Phần 55 – Đan thư đưa tới cửa
------o55o------
Lâm Vân Võ vừa mới nói về chuyện của Vương Nham không bao lâu thì rất nhanh sau đó Từ Niệm Như cũng hoàn thành công việc luôn.
Mà sau khi nghe được thông tin này này thì Vương Nham cũng nhanh chóng chạy tới cửa Lâm Vân Võ để nói lời cảm tạ.
Vương Nham cười cười rồi chắp tay lại sau đó vô cùng vui vẻ mà nói: “Đa tạ Lâm sư huynh, đa tạ Lâm sư huynh đã ra tay giúp đỡ.”
Lâm Vân Võ cười cười rồi lắc đầu nói: “Không có, không có. Vương sư đệ cũng quá khách khí rồi. Sư đệ không cần phải như vậy đâu.”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng cười cười rồi nhướn mày thầm nghĩ: Tuy rằng tính tình của Từ Niệm Như cũng hơi bị hung dữ một chút, thái độ làm người cũng khá kiêu ngạo một chút. Nhưng mà, thời điểm khi mà vị sư tỷ này làm việc cũng thật lưu loát quá mà.Hắn cũng vừa mới giao nhiệm vụ không bao lâu vậy mà vị sư tỷ này cũng hoàn thành nhiệm vụ luôn rồi.
Vương Nham đưa mắt nhìn về phía Lâm Vân Võ cũng có chút hâm mộ mà nói: “Lâm sư huynh, sư huynh thật sự cũng … khó lường quá rồi.”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng cười cười rồi xua tay nói: “Không dám, không dám. Bổn sư huynh cũng có làm gì đâu chứ?”
Tuy rằng nói như vậy thôi nhưng mà Lâm Vân Võ thật sự cảm thán rằng thằng em trai thứ ba của hắn thật sự là rất khó lường. Không ngờ là thằng em trai thứ ba của hắn cũng chỉ cần tuỳ tiện ra tay một chút thôi mà đã tạo thành ảnh hưởng đến mức độ như thế này rồi. Thật không ngờ đấy. Thật khó mà có thể tin tưởng được mà.
Nhưng mà, nghĩ đến chuyện những chuyện vui nhộn trong khoảng thời gian này thì chính bản thân Lâm Vân Võ cũng cảm thấy có chút vui sướng không thôi khi người khác gặp xui xẻo mà. Trước đó hắn cũng biết được thông tin là phía Giang gia bên kia cũng gây rắc rối rồi thầm nhòm ngó vào nguồn sinh ý của Lâm gia bọn họ, mà cũng vì sự kiện đá dung nham kia mà Lâm gia cũng thường xuyên nói bóng nói gió mà gây khó dễ với Lâm gia bọn họ. Hiện tại khi nhìn thấy tình cảnh này thì hắn cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ khi nhìn thấy con nhóc Giang Việt Nhiễm kia gặp xui xẻo đấy.
Trước đó không bao lâu khi Vương Nham chạy tới đây tìm Lâm Vân Võ nhờ mua Tuệ linh đan thì hắn cũng chỉ đang ôm tâm lý coi ngựa chết thành ngựa sống mà cầu xin giúp đỡ mà thôi. Thật không thể nào mà nghĩ được là đối phương thật sự cũng có thể giải quyết được chuyện mà hắn nhờ ngay lập tức như vậy, mà không chỉ giải quyết được mà người này còn giải quyết với tốc độ vô cùng nhanh chóng nữa. Thật khó mà có thể tin tưởng được là chuyện này lại biến thành như vậy mà.
Vương Nham nhìn Lâm Vân Võ một hồi cũng nhịn không được đối mà lau mắt vài lần nhìn chằm chằm về phía Lâm Vân Võ mà nhướn mày nói: “Lâm sư huynh, đây là thứ mà đệ đã đáp ứng khi nhờ sư huynh giúp đỡ. Hy vọng là Lâm sư huynh không chê.”
Tuy rằng phía Vương gia nhà bọn ho cũng có được phối phương của Kim thiền dịch kia, nhưng mà sản lượng hàng năm cũng hữu hạn chứ không được bao nhiêu cả.
Nguyên bản thì sau khi nghe được thông tin vị Từ sư tỷ kia muốn dùng Kim thiền dịch ra để giao dịch cho Lâm Vân Võ thì hắn cũng có chút kháng cự mà thật sự thì hắn còn cảm thấy thịt đau đấy, lúc đó nghe được thông tin này thì hắn cũng phải suy xét một chút đấy. Nhưng mà sau khi suy nghĩ một hồi thì hắn cũng suy nghĩ lại rồi, tại sao vị Từ sư tỷ kia lại nói hắn mang Kim thiền dịch ra giao dịch với Lâm Vân Võ chứ? Không lẽ vị Lâm sư huynh này lại có quan hệ gì đó với Từ sư tỷ kia sao? Nghĩ đi nghĩ lại thì Lâm Vân Võ có mối quan hệ khó nói như vậy với Từ sư tỷ thì hắn cũng cảm thấy bình thường lại rồi mang Kim thiền dịch ra trao đổi luôn.
Người ta thường nói một người đắc đạo gà chó lên trời, nếu như Lâm Vân Võ mà có được một mối giao tình có thêm vài phần thâm hậu như vậy với vị sư tỷ Từ Niệm Như kia thì không sớm thì muộn Lâm Vân Võ cũng có ngày thăng thiên luôn rồi còn gì nữa. Sau này Lâm Vân Võ cũng có tương lai cũng có không gian để phát triển nữa. Hiện tại hắn chỉ cần dùng một phần Kim thiền dịch ra để làm tốt mối quan hệ này thì hắn cũng không thiệt. Dù sao thì đan dược hắn cũng nhận được rồi.
………
Lâm gia.
Sau khi đoàn người Lâm Vân Dật trở về từ Thanh Long Thành thì mọi người cũng tự chia nhau rồi người nào người nấy lại chạy đi tu luyện luôn. Mà ngay lúc này thì Lâm Viễn Kiều cũng chạy đến biệt viện của Lâm Vân Dật để nói chuyện.
Lâm Viễn Kiều gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn rồi cười cười cũng có chút vui vẻ mà nói: “Thằng ba, anh hai con mới đưa tin ngược về cho chúng ta nói rằng Tuệ linh đan kia đã bị anh hai con bán ra ngoài toàn bộ rồi. Thị trường của Tuệ linh đan hiện tại chính là cung không đủ cầu. Giá cả của Tuệ linh đan hiện tại đã lên đến 1.000 linh thạch cho một viên.”
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng gật đầu tỏ vẻ đã có thể dự đoán từ trước mà nói: “Đến 1.000 linh thạch cho một viên đan dược sao? Giá cả cũng không rẻ.”
Lâm Viễn Kiều gật đầu rồi cười cười nói: “Đúng vậy. Cái giá đúng là không rẻ. Có vẻ như Ngự Thú Tông bên kia có quá nhiều vị Thần Tài ẩn thân. À đúng rồi, nghe nói loại Tuệ linh đan sở dĩ có giá trị cao như vậy cũng là do loại đan dược này cũng có tác dụng khá đáng kể trong việc hỗ trợ cho những tu sĩ Luyện Khí kỳ có thể đột phá bình cảnh thì phải.”
Lâm Vân Dật gật đầu rồi cười cười nói: “Có chuyện tốt như vậy sao? Nói như vậy thì con nên luyện chế nhiều thêm một chút nữa đi, chuẩn bị sẵn một ít cho nhà ta sử dụng thêm cũng được.”
Lâm Viễn Kiều gật đầu rồi cười cười nói: “Ừ, trong thời gian sắp tới con nên chuẩn bị để luyện chế thêm một ít phòng ngừa sẵn đi.”
Lâm Vân Dật cười cười rồi gật đầu nói: “Vâng ạ. Nhưng mà phụ thân, tài liệu của loại đan dược này phụ thân đã chuẩn bị giúp con chưa ạ?”
Lâm Viễn Kiều gật đầu rồi cười cười nói: “Đương nhiên là đã chuẩn bị tốt. Ở trong này, tí con cầm đi kiểm tra xem có thiếu không?”
Lâm Vân Dật nhận lấy túi trữ vật rồi cười cười nói: “Vâng ạ. Vậy là tốt rồi ạ. Để con về chuẩn bị.”
Lâm Viễn Kiều gật đầu rồi đưa mắt nhìn chằm chằm về phía Lâm Vân Dật một hồi mà sắc mặt cũng có sắc mặt cũng có chút phức tạp không thôi.
Lâm Vân Dật bị nhìn như vậy cũng có chút khó hiểu mà ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Viễn Kiều nói: “Phụ thân, ngài làm sao vậy? Sao phụ thân lại nhìn con như vậy chứ?”
Lâm Viễn Kiều cười cười cũng có chút khó xử mà nói: “Chuyện này … anh hai con viết thư lại có nói rằng giới đan sư ngoài kia đột nhiên có lời đồn rằng những vị đan sư có thể luyện chế thành công ra Tuệ linh đan đều là những đan sư có tư chất vô cùng cao. Nghe nói thường thì những đan sư có thể luyện chế thành công Tuệ linh đan thì tỷ lệ trở thành đan sư Vương cấp khá cao.”
Thời điểm khi mà Lâm Viễn Kiều nghe được lời đồn như thế này thì bản thân hắn cũng cảm thấy vô cùng chấn động. Mà hắn nghe được lời đồn này thì đương nhiên là những đệ tử của Ngự Thú Tông kia cũng biết rõ, đặc biệt là giới đan sư sẽ biết được thông tin này. Có lẽ con nhóc Giang Việt Nhiễm của Giang gia kia cũng từng nghe được lời đồn này rồi cho nên con nhóc đó mới có thể bỏ ra phần lớn tinh lực để dốc lòng nghiên cứu muốn luyện chế thành công loại đan dược này cũng nên.
Nhưng mà đáng tiếc làm sao thì lần này thằng con trai nhà hắn cũng luyện chế xong từ sớm mà giành trước hào quang luôn rồi. Cũng bởi vì con trai hắn luyện chế quá thành công cho nên cái kế hoạch khiến cho người khác chấn kinh khi trở thành người đầu tiên luyện chế thành công loại đan dược này của Giang Việt Nhiễm còn xa cũng không thể đạt được như kỳ vọng.
Thằng con trai thứ ba nhà hắn khi mới sinh đã có tuệ căn thì hắn cũng biết từ rất sớm luôn rồi, dù sao thì từ nhỏ đến lớn thằng nhóc này cũng không coi ai ra gì rồi nhìn mọi người bằng ánh mắt như nhìn một đám thất học thì hắn cũng cảm nhận vô cùng sâu sắc rồi. Chỉ là … hình như cái thiên phú này của con trai hắn cũng hơi bị khoa trương quá mức rồi thì phải.
Lâm Viễn Kiều nghĩ đến chuyện này mà trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ không thôi. Con trai thứ tư nhà hắn là tu sĩ sở hữu hoả lôi Song linh căn, còn thằng ba nhà hắn là mầm non tương lai sau này có khả năng sẽ trở thành đan sư Vương cấp. Nhưng mà … cái miếu nhỏ là Lâm gia nhà bọn họ thật sự cũng quá nhỏ. Có lẽ cái miếu nhỏ này cũng không thể trợ giúp cho hai đứa con này bao lâu nữa đây.
Lâm Vân Dật nhíu mày cũng có chút bất đắc dĩ mà nói: “Phụ thân, lời đồn này không nên nghe. Tuệ linh đan chẳng qua cũng chỉ là một loại đan dược Phàm cấp đơn giản thôi. Loại đan dược này thì làm gì mà có thần kỳ như vậy đâu chứ?”
Lâm Viễn Kiều thở dài một hơi rồi cười cười nói: “Đúng vậy, đúng vậy. Con nói sao thì là vậy đi. Nhưng mà … đó chính là đan sư Vương cấp đấy.”
Lâm Vân Dật cười cười cũng tỏ vẻ vô cùng tự tin mà ngẩng cao đầu nói: “Phụ thân, với tư chất của con mà nói thì con cũng chỉ cần đi đúng đường, tu luyện từng bước từng bước một thì sớm hay muộn gì con cũng có thể tấn chức thành đan sư Vương cấp thôi ấy mà. Cũng chỉ là mấy viên Tuệ linh đan Phàm cấp bình thường mà thôi, phụ thân không cần phải kinh ngạc như vậy làm gì đâu.”
Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng cười gượng một chút rồi gật đầu nói: “Đương nhiên. Phụ thân tin tưởng con. Năng lực của con như vậy thì con nói cái gì cũng đúng.”
Sau đó thì cha con Lâm Vân Dật cùng Lâm Viễn Kiều cũng trò chuyện cùng với nhau một hồi rồi Lâm Viễn Kiều cũng rời đi luôn.
Giang Nghiên Băng cũng nhìn theo bóng dáng của Lâm Viễn Kiều cho đến khi biến mất rồi thu hồi tầm mắt lại sau đó quay sang nhìn về phía Lâm Vân Dật rồi nghiêm túc nói: “Vân Dật, cậu còn muốn tiếp tục luyện chế Tuệ linh đan không?”
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Đương nhiên là có rồi. Đây dù sao cũng là một con đường kiếm tiền mà. Mà luyện chế cũng dễ dàng, cũng coi như thuận tay luyện tay nghề rồi thuận tiện kiếm tiền luôn cũng được.”
Hiện tại phía Lâm gia bọn họ cũng có nhiều người như vậy cơ mà, mà chính bản thân hắn cũng có thêm người cần phải quan tâm chăm sóc nữa. Cái này thì không tính là gì cả, một nhà bọn họ mỗi một ngày đều phải tu luyện, mà mỗi một lần khi mà mấy người bọn họ cũng tiêu tốn không ít linh thạch, hiện tại nơi nơi đều tốn linh thạch, nếu như hiện tại mà bọn họ không có linh thạch thì làm sao mà bọn họ còn có thể tiến bộ được chứ?
Mà theo như những tin tức mà anh hai Lâm Vân Võ vừa mới truyền lại thì hình như lần này vị sư tỷ Từ Niệm Như cùng nữ chính Giang Việt Nhiễm đang ngầm giao chiến với nhau thêm một lần nữa. Có thể những lần khác thì nữ chính Giang Việt Nhiễm sẽ chiếm thế thượng phong đấy nhưng mà lần này hình như vị sư tỷ Từ Niệm Như kia đã chiếm thế thượng phong thì phải.
Theo như những tình tiết được mô tả trong nguyên tác thì nữ phản diện Từ Niệm Như cũng có không ít lần chạy tới tìm Giang Việt Nhiễm để gây phiền toái, dù sao thì nhân vật phản diện cũng chỉ có nhiệm vụ chính là luôn luôn gây phiền toái cho nhân vật chính để cho nữ chính nhận được thêm sự đồng cảm của những người ủng hộ nữ chính. Đương nhiên Từ Niệm Như là nhân vật phản diện cho nên mỗi một lần gây phiền toái cho nữ chính thường thì mọi thứ đều biến thành khéo quá hoá vụng, kết cục của Từ Niệm Như chính là thường xuyên bị vả mặt còn danh vọng của nữ chính càng lúc càng cao.
Dường như tình huống hiện tại hình như lại không còn giống trong nguyên tác nữa rồi thì phải, tình huống hiện tại hoàn toàn ngược lại so với những gì mà nguyên tác đề cập đến, có vẻ như lần này Từ Niệm Như đã thắng thế và nhận được sự ủng hộ của những người xung quanh. Nhưng mà, nữ chính chung quy cũng là nữ chính, mà nữ chính cũng có vầng hào quang của nữ chính, mà làm gì có chuyện nữ chính sẽ bị nữ phản diện vả mặt như thế này bao giờ đâu chứ? Cho nên tình huống này có lẽ cũng chỉ là tạm thời.
Mà hiện tại thì nữ chính cùng nữ phản diện có muốn đánh nhau thế nào thì cứ đánh nhau đi, bọn họ đánh nhau càng náo nhiệt thì càng tốt, cứ gây chuyện càng nhiều càng tốt. Cũng đúng lúc khiến cho nữ chính di dời sự chú ý không nhắm đến những nhân vật nhỏ bé không có bao nhiêu sức ảnh hưởng như Lâm gia bọn họ nữa, cũng để cho bọn họ có chút không gian mà trộm phát tài cũng được.
………
Giang gia.
Giang Hoài Húc gõ gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn rồi nhíu mày nói: “Từ Niệm Như kia đã thành công đột phá đến Luyện Khí kỳ tầng 7. Nghe nói con nhóc này có thể đột phá lên nhanh như vậy cũng là nhờ có phần lễ tặng của Lâm Vân Võ đưa cho.”
Trước đó không bao lâu thương đội buôn ngọc thạch cũng chạy tới phủ thành lân cận bọn họ để bán ngọc thạch. Đương nhiên thì người của Giang gia bọn họ cũng không bỏ qua cơ hội kiếm có này. Nhưng mà bọn họ lại chậm chân hơn phía Lâm gia bên kia một chút.
Phía Giang gia của bọn họ cũng bỏ ra hơn 1 vạn linh thạch để mua một lượng lớn ngọc thạch về, nhưng mà vận khí của bọn họ cũng không được tốt cho lắm. Sau khi khai ngọc thạch ra bọn họ cũng chỉ thu được những khối ngọc thạch có giá trị bình thường không quá nổi trội, tổng cộng toàn bộ số ngọc thạch đó lại chắc cũng chỉ có gía trị 6.000 linh thạch là cùng, nhà bọn họ còn lỗ hơn 4.000 linh thạch nữa. Nhận thấy may mắn không chạm tới thì sau đó Giang gia bọn họ cũng không tiếp tục mua nữa.
Phía Lâm gia bên kia cũng bỏ ra mấy vạn linh thạch để mua sắm một lượng lớn ngọc thạch thì đương nhiên phía Giang gia của bọn họ cũng biết, cũng nghe ngóng được từ trước rồi.
Nhưng mà sau khi mua đám ngọc thạch kia xong thì phía Lâm gia bên kia lại yên ắng không một động tĩnh gì khiến cho Giang gia bọn họ lại cho rằng Lâm gia cũng lỗ một khoảng lớn nên không dám thông cáo ra ngoài. Dù sao thì vận khí của Lâm gia bên kia từ trước đến nay cũng không tốt cho lắm.
Nhưng mà, giờ phút này đây khi nghe được thông tin Lâm Vân Võ tặng lễ cho Từ Niệm Như thì Giang gia cứ như bị đánh cho một cú mạnh đến tỉnh cả đầu óc, ngay lúc này thì phía Giang gia bọn họ cũng ý thức được chuyện không như bọn họ nghĩ. Chỉ sợ là phía Lâm gia bên kia không thông báo ra bên ngoài là do bọn họ hoàn toàn không lỗ mà còn kiếm được một vố lớn, chính vì kiếm được một vố lớn lên một tiếng gió cũng không lộ ra ngoài. Cũng không biết lần này Lâm gia kiếm được bao nhiêu nữa.
Giang Hoài Thanh nhíu mày cũng có chút bực mình mà nói: “Đúng vậy. Lần này vận khí của Lâm gia bên kia cũng không tồi.”
Giang Hoài Húc nhíu mày cũng có chút khó chịu mà nói: “Lâm gia này … có vẻ như Lâm gia đang mưu đồ làm gì đó mà chúng ta nhìn không thấy.”
Giang Hoài Thanh gật đầu rồi nói: “Phía Lâm gia bên kia đã dâng lễ tặng cho Từ Niệm Như với mục đích muốn đầu nhập vào trướng của Từ trưởng lão sao?”
Giang Hoài Húc nhíu mày cũng có chút gì đó không chắc chắn mà nói: “Có lẽ là vậy. Nhưng mà, nghe nói sau khi Lâm Vân Võ tặng lễ thì con nhóc Từ Niệm Như kia đã trả lại linh thạch hơn giá thị trường. Có lẽ bọn họ chưa có ý định đầu nhập mà muốn dùng tiền thanh toán xong mối ân tình này chăng?”
Kỳ thật thì đến hiện tại Giang Hoài Húc vẫn luôn cảm thấy tác phong hành sự của phía Lâm gia bên kia có chút gì đó khá là quái dị. Quý nữ của Giang gia bọn họ chính là Giang Đàm Nhi đây tài mạo song toàn tư chất vượt trội vậy mà phía Lâm gia bên kia khinh thường không muốn nhìn đến, thái độ của Lâm gia lúc đó chỉ hận không thể đẩy Giang Đàm Nhi ra thật xa. Nhưng mà khi bọn họ mang Giang Nghiên Băng là một phế vật Ngũ linh căn sang lại được Lâm gia bên kia đối xử như khách quý như trân bảo.
Mà không chỉ như vậy thôi đâu, dạo gần đây Giang gia bọn họ cũng ra sức chèn ép mấy cửa hàng bên phía Lâm gia bên kia khiến cho chuyện làm ăn bên đó càng lúc càng kém đi, nghe nói doanh thu của mấy cửa hàng đó lỗ không đủ bồi vốn, nhưng mà phía Lâm gia bên kia hoàn toàn không thèm để vào mắt vấn đề này thì phải. Rốt cuộc là phía Lâm gia bên kia có gì muốn che giấu đây?
Nếu như hắn nhìn không lầm thì tên Lâm Viễn Kiều kia rõ ràng một người kẻ bảo thủ, hành sự lúc nào cũng theo khuôn phép cứng nhắc không thôi. Nhưng mà khoảng thời gian mấy năm gần đây cũng không biết hắn ta đã đổi tính đổi nết kiểu gì mà hành sự khiến cho người ta cảm thấy vô cùng khó hiểu, cũng không biết bước hành sự tiếp theo của hắn ta là gì nữa.
Nhưng mà, có kỳ lạ hơn nữa thì làm sao chứ? Nói gì thì nói phía Lâm gia bên kia cũng chỉ là một gia tộc nhỏ căn rễ cũng không được sâu, bóng của cái gốc Lâm gia này cũng chưa thể trải rộng được, Lâm gia hiện tại chẳng khác nào một cây non, chỉ cần tạo thêm một chút biến cố hoặc một chút sóng gió nữa thôi thì Lâm gia cũng khó lòng mà có thể tiếp tục trụ nổi.
Nhắc đến chuyện của Lâm gia bên kia rồi nghĩ đến cách hành sự của Lâm Vân Võ khi ở Ngự Thú Tông thì tâm tình của Giang Hoài Húc càng lúc càng khó chịu. Giang Việt Nhiễm của Giang gia bọn họ đã bái phỏng Chu trưởng lão của Ngự Thú Tông bên kia là sư phụ rồi. Mà con nhóc Từ Niệm Như này chính là cháu gái của trưởng lão Từ Thanh, hiện tại cả hai người bọn họ đều là hai nhân vật phong vân của Ngự Thú Tông.
Nghe nói trước đó không bao lâu thì Lâm Vân Võ kia lại đột nhiên xuất hiện rồi hiến luôn cho Từ Niệm Như kia một khối ngọc thạch Kim hoả mộc tam sắc, mà nghe nói là khối ngọc thạch đó lại vô cùng phù hợp với thể chất của Từ Niêm Như.
Tuy rằng khối ngọc thạch Kim hoả mộc tam sắc kia vô cùng phù hợp với những tu sĩ kim hoả mộc Tam linh căn thật, cho nên khối ngọc thạch kia cũng vô cùng phù hợp với những tu sĩ kim hoả mộc Tam linh căn kia. Nhưng mà, khối ngọc thạch đó cũng vô cùng phù hợp với những tu sĩ hoả mộc Song linh căn, dù sao thì chỉ cần có đủ ba loại linh căn có thuộc tinh Kim, Hoả, Mộc đều phù hợp.
Nếu như … nếu như tên Lâm Vân Võ kia mà biết điều mà đưa cho Giang Việt Nhiễm nhà bọn họ khối ngọc thạch Kim hoả mộc tam sắc đó thì con gái của hắn cũng có thể nương nhờ vào khối ngọc thạch đó mà tiến bộ thêm một bước nữa. Nhưng mà trong mắt đám mấy người Lâm gia kia chỉ có linh thạch không có ân tình, đám người đó lại đưa thẳng khối ngọc thạch Kim hoả mộc tam sắc kia cho Từ Niệm Như. Thằng nhóc Lâm Vân Võ kia thật đúng là không biết điều, một chút lý lẽ cũng không có, thằng nhóc Lâm Vân Võ này thật đúng là cho người ta tức muốn chết luôn rồi.
Giang Đàm Nhi đang ngồi bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng nói: “Bác cả, cháu nghe nói chị Việt Nhiễm đã luyện chế thành công Tuệ linh đan rồi đúng không?”
Giang Hoài Húc nghe vậy cũng gật đầu rồi nhíu mày nói: “Ừ, đúng vậy. Con bé Việt Nhiễm cũng vừa mới luyện chế thành công.”
Giang Đàm Nhi nghe vậy cũng có chút kích động mà cười cười nói: “Thật như vậy sao? Thật sự là như vậy sao? Cuối cùng thì chị Việt Nhiễm cũng luyện chế thành công rồi. Bác cả, nói như vậy thì loại đan dược này có thể bán được không linh thạch đúng không ạ?”
Chuyện Giang Việt Nhiễm muốn luyện chế Tuệ linh đan này đương nhiên là phía Giang gia bọn họ cũng biết chuyện rồi, ngay thời điểm khi vừa mới nhận được đan phương của Tuệ linh đan thì Giang Việt Nhiễm cũng liên lạc ngay về cho Giang gia bọn họ luôn rồi, mà phía Giang gia của bọn họ đương nhiên cũng cung cấp không ít trợ giúp để giúp đỡ cho Giang Việt Nhiễm luyện đan.
Giang Hoài Húc gật đầu rồi nói: “Loại đan dược như Tuệ linh đan này không phải linh thạch là có thể cân nhắc được giá trị thực sự của nó đâu.”
Giang Đàm Nhi cười cười như nhớ đến vấn đề gì đó mà nói: “Đúng vậy, đúng vậy. Loại Tuệ linh đan này nghe qua cũng biết giá trị của nó là như thế nào rồi. Bác cả, nhà chúng ta … sắp tới nhà chúng ta có nên mời luôn mấy thế lực xung quanh đến đây để tuyên cáo cũng như chúc mừng cho chị Việt Nhiễm đã có thể luyện chế thành công Tuệ linh đan không ạ?”
Giang Hoài Húc ở bên cạnh nghe vậy mà trong lòng cũng có chút xấu hổ nói: “Cái này thì … chắc là không cần đâu. Ngoài Việt Nhiễm nhà chúng ta có thể luyện chế thành công Tuệ linh đan cũng có một vị luyện đan sư khác cũng luyện chế ra Tuệ linh đan. Cho nên chỉ dựa vào một loại đan dược như này mà mang ra chúc mừng e rằng hiệu quả sẽ không như những gì mà chúng ta mong đợi.”
Chuyện Giang Việt Nhiễm muốn luyện chế Tuệ linh đan đương nhiên Giang Hoài Húc đứng đằng sau lưng duy trì, đương nhiên thì chuyện luyện chế thành công loại đan dược này hắn cũng biết vô cùng rõ ràng. Dựa theo kế hoạch ban đầu của Giang Hoài Húc thì ngay sau khi Giang Việt Nhiễm luyện chế thành công Tuệ linh đan thì hắn cũng muốn mời mấy vị trưởng lão của những gia tộc xung quanh đến để họp mặt một chút. Kỳ thật thì hắn cũng muốn thông qua loại Tuệ linh đan này mà thu một chút lễ vật từ mấy thế lực ngoài kia rồi bù đắp cho những hao hụt đã bỏ ra trước đó. Mọi bước đi mà hắn dự tính cũng y như kế hoạch rồi, ngay sau khi Giang Việt Nhiễm luyện chế thành công Tuệ linh đan thì hắn cũng chuẩn bị thiệp mời hết rồi, ai mà ngờ được là ở Ngự Thú Tông kia lại đột nhiên xuất hiện một vị luyện đan sư hắc mã thứ hai có thể luyện chế thành công Tuệ linh đan. Quan trọng hơn nữa thì trình độ đan thuật của vị luyện đan sư hắc mã này còn vượt trội hơn cả Giang Việ Nhiễm nữa.
Nếu chỉ một mình Giang Việt Nhiễm có thể luyện chế thành công thì chuyện thông báo ra ngoài là chuyện đương nhiên, nhưng mà hiện tại thì triển hai tụ hội hay gặp mặt chính là không thích hợp.
Giang Đàm Nhi đang hào hứng khí nghe thấy vậy cũng nhịn không được mà trong lòng cũng có chút giận dỗi không thôi. Trước đó thì phía gia tộc bọn họ cũng chi ra một lượng lớn tài luyện để hỗ trợ cho người chị họ Giang Việt Nhiễm rồi. Mà đương nhiên thì bên này nặng phía bên kia sẽ nhẹ hơn, chị họ của cô có nhiều nguồn tài nguyên như vậy thì đương nhiên là phía bản thân cô cũng bị giảm sút đi rất nhiều so với trước. Hiện tại cô có muốn làm gì cũng phải dè xẻn hết sức có thể. Nguyên bản là lần này cô còn đang trông chờ rằng chị họ Giang Việt Nhiễm có thể luyện chế thành công ra loại Tuệ linh đan kia thì cô cũng có thể kiếm được một mớ linh thạch hoặc một mớ tài nguyên vào túi nữa. Mọi chuyện ban đầu cũng thuận lợi lắm, ai mà ngờ được là giữa đường lại xuất hiện một đường rẽ như thế này đâu cơ chứ?
Giang Đàm Nhi nhíu mày cũng có chút khó hiểu mà hỏi: “Bác cả, không phải người ta thường nói loại Tuệ linh đan này rất đặc biệt sao? Nghe nói loại Tuệ linh đan này chỉ có những vị đan sư có tuệ căn mới có thể luyện chế thành công thôi mà đúng không? Nếu như hiện tại cũng có một vị đan sư khác luyện chế thành công ra được loại đan dược này cũng có thể thấy được loại đan dược này cũng không có bao nhiêu đặc biệt có đúng không ạ?”
Giang Hoài Húc nghe được những lời mà Giang Đàm Nhi nói như vậy mà trong lòng cũng có chút hụt hẫng không thôi mà nhíu mày nói: “Chuyện này thì bác cũng không rõ. Khả năng cao thì chị họ của cháu đã bị một người nào đó tính kế rồi. Cũng có khả năng phía bên trong tông môn cũng có một vị đan sư Huyền cấp nào đó đã ỷ lớn hiếp nhỏ mà luyện chế ra loại đan dược này rồi cung cấp ra thị trường với mục đích muốn thị uy chị họ cháu. Cũng không biết mục đích của vị đan sư này là gì?
Giang Đàm Nhi nghe vậy cũng nhíu mày rồi nói: “Đúng vậy. Dù sao loại đan dược như Tuệ linh đan này cũng chỉ là một loại đan dược Phàm cấp mà thôi. Chuyện mà đan sư Huyền cấp có thể luyện chế thành công loại đan dược Phàm cấp cũng là chuyện bình thường không có gì kỳ quái. Chị Việt Nhiễm có lẽ đã đoán trước được tình huống này sẽ xảy ra rồi đúng không ạ?”
Khi nói ra những lời này thì trong giọng nói của Giang Đàm Nhi cũng không được vui vẻ vì cho lắm, dù sao thì hiện tại cô vẫn đang cảm thấy chuyện Giang Việt Nhiễm bỏ ra bao nhiêu tâm sức cùng bao nhiêu nguồn tài nguyên của gia tộc để mà nghiên cứu rồi luyện chế ra loại đan dược như Tuệ linh đan này là một nước cờ dở. Bước đi này định sẵn là một bước đi sai lầm rồi.
Giang Hoài Húc bị chính cháu gái của mình mỉa mai châm chọc như vậy thì trong lòng cũng chỉ có hụt hẫng và càng thêm hụt hẫng, nhưng mà chuyện đã biến thành như vậy rồi thì hắn cũng không tiện miệng chỉ trích hoạch nói thêm bất kỳ một lời nào, vì dù sao hắn cũng biết lần này hắn đã đầu tư sai chỗ rồi.
………
Lâm Vân Võ đang ngồi phía bên trong Phế Khí Đường làm việc vô cùng chăm chỉ để mà thu thập cùng xử lý những loại pháp khí phế thải.
Từ trước đến nay Phế Khí Đường là một nơi vô cùng an tĩnh, nơi này vốn cũng chẳng có ai thèm tới cũng chẳng có ai muốn đặt chân tới, nhưng mà hiện tại không biết tại sao mà nơi này lại lắm kẻ ra người vào, số lượng người tới có khi bằng hàng chục năm cộng lại còn chưa đủ.
Mà nguyên nhân kể ra cũng khá đơn giản, chuyện Lâm Vân Võ có thể giúp đỡ cho Vương Nham giật dây Từ Niệm Như bán ra Tuệ linh đan dược cũng không biết lý do mà truyền hết cả Ngự Thú Tông rồi, ban đầu có lẽ sự việc cũng không thể rùm beng được như vậy, nhưng mà hiện tại cũng có không ít đệ tử của Ngự Thú Tông đều mò đến cửa gặp Lâm Vân Võ để hỏi đi hỏi lại cùng một vấn đề.
Đương nhiên thì Lâm Vân Võ cũng bị làm phiền, hắn chỉ thiếu điều muốn ghi một cái bảng viết không có đan dược không bán đan dược xong lên trên cửa, nhưng mà những người kia dường như cũng không biết mệt mỏi mà đâm đầu vào hỏi liên tục khiến cho miệng hắn như cái máy lặp mà trả lời cùng một vấn đề cùng một câu hỏi đến hàng chục lần trong ngày.
Mà trước đó Lâm Vân Võ đã bán toàn bộ đan dược cho Từ Niệm Như rồi, tiền hàng hoá cũng thanh toán xong toàn bộ rồi, hiện tại hắn cũng không có mặt mũi mà chạy đi chạy lại mà làm phiền khách hàng có số có má như Từ Niệm Như được. Tuy rằng trong túi Lâm Vân Võ cũng còn một ít nhưng mà đây đều là hàng dự trữ, tuy rằng những người tới đây đã khai cái giá cao hơn để mua Tuệ linh đan nhưng mà hắn cũng chỉ có thể cự tuyệt không bán ra một viên nào cả.
Nhưng mà may mắn là trong khoảng thời gian này khách hàng tới khu vực Phế Khí Đường này cũng khá đông, người tới người lui cũng khá nhiều, mà trong tay Lâm Vân Võ cũng có không ít tài liệu luyện khí tồn trong túi, không bán được Tuệ linh đan thì hắn cũng bày những loại tài liệu luyện khí đã được tinh luyện lên để chào hàng, cũng nhờ vậy mà hắn cũng có một nguồn thu khá ổn định.
Lúc này thì Liễu Ngọc cũng đặt chân đến Phế Khí Đường tìm gặp Lâm Vân Võ.
Lâm Vân Võ nhìn thấy người tới mà trong lòng cũng có chút nghi hoặc mà nói: “Sư tỷ Liễu Ngọc, sao sư tỷ đột nhiên lại ghé thăm nơi này vậy?”
Liễu Ngọc nhìn bốn phía xung quanh rồi đánh gia Lâm Vân Võ một lượt sau đó cười cười nói: “Nghe nói dạo gần đây Lâm sư đệ cũng kiếm lời được không ít mà đúng không? Hình như Lâm sư đệ cũng không thiếu thốn mà, việc gì mà sư đệ vẫn còn lưu lại cái nơi quỷ quái như Phế Khí Đường này làm gì vậy? Lâm sư đệ không muốn đổi sang một nơi khác sao?”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng có chút ngượng ngùng mà lắc đầu nói: “Không dám, không dám. Sư tỷ nói đùa rồi. Đệ cũng đâu có kiếm được bao nhiêu đâu chứ?”
Liễu Ngọc nghe vậy cũng cảm thấy hứng thú mà nhướn mày hỏi lại nói: “Thật sao? Sư đệ không kiếm được bao nhiêu sao?”
Tuy rằng Liễu Ngọc đã bị Từ Niệm Như cấm khẩu không được nói ra bên ngoài ngọn nguồn số đan dược Tuệ linh đan trong tay là từ Lâm Vân Võ, cho nên hiện tại toàn bộ những người ngoài kia cũng không biết được cái nguồn gốc xuất xứ của số Tuệ linh đan trong tay Từ Niệm Như, nhưng mà bản thân Liễu Ngọc lại hoàn toàn hiểu rõ nguồn gốc xuất xứ của đám đan dược đó đấy. Cho nên người này có thể kiếm lời bao nhiêu chẳng lẽ Liễu Ngọc lại không biết sao?
Lâm Vân Võ nhìn về phía Liễu Ngọc cũng muốn lảng sang chuyện khác mà cười cười nói: “Liễu sư tỷ, không biết sư tỷ đến đây là có việc gì?”
Liễu Ngọc cười cười rồi gật đầu nói: “Đương nhiên là có chuyện, mà chuyện này cũng chỉ có mình Lâm sư đệ mới có thể giúp được thôi. Bổn sư tỷ muốn cầu mấy viên Tuệ linh đan, không cần nhiều đâu, chỉ cần mấy viên đã là được rồi.”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng có chút khó hiểu mà nhíu mày nói: “Liễu sư tỷ, không phải đệ không muốn bán, nhưng mà … không phải con anh vũ của sư tỷ đã có thể mở miệng nói chuyện rồi sao? Đã xong rồi thì sư tỷ cần thêm Tuệ linh đan để làm gì chứ?”
Liễu Ngọc nhún vai rồi cười cười nói: “Lâm sư đệ, chắc sư đệ cũng biết bổn sư tỷ đây cũng không chỉ có duy nhất một con Kim cương anh vũ là linh thú thôi nhỉ?”
Lâm Vân Võ gật đầu rồi thở dài một hơi cũng có chút tiếc nuối mà nói: “Đệ biết. Nhưng mà đáng tiếc trong tay đệ cũng không còn đan dược nữa rồi.”
Liễu Ngọc nghe vậy cũng nhíu mày rồi nói: “Lâm sư đệ cũng thật là … lúc đó sư đệ cũng không biết lưu lại một ít cho bản thân mình sao?”
Lâm Vân Võ cười cười cũng có chút ngượng ngùng mà nói: “Cái này thì … lúc đó Từ sư tỷ trả giá … nhiều quá cho nên đệ …”
Liễu Ngọc nghe vậy thì khẽ hừ một tiếng trong lòng cũng có chýt tức giận mà nói: “Lâm sự đệ cũng thật là … Thôi được rồi. Từ trước đến nay Từ sư muội đại tài khí thô bổn sư tỷ cũng không chấp làm gì, lúc đó Từ sư muội ra giá 1.000 linh thạch cho một viên Tuệ linh đan đúng không? Bổn sư tỷ tuy cũng không thể đại tài khí thô như Từ sư muội được nhưng mà bổn sư tỷ cũng có thể mua cùng cái giá đó là được chứ gì? Lâm sư đệ, bán cho bổn sư tỷ nhất định không thiệt cho đệ đâu.”
Lâm Vân Võ cười cười rồi lắc đầu cũng có chút bất đắc dĩ mà nói: “Liễu sư tỷ, nhưng mà cái này không phải là vấn đề linh thạch.”
Liễu Ngọc nghe vậy thì nhíu cặp mày lá liễu lại rồi thở dài một hơi nói: “Được rồi, vấn đề không nằm ở chỗ linh thạch đúng không? Nói như vậy thì hình như cái giá mà bổn sư tỷ đưa ra còn chưa đủ để khiến cho Lâm sư đệ động tâm rồi đúng không? Thôi được rồi. Lâm sư đệ, trong tay bổn sư tỷ đây cũng có một cuốn điển tịch đan thuật này đây. Nghe nói dạo gần đây Lâm sư đệ đang muốn thu thập truyền thừa đan thuật mà đúng không? Nếu như sư đệ chịu bán thâm Tuệ linh đan cho bổn sư tỷ thì cuốn điển tịch này sẽ thuộc về sư đệ, đương nhiên thì linh thạch cũng không thiếu của sư đệ đâu.”
Liễu Ngọc nhướn mày thầm nghĩ: Dạo gần đây Tuệ linh đan đang nổi lên rần rần cho nên phía tông môn bọn họ cũng có không ít suy đoán về vị đan sư mới xuất hiện này. Có không ít trưởng lão, đệ tử, hoặc những vị đan sư đều cho rằng trong tông môn bọn họ còn có một vị đệ tử thiên tài với trình độ đan thuật khá cao, mà khả năng cao thì vị đệ tử này này là đan sư Huyền cấp rồi cũng nên.
Nhưng mà, theo những thông tin mà cô thu thập được cũng quan sát được trong khoảng thời gian này thì cô cũng có thể khẳng định được rằng, vị đan sư kia đúng là thiên tài thật, đan thuật cũng khá cao siêu thật, nhưng mà người này chưa chắc là đệ tử của tông môn bọn họ.
Trước kia Lâm Vân Võ cũng từng đầu cơ trục lợi bán ra không ít đan dược trong tông môn rồi, nhưng mà những loại đan dược trước đó đều là những loại đan dược bình thường cho nên mọi người không có chú trọng cũng không để ý đến quá nhiều thôi. Cho nên Lâm Vân Võ chắc chắn là có quen biết một vị đan sư ngoài tông môn. Mà hiện tại Lâm Vân Võ cũng lặng lẽ bán Tuệ linh đan ra ngoài thì khả năng cao là số đan dược đó cũng có nguồn gốc từ vị đan sư kia thôi.
Đại đa số những loại đan dược mà Lâm Vân Võ bán ra trước đó đều là những loại đan dược Phàm cấp, cũng chính vì những loại đan dược đó không có gì quá nổi bật cho nên người ta mới không chú ý nhiều, từ những loại đan dược mà Lâm Vân Võ bán ra ngoài có thể khẳng định là thiên phú đan thuật của vị đan sư kia đúng là xuất chúng thật đấy, sau này có lẽ tiền đồ vô lượng thật, nhưng mà hiện tại thì trình độ đan thuật của vị đan sư kia cũng không quá mạnh, khả năng cao thì thực lực không đủ hoặc là truyền thừa không đủ.
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng có chút mừng rỡ mà cười cười nói: “Thật sao? Liễu sư tỷ, không biết đệ có thể nhìn qua quyển đan thư đó không?”
Liễu Ngọc gật đầu rồi cười cười nói: “Đương nhiên là có thể.”
Lâm Vân Võ cũng nhanh chóng tiếp nhận cuốn đan thư rồi lật xem toàn bộ cuốn đan thư một lượt mà mắt cũng sáng rực lên.
Lâm Vân võ ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Ngọc một hồi cũng có chút chân thành mà nói: “Liễu sư tỷ, nói thật với sư tỷ là hiện tại đan dược trong tay đệ không còn nữa, đệ thật sự cũng rất muốn đưa cho sư tỷ. Nhưng mà … nếu như sư tỷ có thể chờ được thì đệ có thể đảm bảo là không qua một năm đệ sẽ mang đan dược đến đây cho sư tỷ. Hiện tại đệ thật sự là không thể đưa đan dược cho tỷ được.”
Lâm Vân Võ nhướn mày thầm nghĩ: Tuy rằng trong tay hắn cũng có một ít đan dược đấy, nhưng mà tình hiện tại cũng không thích hợp cho lắm. Trước mắt thì bên trong tông môn sóng gió ngập tràn, sư tỷ Từ Niệm Như cùng vị sư muội Giang Việt Nhiễm kia đang đấu với nhau với khí thế hừng hực. Hắn tốt nhất nên tránh đằng sau lưng chờ sóng yên biển lặng rồi tiếp tục vậy.
Liễu Ngọc nghe như vậy cũng hiểu ý ngay lập tức rồi cười cười nói: “Như vậy cũng đúng. Vậy thì Lâm sư đệ, số đan thư này bổn sư tỷ cứ để ở chỗ sư đệ trước nhé.”
Lâm Vân Võ nghe vậy thì giật mình cũng có chút kinh ngạc mà thốt lên nói: “Liễu sư tỷ, cái này … sư tỷ cũng bỏ được sao?”
Liễu Ngọc cười cười tỏ vẻ vô cùng tự tin mà nhướn mày nói: “Cái này thì có gì đâu mà sư đệ phải ngạc nhiên như vậy chứ? Bổn sư tỷ tin tưởng sư đệ. Yên tâm đi.”
Liễu Ngọc nhướn mày thầm nghĩ: Chậc, cô chẳng qua cũng chỉ dùng một quyển đan thư thôi mà có thể làm tốt mối quan hệ với vị đan sư đứng đằng sau lưng Lâm Vân Võ thì có gì mà phải luyến tiếc hay không luyến tiếc chứ? Hơn nữa, cô có đưa quyển đan thư này ra để trao đổi cũng không lỗ chút nào. Quyển đan thư mà cô đưa ra mang tiếng là truyền thừa cũng chỉ là một cuốn đan thư bình thường được sao chép lại mà thôi, đưa cuốn đan thư này ra cho dù cô không mua được đan dược cũng không làm sao cả, chỉ cần có thể nắm tốt cái đuôi đứng đằng sau lưng Lâm Vân Võ thì cô cũng không tổn thất gì nhiều, có tổn thất cũng chỉ là một cuốn sách mà thôi.
Lâm Vân Võ cười cười rồi gật đầu nói: “Vậy thì đa tạ sư tỷ đã hào sảng. Nhưng mà Liễu sư tỷ, việc này làm phiền sư tỷ bảo mật giúp đệ.”
Liễu Ngọc cười cười rồi gật đầu nói: “À, chuyện này thì Lâm sư đệ cũng yên tâm đi. Bổn sư tỷ đây cũng không phải là kẻ lắm miệng nhiều lưỡi thích buôn chuyện.”
End chap 55
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Chúc Tổ Quốc của chúng ta luôn luôn khoẻ mạnh, bình an, hạnh phúc, thịnh vượng, hùng cường.
Cảm ơn.
Quần đảo Hoàng Sa và quần đảo Trường Sa là của Việt Nam
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo