Phần 60 – Linh sủng của Giang gia

------o60o------

Nhận lấy thất bại thảm hại thì Giang Đàm Nhi cũng mang theo đoàn người cùng nhau quay trở về Giang gia để bàn giao.

Giang Hoài Thanh nhìn thấy sắc mặt của Giang Đàm Nhi khi trở về lại khó coi như vậy cũng có chút khó hiểu mà nói: “Đàm Nhi, con làm sao vậy?”

Giang Đàm Nhi ngẩng đầu nhìn về phía Giang Hoài Thanh mà trong lòng cũng có chút tức giận nói: “Phụ thân, con muốn đổi linh sủng.”

Giang Hoài Thanh nghe vậy thì nhíu mày nói: “Con đừng có náo loạn nữa. Linh sủng của con do chính con tự mình lựa chọn. Con cũng ký kết khế ước thành công với linh sủng của con rồi. Đã ký kết khế ước rồi thì làm sao mà con có thể tuỳ tuỳ tiện tiện nói đổi là đổi được chứ? Có chuyện gì?”

Giang Đàm Nhi nghe vậy thì bực mình mà nhíu mày nói: “Nhưng mà phụ thân, số linh sủng mà chị họ mang về cho gia tộc chúng ta phẩm tướng cũng kém cỏi quá rồi. Con không muốn ký kết khế ước với những con linh sủng có phẩm tướng kém cỏi như vậy đâu.”

Giang Hoài Thanh nghe vậy thì nhíu mày rồi nghiêm giọng nói: “Con gái, những lời như thế này con không thể nói như vậy được. Những con linh sủng mà chị họ của con mua về đều là những con linh sủng do Ngự Thú Đường của Ngự Thú Tông bên kia tự mình bồi dưỡng ra, mà những con linh sủng này chị họ con cũng tự mình lựa chọn cũng bỏ không ít linh thạch. Phẩm tướng của những con yêu thú đó cũng không tồi.”

Giang Đàm Nhi nghe vậy cũng tỏ vẻ vô cùng tức giận mà bất bình nói: “Phụ thân, con nói không sai đâu. Những con linh sủng đó mà phẩm tướng không tồi cái gì chứ? Mang tiếng là linh sủng nhưng mà mấy con linh kê thôi cũng không thể đánh lại được. Phụ thân, vì mấy con linh sủng ngu ngốc đó mà con không duyên không cớ lại bị mất hết mặt mũi rồi.”

Con hắc báo của thằng nhóc Giang Nhất Minh đã bị một đám linh kê nhào tới mổ cho toàn thân thủng lỗ chỗ, cũng không có một chỗ nào được cho là lành lặn cả. Còn con linh sủng của cô tuy là không bị thương cũng không bị làm sao cả nhưng mà con linh sủng của cô cũng không tốt hơn một chút nào cả, ai mà ngờ được là con linh sủng của cô lại là một con linh sủng vô cùng hèn nhát, một con hổ lại không dám làm gì còn sợ hãi không dám tiến lên đánh nhau cùng với mấy con linh kê. Chuyện này đúng là nhục nhã.

Đến hiện tại khi suy nghĩ kỹ hơn một chút thì trong lòng Giang Đàm Nhi cũng cảm thấy hoài nghi vô cùng sâu sắc rằng những con linh thú này cũng chỉ là những con yêu thú tàn phẩm của Ngự Thú Tông kia, mà người chị họ Giang Việt Nhiễm cũng chỉ bỏ ra một chút linh thạch để mua một đám linh sủng rồi gửi về để lừa dối cho qua chuyện với Giang gia bọn họ mà thôi.

Còn bác cả cùng với phụ thân của cô cùng những vị chú bác khác trong gia tộc đều là những kẻ có mắt không tròng, thật không ngờ được là tất cả mọi người trong gia tộc đều coi một đám tàn phẩm phế vật kia thành bảo bối mà tung hô hết lời như vậy nữa.

Giang Hoài Thanh nghe vậy thì hít sâu một hơi cũng có chút khó tin mà nói: “Cái gì cơ? Không dám đánh nhau cùng với đám linh kê kia sao?”

Giang Đàm Nhi gật đầu tỏ vẻ vô cùng bực mình mà nói: “Đúng vậy. Hèn nhát, nếu không phải như vậy thì ngày hôm nay con cũng không mất mặt lớn như vậy.”

Giang Hoài Thanh nghe vậy cũng nhíu mày mà nói: “Chuyện này cũng không có gì quan trọng. Dù sao thì mấy con linh sủng kia cũng chỉ là ấu tể, hiện tại mấy con linh sủng này cũng còn quá nhỏ. Mà những con linh kê của Lâm gia kia đều là những con linh kê ở trạng thái trưởng thành, mà chúng nó lại được huấn luyện qua. Nhưng mà như vậy thì sao chứ? Những con linh kê kia chẳng qua cũng chỉ là món ăn, có khi không bao lâu nữa thì cả đám linh kê kia cũng thành thức ăn trong miệng người khác thôi.”

Tuy rằng ngoài miệng Giang Hoài Thanh cũng đang nói ra những lời an ủi để trấn an lại con tức giận của Giang Đàm Nhi thật đấy, nhưng mà trong lòng Giang Hoài Thanh lại thầm cảm thấy hoài nghi không thôi về nguồn gốc cũng như xuất xứ của đám yêu thú ấu tể kia. Không lẽ … chuyện này vậy lại là sự thật sao? Không lẽ Giang Việt Nhiễm kia chỉ muốn tống cổ tộc nhân trong gia tộc của bọn họ mà trực tiếp mua một đống hàng thứ phẩm rồi gửi về đây cho bọn họ sao?

Giang Đàm Nhi nghe vậy nhưng mà cơn tức giận cũng không giảm bớt mà nhíu mày nói: “Phụ thân, nhưng mà con yêu thú của con cũng là một con hổ, một con hổ lại không dám đánh nhau cùng với đám linh kê thì làm sao mà được chứ? Lá gan của con hổ này thật sự cũng nhỏ quá rồi.”

Giang Hoài Thanh nghe vậy cũng thở dài một hơi rồi nhíu mày nói: “Thôi được rồi. Con đừng giận nữa. Con cứ nuôi dưỡng thử thêm một thời gian nữa có lẽ sẽ tốt hơn thôi.”

Giang Đàm Nhi ngẫm nghĩ một chút rồi khẽ hừ lên một tiếng sau đó nhíu mày nói: “Vâng, con cũng hy vọng là có thể như vậy.”

Đương nhiên những lời Giang Đàm Nhi vừa mới nói ra như chuyện giải trừ khế ước này nọ cũng chỉ là lời nói tức thời trong lúc nóng giận mà thôi, dù sao thì chuyện ký kết khế ước thành công rồi tiến hành giải trừ khế ước cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì. Hơn nữa, nếu như thật sự quyết định giải trừ khế ước với linh sủng thì cả chủ nhân cũ của linh sủng cũng như linh sủng đều rơi vào trạng thái bị suy yếu trong một khoảng thời gian khá lâu nữa. Ngoài ra thì tu sĩ đã tiến hành giải trừ khế ước với linh sủng một lần rồi mà muốn khế ước lần thứ hai với một loại linh sủng khác thì mức độ khó khăn cũng theo đó mà tăng lên không ít. Cho nên cái chuyện giải trừ khế ước này chỉ nên nói ra miệng cho vui thôi chứ thực sự phải làm cũng không phải là chuyện có thể xảy ra được.

Giang Hoài Thanh như nghĩ đến vẫn đề gì đó mà nhíu mày nói: “À đúng rồi Đàm Nhi, lúc nãy con nói là con đã gặp được Lâm Vân Dật sao?"

Giang Đàm Nhi nghe vậy thì sự ghét bỏ cũng tràn ngập trên mặt mà mày cũng nhăn tít lại nói: “Phụ thân, phụ thân đừng có nhắc đến cái tên đen đủi keo kiệt kia nữa đi. Phụ thân hỏi đến tên đó làm gì chứ? Tên đó chẳng qua cũng chỉ là một tu sĩ Ngũ linh căn thấp kém không đáng nhắc đến mà thôi nhưng mà cái giá để mời tên đó ra tay cũng không nhỏ đâu.”

Giang Hoài Thanh thở dài một hơi rồi nói: “Được rồi, được rồi. Dù sao thì hôn ước giữa hai bên cũng được giải trừ rồi. Thời gian sắp tới con không cần để ý đến thằng nhóc đó làm gì.”

Giang Đàm Nhi nghe vậy cũng gật đầu thầm chấp nhận lời mà phụ thân vừa mới nói mà dần dần bình tĩnh trở lại. Tuy rằng lần này đi ra ngoài cũng khiến cho cô cảm thấy khá mất mặt thật nhưng mà cô cũng không biết lý do tại sao mọi việc lại biến thành như vậy. Mà cô cũng không biết tại sao mỗi một lần khi mà cô nghĩ đến Lâm Vân Dật thì cô vẫn luôn có một loại cảm giác như bản thân mình vừa mới ném đi một món đồ gì đó vô cùng quan trọng vậy. Cũng không biết là tại sao cô lại có cảm giác như vậy nữa.

………

Lâm Vân Dật vừa mới đặt chân bước vào cửa, còn chưa kịp làm gì thì hắn đã bị Lâm Vân Tiêu nhảy xổ ra chặn đường.

Lâm Vân Dật nhíu mày nhìn chằm chằm về phía Lâm Vân Tiêu cũng có chút khó hiểu mà nói: “Sao vậy? Có việc gì sao?”

Lâm Vân Tiêu cười cười rồi nhìn từ trên xuống dứoi rồi nhìn từ trái sang phải toàn thân Lâm Vân Dật một hồi mà hai tròng mắt cũng ánh lên từng luồng kim quang lấp lánh nói: “Anh ba à, em nghe mấy đứa nhóc kia nói lại là anh vừa mới đụng độ phải Giang Đàm Nhi có đúng không ạ?”

Lâm Vân Dật gật đầu rồi thở dài một hơi nói: “Ờ, đúng vậy.”

Lâm Vân Tiêu cũng có chút háo hức mà cười cười nói: “Anh ba, em nghe mấy người kia nói lại là đám mấy người Giang Đàm Nhi kia cũng có tân linh sủng vừa mới khế ước mà đúng không? Nghe nói đám tân linh sủng đó đã bị đám linh kê nhà chúng ta doạ cho sợ hãi mà rụt lùi lại phía sau mà đúng không? Em nghe người ta nói đám linh kê nhà chúng ta lúc đó vô cùng dũng mãnh chiến đấu ngoan cường mà đúng không?”

Lâm Vân Dật gật đầu rồi thở dài một hơi nói: “Ờ, sao em nghe nói nhiều quá vậy. Đúng như những gì mà đám người kia nói.”

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng híp mắt mà trong lòng cũng có chút sung sướng không thôi mà nói: “Thật như vậy sao? Em còn nghe người ta nói đám linh sủng của Giang gia bên kia chỉ được cái mã thôi chứ con nào con nấy đều là phế vật không thể làm gì được mà. Có phải đám tân tinh sủng của Giang gia này còn không đánh lại đám linh kê nhà chúng ta nữa ạ?”

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Đúng vậy. Đám linh kê nhà chúng ta có thực lực vô cùng phu phàm. Chuyện này cũng bình thường cũng chẳng có gì kỳ quái cả.”

Lâm Vân Tiêu cười cười mà ánh mắt cũng có phần tò mò mà nói: “Anh ba, em còn nghe được một chuyện vô cùng kỳ lạ nữa. Em nghe nói con nhỏ Giang Đàm Nhi kia đã khế ước với một con Hoả văn hổ mà đúng không? Dáng vẻ cũng như phẩm tướng của con hổ đó cũng ổn lắm mà đúng không? Nguyên bản thì người ta cũng cho rằng con hổ này vô cùng lợi hại, ai mà ngờ được là con hổ kia lại sợ hãi đám linh kê nhà chúng ta mà đúng không? Chuyện này có đúng không ạ? Làm hổ mà cũng sợ gà được sao? Cái này không phải là làm mất mặt cả Hổ tộc quá rồi đúng không? Anh ba, có chuyện này sao?”

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng có chút hứng thú mà cười cười nói: “Hả? Làm sao mà em biết được thứ mà con hổ kia sợ hãi chính là linh kê vậy?”

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng có chút khó hiểu mà nghiêng đầu dò hỏi nói: “Hả? Vậy không phải là linh kê ạ? Vậy thì nó sợ cái gì chứ ạ?”

Lâm Vân Dật cười cười cũng không muốn nói nhiều mà lắc đầu nói: “Không sao. Em cứ coi như con hổ kia sợ linh kê đi.”

Hiện tại con Cửu Vĩ Ngân Hồ của Giang Nghiên Băng vẫn còn đang trong thời kỳ con non chưa trưởng thành cho nên nó cũng tự có khả năng che giấu khí tức của mình lại, thành thử con Cửu Vĩ Ngân Hồ đó cũng đang tự nguỵ trang cho bản thân mình giống như một con linh hồ bình thường mà thôi.

Đương nhiên thì những con yêu thú bình thường sẽ không có khả năng có thể nhìn thấu được lớp nguỵ trang của con Cửu Vĩ Ngân Hồ kia, mà người bình thường cũng khó mà có thể nhìn ra được lớp nguỵ trang của con Cửu Vĩ Ngân Hồ đó. Nhưng mà, trên đời này cũng chẳng có chuyện gì tuyệt đối cả, trong những lúc ngẫu nghiên thì có một vài tình huống đặc thù sẽ xuất hiện.

Có một vài loại yêu thú sở hữu trực giác vô cùng nhạy bén thì trong tiềm thức của nó tự nhiên cũng cảm nhận được sự nguy hiểm gì đó mà tự động né xa nguồn gốc của nguy hiểm.

Lâm Vân Tiêu cười cười rồi nhướn mày nói: “Anh ba, em còn nghe được một chuyện nữa. Nghe nói con nhỏ Giang Đàm Nhi kia đang làm rùm làm beng muốn đổi linh sủng đấy ạ.”

Lâm Vân Dật nghe vậy thì nhướn mày nói: “Đổi linh sủng sao?”

Lâm Vân Tiêu gật đầu rồi cười cười nói: “Vâng ạ. Em nghe nói con nhỏ đó cảm thấy con Hoả văn hổ kia lá gan quá nhỏ cho nên đổi sớm.”

Lâm Vân Dậ gật đầu rồi cười cười nói: “Vậy sao?”

Xem ra cái hình ảnh con Hoả văn hổ của Giang Đàm Nhi bị một đám ‘gà’ kia doạ cho sợ hãi không dám bước tới cũng khiến cho Giang Đàm Nhi bị kích thích không nhẹ rồi nhỉ?

Nghe nói đám linh sủng này của Giang gia đều là một đám linh sủng do Giang Việt Nhiễm tự mình lựa chọn từ Ngụ Thú Tông gửi về. Theo như tình tiết phía bên trong nguyên tác thì Giang Việt Nhiễm là một người biết uống nước nhớ nguồn, sau khi Giang Việt Nhiễm thành công có chỗ đứng ở trong tông môn cũng có không ít lần Giang Việt Nhiễm ra tay nâng đỡ Giang gia.

Tuy rằng hiện tại cốt truyện ít nhiều gì đó cũng có một số thay đổi không theo đúng tiến độ của nguyên tác rồi, nhưng mà thời điểm hiện tại có lẽ là Giang Việt Nhiễm vẫn có một chút tình cảm gì đó với Giang gia kia, cho nên Giang Việt Nhiễm cũng sẵn sàng đáp ứng yêu cầu của Giang gia.

Mà con Hoả văn hổ mà Giang Đàm Nhi ký kết khế ước kia có lẽ là một trong những con linh sủng mà Giang Việt Nhiễm đã mua ở Ngự Thú Tông rồi chuyển về cho Giang gia, có lẽ là tư chất của con Hoả văn hổ đó cũng không thấp đâu, mà có lẽ tư chất của con Hoả văn hổ đó là tốt nhất trong số linh sủng mà Giang Việt Nhiễm đã gửi về cũng nên, nhưng mà đáng tiếc là … cho con Hoả văn hổ đó rồi. Tư chất của con Hoả văn hổ đó có tốt cỡ nào đi chăng nữa mà rơi vào tay của một kẻ mắt mù không biết nhìn hàng thì tư chất tốt cũng biến thành tư chất kém cỏi thôi, có vẻ như một lá bài tốt lại sắp bị lãng phí đánh uổng công rồi.

………..

Ngự Thú Tông.

Lâm Vân Võ chạy đến tìm Từ Niệm Như để tìm hiểu về một số thông tin dạo gần đây.

Lâm Vân Võ chắp tay lại rồi cười cười nói: “Gặp qua Từ sư tỷ.”

Từ Niệm Như gật đầu rồi nhìn về phía Lâm Vân Võ một chút nhướn mày nói: “Ừ, không biết Lâm sư đệ có chuyện gì không?”

Lâm Vân Võ gật đầu rồi cười cười nói: “Hôm nay đệ đến đây là muốn tìm hiểu một chút thông tin về nạn chuột tai vừa mới xảy ra. Không biết Từ sư tỷ có thông tin gì không?”

Từ Niệm Như nghe vậy cũng có chút hứng thú mà nhướn mày nói: “Lâm sư đệ, ngươi hỏi thăm về chuyện này làm gì vậy?”

Lâm Vân Võ cười cười tỏ vẻ vô cùng chính nghĩa mà nói: “Từ sư tỷ, dù sao thì nạn chuột tai này cũng xảy ra một thời gian khá lâu rồi vẫn chưa thể chấm dứt được, hơn nữa nạn chuột tai lần này cũng ồn ào huyên náo quá rồi. Thông tin của Từ sư tỷ nhanh nhạy vô cùng cho nên Từ sư tỷ chắc cũng nghe ngóng được một chút tình huống cụ thể của việc này rồi đúng không?”

Từ Niệm Như gật đầu rồi thở dài một hơi mà nói: “Ừ, thông tin của Lâm sư đệ cũng không kém. Hiện tại cũng coi như đã có thể tra được nguồn gốc của sự việc rồi.”

Lần này khu vực xuất hiện nạn chuột tai phần lớn là nằm trong phạm vi thế lực của Ngự Thú Tông bọn họ. Mà trong khu vực này cũng có không ít thế lực nhỏ phụ thuộc vào Ngự Thú Tông bọn họ, trước đó thì đông đảo những thế lực này cũng thường phải thượng cống một phần tài sản lên cho Ngự Thú Tông bọn họ. Nếu như lần này nạn chuột tai mà tiếp tục nghiêm trọng không có hướng giải quyết đương nhiên đây cũng không phải là chuyện tốt gì đối với Ngự Thú Tông của bọn họ.

Lâm Vân Võ chắp tay lại rồi nghiêm túc nói: “Còn thỉnh Từ sư tỷ có thể chỉ giáo.”

Từ Niệm Như gật đầu rồi bắt đầu lên tiếng giảng giải nói: “Chắc Lâm sư đệ cũng biết Thử tộc phần lớn đều nhỏ bé gầy yếu mà đúng không? Nhưng mà bên trong Thử tộc cũng có một ít loại linh thử có thực lực vô cùng khoa trương. Ở Tu chân giới này cũng có một gia tộc tu chân chuyên bồi dưỡng ra một đám Ngão kim thử, Ảnh thử, Tầm bảo thử, … cùng nhiều loại linh thử khác có đặc tính vô cùng đặc thù khác, mà những loại linh thử này giao phối lẫn nhau rồi tiến hành sinh sản.”

Lâm Vân Võ nghe vậy thì nhíu mày nói: “Ý của Từ sư tỷ chính là có người đã cố ý bồi dưỡng linh thử sao? Là bọn họ đang muốn bồi dưỡng ra một loại linh thử thập toàn thập mỹ sao?”

Các loại linh thử khác nhau cũng có những đặc tính không giống nhau, ví dụ như loại Ngão kim thử này có lực căn vô cùng kinh người, cắn vạn vật, cắn vạn thứ, còn loại Ảnh thử này lại có tốc độ vô cùng nhanh chóng, còn loại Tầm bảo thử này lại có năng lực tầm bảo vô cùng nhanh nhạy, … nếu như có một loại linh thử nào đó có thể sở hữu được toàn bộ những đặc tính kinh người của các loại linh thử này lên một thân thì … con linh thử này đúng là thập toàn thập mỹ khó lường vô cùng đấy.

Từ Niệm Như nhướn mày rồi nói: “Đúng vậy. Hơn nữa gia tộc này cũng nuôi dưỡng với số lượng không ít đủ những loại linh thử nữa. Mà nghe nói trước đó không bao lâu thì trang trại chăn nuôi này đột nhiên lại xảy ra vấn đề gì đó khiến cho một lượng lớn những con linh thử này có cơ hội xổng chuồng, nghe nói hiện tại đã có một lượng lớn những con linh thử này đào tẩu thành công chạy ra ngoài rồi. Mà hình như gia tộc kia cũng không để chuyện này trong lòng thì phải. Sau khi đám linh thử kia chạy ra ngoài thì số lượng của đàn linht hử cứ vậy mà mở rộng không ngừng, mà đây cũng chính là khởi nguyên của nạn chuột tai lần này.”

Lâm Vân Võ nghe vậy thì nhíu mày cũng có chút khó hiểu à nói: “Từ sư tỷ, đã biết rõ được ngọn nguồn của sự việc rồi nhưng mà hiện tại cũng không có biện pháp nào để giải quyết được sao?”

Từ Niệm Như nhíu mày rồi thở dài một hơi lắc đầu nói: “Không có. Trên cơ bản thì hiện tại nạn chuột tai đã hoàn toàn bị mất khống chế rồi. Cho dù chúng ta có biết rõ ngọn nguồn đi chăng nữa cũng coi như vô dụng không có cách nào có thể kiểm soát được nữa. Hiện tại thì khắp nơi khắp chốn đều là địa bàn của một đám linh thử kia, đi ra ngoài bất kỳ một nơi nào cũng có một đám linh thử hoành hành ngang dọc. Mà những con linh thử đó đã thông qua một biện pháp sinh sản đặc thù nào đó sản sinh ra, cho dù mà lão tổ tông nhà tôi có ra tay cũng khó mà có thể ngăn chặn nạn chuột tai lần này.”

Lâm Vân Võ nghe vậy cũng thở dài một hơi rồi nhíu mày nói: “À, hoá ra là như vậy sao?”

Từ Niệm Như cũng có chút hứng thú mà nhìn về phía Lâm Vân Võ nói: “Lâm sư đệ, người của gia tộc sư đệ không lẽ không tới đây tìm sư đệ để cầu viện xin giúp đỡ sao?”

Lâm Vân Võ cười cười rồi lắc đầu nói: “Không có. Hiện tại Lâm gia nhà bọn đệ cũng chỉ là một tiểu gia tộc không đáng nhắc đến, hơn nữa địa bàn của Lâm gia bọn đệ cũng không có bao nhiêu cả. Tình huống trước mắt thì gia tộc bọn đệ có thể tự mình ứng phó được. Nhưng mà không ít những thế lực chung quanh lại không được may mắn như vậy. Nghe nói những thế lực chung quanh gia tộc bọn đệ đã bị hao tổn vô cùng nghiêm trong. Cũng chỉ có thể hy vọng rằng nạn chuột tai lần này có thể qua sớm đi một chút.”

Từ Niệm Như nghe vậy cũng thở dài một hơi rồi nhíu mày nói: “Chuyện này cũng khó lắm. Chắc sư đệ cũng biết đặc tính sinh sản của Thử tộc rồi đúng không? Tốc độ sinh sản của Thử tộc cực kỳ mạnh mẽ, hơn nữa Thử tộc còn có năng lực độn địa, năng lực ẩn nấp tương đối tinh thâm. Nếu như sự tình này mà mà không có hướng giải quyết triệt để vẫn tiếp tục kéo dài không chấm dứt như vậy thì càng phiền toái hơn nữa. Hiện tại cũng có không ít đệ tử của tông môn chúng ta đã bị phái ra ngoài làm nhiệm vụ hỗ trợ tiêu diệt đàn chuột rồi giúp đỡ những khu vực lân cận rồi.”

Lâm Vân Võ nghe vậy cũng gật đầu rồi nói: “Có chuyện như vậy sao?”

Từ Niệm Như gật đầu như nhớ đến chuyện gì đó rồi cười cười nói: “À đúng rồi Lâm sư đệ, có chuyện này thú vị lắm. Nghe nói dạo gần đây thị trường buôn bán linh miêu cũng sôi động lắm, hiện tại giá cả của linh miêu đã được phiên lên gấp bội so với những lúc bình thường rồi thì phải. Nghe nói dạo gần đây linh miêu quá khan hiếm, muốn mượn linh miêu cũng không dễ, cũng bởi vì linh miêu không đủ dùng cho nên có một gia tộc nào đó đã mang linh kê ra diệt linh thử nữa thì phải.”

Lâm Vân Võ: “…”

À, ngại quá. Hình như cái ‘gia tộc nào đó’ mang linh kê ra bắt linh thử trong miệng vị Từ sư tỷ vừa mới nói chính là Lâm gia nhà bọn họ thì phải.

Từ Niệm Như nhìn thấy sắc mặt như có như không của Lâm Vân Võ cũng có chút tò mò mà nói: “Lâm sư đệ, đệ làm sao vậy?”

Lâm Vân Võ cũng có chút ngượng ngùng mà cười cười nói: “Không có gì, không có gì. Chỉ là … gia tộc mà sư tỷ nói hình như là nhà … đệ thì phải.”

Từ Niệm Như nghe vậy cũng có chút ngoài ý muốn mà nhìn Lâm Vân Võ một lượt nói: “Nhà đệ sao? Nói như vậy thì linh kê nhà đệ nuôi dưỡng tốt lắm sao?”

Lâm Vân Võ cười cười rồi gãi đầu nói: “Cái này … chắc cũng tốt.”

Từ Niệm Như nhướn mày rồi nói: “Lâm sư đệ, bổn sư tỷ nghe nói rằng đám linh kê nhà bọn đệ biết đánh nhau lắm thì phải. Nghe nói đám linh kê nhà đệ mà xuống tay thì một cú dậm chân chết luôn một con linh thử, năng lực vô cùng bất phàm.”

Lâm Vân Võ cười cười rồi lắc đầu nói: “Không có, làm gì có chuyện đó. Đám linh kê nhà bọn đệ cũng chỉ là một đám linh kê vô cùng bình thường thôi. Chỉ là … đầu của đám linh kê này cũng hơi lớn hơn bình thường một chút. Mà sức lực của đám linh kê này cũng … hơi trâu một chút mà thôi.”

Từ Niệm Như nghe vậy cũng ồ lên một tiếng rồi nhướn mày nói: “Lâm sư đệ, sư đệ nói như vậy cũng quá khiêm nhượng rồi.”

……..

Ngày từng ngày lại trôi qua không dừng lai, Lâm Vân Dật vẫn bình đạm mà tiếp tục làm việc thì Lâm Vân Văn lại chạy tới biệt viện của Lâm Vân Dật.

Lâm Vân Văn nhìn về phía Lâm Vân Dật đang làm việc một chút mà cười cười nói: “Em ba, em đang bận làm việc sao?”

Lâm Vân Dật gật đầu rồi cười cười nói: “Vâng ạ. Em bận một chút. Nhưng mà anh cả có chuyện gì mà tới đây vậy ạ?”

Lâm Vân Văn nhìn về phía Lâm Vân Dật một chút rồi cười cười gật đầu nói: “Đúng vậy. Đúng là có chút việc muốn tìm em.”

Lâm Vân Dật ngẩng đầu từ đống công việc nói: “Việc gì? Anh cả nói luôn đi ạ.”

Lâm Vân Văn cười cười rồi nhướn mày nói: “Là cái dạng này. Anh nghe nói là trước đó không bao lâu thì Giang Việt Nhiễm của phía Giang gia bên kia đã bỏ một mớ linh thạch hỏi mua một đám linh sủng từ phía Ngự Thú Tông rồi gửi về Giang gia. Anh cũng nghe nói là người của Giang gia cũng chia nhau ra để khế ước toàn bộ số linh sủng đó rồi.”

Lâm Vân Dật gật đầu rồi nhíu mày nói: “Vâng, chuyện này em cũng nghe được từ sớm rồi. Hơn nữa em cũng gặp qua một lần rồi.”

Nghe nói là đám linh sủng do Ngự Thú Đường của Ngự Thú Tông kia đào tạo ra cũng vô cùng nổi tiếng, nghe nói những thế lực bình thường hoặc những đệ tử bình thường của Ngự Thú Tôn cũng khó mà có thể tiếp xúc được với đám linh sủng này.

Nghe nói những tu sĩ bình thường không phải đệ tử của Ngự Thú Tông có muốn mua được linh sủng của Ngự Thú Tông cũng khó mà mua được đám linh sủng của Ngự Thú Tông. Đương nhiên thì trên đời này cũng không có gì được cho là tuyệt đối được, cũng không phải là không có hàng tuồn ra ngoài, nhưng mà nguồn hàng tuồn này được bán ra với giá trên trời, tu sĩ có thể mua được không giàu thì chính là thế lực lớn.

Nhưng mà Giang Việt Nhiễm thì hoàn toàn không giống như vậy. Hiện tại thì Giang Việt Nhiễm là đệ tử của một vị đan sư Kim Đan kỳ của Ngự Thú Tông, hiện tại Giang Việt Nhiễm cũng coi như có chút địa vị ở bên trong Ngự Thú Tông, cho nên Giang Việt Nhiễm có muốn mua linh sủng từ tông môn cũng được ưu ái hơn phần nào đó, nói chung thì Giang Việt Nhiễm có muốn mua cũng coi như nửa mua nửa đưa dễ dàng vô cùng.

Lâm Vân Văn cười cười cũng có chút vui vẻ mà nhìn về phía Lâm Vân Dật nói: “Em ba, nghe nói mấy con linh sủng kia đã bị Giang gia phái đi ra ngoài để tiêu diệt linh thử. Nhưng mà đáng tiếc là đám linh sủng kia đã xui xẻo mà tao ngộ phải một đàn linh thử lớn công kích, nghe nói đã có vài con linh sủng trong cái đám đó đã bị thương khá nghiêm trọng rồi.”

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng có chút bất ngờ mà nhíu mày nói: “Anh cả, anh nói là đám linh sủng kia bị thương nghiêm trọng sao?”

Lâm Vân Văn cũng có chút hứng khởi mà gật đầu rồi cười cười nói: “Đúng vậy. Nghe nói là cả một đám đã bị thương vô cùng nghiêm trọng. Nghe nói là con linh sủng bị thương nghiêm trọng nhất đó chính là con hắc báo của Giang Nhất Minh kia. Anh nghe người ta nói con hắc báo đó đã bị thương nặng dẫn đến hôn mê còn chưa thể tỉnh lại nữa kìa.”

Lâm Vân Dật nghe vậy thì gật đầu cũng có chút khó hiểu rồi nhíu mày nói: “Vâng, em đã biết rồi ạ. Nhưng mà anh cả, hình như chuyện Giang gia bên kia bị xui xẻo như vậy cũng không có quan hệ gì với Lâm gia nhà chúng ta mà đúng không?”

Lâm Vân Văn cười cười rồi gật đầu nhướn mày nói: “Ừ, em nói như vậy cũng đúng. Chỉ là … anh cảm thấy hơi bất ngờ một chút thôi. Thật không ngờ được là đám linh sủng mà Giang Việt Nhiễm bỏ tiền ra mua từ Ngự Thú Tông kia mang về lại không được việc như vậy thôi. Ai mà ngờ được mấy con linh thử thôi mà đám linh sủng này cũng không thể giải quyết được. Đã không thể giải quyết được mà bản thân còn bị thương nặng nữa.”

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng cười cười rồi nhướn mày nói: “Anh cả, kỳ thật thì anh nói như vậy cũng sai rồi. Có trách trời trách đất đi chăng nữa cũng chẳng thể trách được những con linh sủng đó được. Dù sao thì chủ nhân của những con linh sủng đó đều là phế tài, mà chủ nhân đã là phế tài thì linh sủng có lợi hại hay có phẩm tướng tốt cũng biến thành vô dụng thôi.”

Lâm Vân Dật nhíu mày thầm nghĩ: Kỳ thật thì nội dung trong cuốn tiểu thuyết đó cũng có nhắc đến tình tiết là ‘Ngân Hồ’ thường xuyên tìm kiếm phiền toái hoặc tìm cách gây rắc rối cho Giang gia, mà có lẽ là cái rắc rối đó cũng bắt đầu từ ngay lúc này rồi cũng nên.

Kỳ thật thì con Ngân Hồ của Giang Nghiên Băng cũng có một loại năng lực khá đặc biệt, nếu như lúc đó cậu nhìn không lầm thì con Ngân Hồ đó có thể giả mạo thành chuột vương rồi hạ mệnh lệnh để tụ tập một đám linh thử lại một chỗ.

Mà trong khoảng thời gian gần đây Lâm gia bọn họ cũng có vài lần tiếp nhiệm vụ cùng đi ra ngoài để mà tiêu diệt linh thử, nếu như hắn nhìn không sai thì thuật mê hoặc của con Ngân Hồ càng ngày càng tốt hơn trước rồi thì phải. Cho nên, con Ngân Hồ của Giang Nghiên Băng có muốn giả mạo một con chuột vương rồi hạ mệnh lệnh muốn điều động một đám linh thử tiến hành quần công vào đám linh thú của Giang gia bên kia cũng là chuyện dễ như trở bàn tay ấy mà.

Theo như những tình tiết bên trong cuốn tiểu thuyết kia có mô tả thì nhân vật ‘Ngân Hồ’ này chính là một nhân vật thù dai, có thù tất báo. Mà trước đó thì Giang Nhất Minh còn tuyên bố nói muốn vặt lông rồi cho Ngân Đoàn vào nồi hầm lên ăn. Cho nên hiện tại Nghiên Băng cùng với Ngân Đoàn mà không chạy đi trả thù rất phiền phức cho đám người của Giang gia bên kia thì chuyện này cũng không đúng lắm đâu. Hiện tại Giang gia mà không rối ren một chút cũng không hợp lý đâu, phải rối ren thêm một chút nữa mới đúng.

……..

Tình cảnh của Lâm gia hiện tại chính là một mảnh vui sướng hướng tới vinh quanh người ngừoi vui mừng, nhưng mà phía Giang gia bên này lại chính là một mảng bi thảm không thôi.

Lúc này thì sắc mặt của Giang Hoài Húc cũng biến thành khó coi vô cùng, trước đó không bao lâu thì Giang Việt Nhiễm đã mang về mấy con yêu thú ấu tể về cho gia tộc bọn họ.

Thời điểm khi mà mấy con linh thú ấu tể đó vừa mới đặt chân đến Giang gia nhà bọn họ thì đương nhiên cũng được tất cả mọi người reo hò mừng rỡ không thôi, đương nhiên thì một chúng những tu sĩ của Giang gia bọn họ bắt đầu lựa chọn rồi tiến hành khế ước rồi trở thành linh sủng khế ước.

Vốn dĩ thì chuyện này cũng là một sự kiện vô cùng tốt, Giang gia nhà bọn họ cũng nhận được vô số lời tán thưởng của những gia tộc khác, ai mà có thể nghĩ được là đám linh sủng này lại bị một đàn linh thử tính kế khiến cho bản thân bị thương nặng như thế này đâu chứ?

Mà đương nhiên giữa linh sủng cùng với chủ nhân có tồn tại một khế ước, mà chủ nhân cùng linh sủng lại có cùng một nhịp thở với nhau. Một khi sủng vật gặp phải nguy hiểm thì đương nhiên là chủ nhân cũng không tránh khỏi việc bị liên luỵ mà bị nguy hiểm theo.

Vốn dĩ thì ngay thời điểm ban đầu Giang Hoài Thanh còn đang trông chờ vào việc đám linh sủng này sẽ trưởng thành rồi mang toàn bộ những tu sĩ của gia tộc bọn họ có thể bay cao bay xa hơn nữa. Ai mà ngờ được là mọi chuyện lại biến thành như thế này đâu cơ chứ? Ai mà ngờ được là chỉ vì một đám linh thử nhỏ nhoi thôi mà đám linh sủng kia lại biến thành một liên luỵ như vậy đây cơ chứ?

Giang Hoài Thanh từ bên ngoài bước vào trong phòng rồi lên tiếng nói: “Anh cả, con linh sủng kia của Giang Nhất Minh … đã chết.”

Giang Hoài Húc nghe vậy cũng có chút khó tin mà nhíu mày nói: “Đã chết sao? Không thể nào. Làm sao có thể được chứ?”

Trước đó không bao lâu thì Giang Hoài Húc cũng chạy đi qua nhìn thử tình trọng của con linh sủng của Giang Nhất Minh rồi, dù sao thì linh sủng cùng chủ nhân cũng có mối liên hệ vô cùng mật thiết cho nên hắn cũng khó mà bỏ qua được. Tuy rằng con linh sủng đó cũng bị thương khá nghiêm trọng đấy, nhưng mà mức độ nghiêm trọng cũng không đến mức mất mạng được. Nếu có thể cứu chữa được thì đương nhiên là con linh sủng đó vẫn có thể sống được chứ không có khả năng gặp nạn mà chết được.

Giang Hoài Thanh thở dài một hơi rồi nhíu mày nói: “Chỉ sợ … chỉ sợ là do thằng nhóc đó tự tay giết chết con linh sủng đó thôi. Cho nên thằng nhóc đó cũng bị phản phệ vô cùng nghiêm trọng.”

Giang Hoài Húc nghe vậy cũng rít lên một hơi rồi nắm chặt nắm tay lại nói: “Ngu xuẩn.”

Giang Hoài Húc nói xong mà mặt mũi cũng đen hết lại, đương nhiên hắn cũng không phản đối chuyện thằng nhóc kia giải trừ khế ước với linh sủng hay gì đâu, nhưng mà nó có muốn giải trừ khế ước thì nó cũng nên bàn bạc cho thật kỹ với người lớn trong nhà để nghĩ ra phương án tốt hơn. Sao thằng nhóc này lại ngu ngốc đến mức làm theo phương pháp cực đoan này chứ?

Có lẽ thằng nhóc này đang sợ hãi rằng con hắc báo đó bị thương quá nặng dẫn đến việc trị liệu cũng khá khó khăn cho nên nó cũng không nghĩ ngợi gì mà trực tiếp giết con linh báo này để tránh không bị liên luỵ luôn sao? Nhưng mà thằng nhóc này hành sự như vậy thật sự là không có đầu óc mà.

Giang Hoài Húc ngẫm nghĩ một hồi mà trong lòng cũng tràn đầy lửa giận, thằng nhóc này hành sự thật sự cũng quá mức ngu xuẩn rồi, nhưng mà nó hành sự như vậy cũng quá lỗ mãng rồi. Người ta thường nói không nể mặt Phật cũng phải nể mặt tăng, cho dù con linh sủng đó có biến thành thế nào đi chăng nữa, cho dù con linh sủng đó có sắp chết hay bết bát đến mức độ nào đi chăng nữa thì con linh sủng đó cũng là một trong những con linh sủng mà con gái hắn Giang Việt Nhiễm mua từ Ngự Thú Tông gửi về nhà, cho dù con linh sủng đó thật sự là dở sống dở chết đi chăng nữa, cho dù là con linh sủng đó có biến thành một con linh sủng vô dụng đi chăng nữa thì thằng nhóc Giang Nhất Minh kia cũng cần phải xử lý cho tốt một chút. Mà thằng nhóc này không thông qua ai trực tiếp xử chết luôn con linh sủng đó như vậy cũng … quá đáng quá rồi.

Hiện tại tin tức này mà không xử lý cho kín kẽ lỡ đâu nó lại bị truyền ngược trở lại Ngự Thú Tông kia thì tin tức này cũng trở thành một tin tức cực kỳ bất lợi đối với con gái hắn, sau này con gái hắn làm sao mà có thể tiếp tục hành sự ở Ngự Thú Tông nữa chứ?

Giang Hoài Thanh nhíu mày tiếp tục nói: “Anh cả, con linh sủng của Giang Nhất Minh đã chết rồi, còn mấy con linh sủng còn lại … trạng thái của chúng nó cũng không được tốt cho lắm.”

Giang Hoài Húc nghe vậy cũng cảm thấy tức giận đến mức sôi máu đầu đau như búa bổ nhíu mày nói: “Không biết đám trẻ kia đang nghĩ cái gì nữa? Những con linh sủng đó như thế nào đi chăng nữa nhưng mà hiện tại chúng nó cũng chỉ là những con linh thú ấu tể mà thôi, thực lực của một đám linh thú ấu tể thì làm sao mà mạnh mẽ được cơ chứ? Đám tiểu bối trong gia tộc chúng ta không học hành đàng hoàng hay sao chứ? Sao mà chúng nó lại không biết yêu quý linh sủng của mình như vậy là sao chứ hả?”

“Đám yêu thú kia vốn đã kiệt ngạo bất tuân rồi. Muốn đạt thành khế ước tốt nhất chỉ có thể chọn dạng yêu thú ấu tể kể ký kết khế ước rồi cùng nhau trưởng thành thì đó mới là kết quả tốt nhất. Đám trẻ này sao lại thiếu suy nghĩ như vậy được chứ? Nếu chúng ta thật sự đưa một đám yêu thú có thực lực cường đại đi tới nơi này thì đám tiểu bối đó làm sao mà có đủ năng lực để tiến hành khế ước được chứ? Chúng nó đang nghĩ cái gì trong đầu vậy? Chưa tập bò mà đã đòi tập chạy rồi sao?”

“Một đám ngu dốt đầu óc ngu si, chắc chúng nó cũng không biết gia tộc đã phải tốn bao công sức mới tìm được một đám yêu thú ấu tể có chất lượng khá ổn cũng khá phù hợp với tư chất của chúng nó về đây cho chúng nó lựa chọn đâu đúng không? Một đám dốt nát, thực lực đã không ra cái gì rồi mà còn yêu cầu đòi hỏi nhiều như vậy sao? Xảy ra chuyện còn không biết đường tự tìm hiểu nguyên nhân từ chính bản thân mình chỉ biết oán trời trách đời hận người sao? Đúng là nuông chiều quá tạo ra một đám vô ơn, sung sướng quá chỉ tạo ra những đứa coi trời bằng vung tự cho mình là nhất.”

Từng đứa từng đứa hè nhau ra mà đua đòi, chúng nó còn muốn đổi sang một linh sủng khác lợi hại hơn sao? Còn không tự nhìn xem bản thân mình có xứng đáng hay không chứ hả? Còn không tự nhìn xem bản thân mình có điểm nào hơn người mà muốn đổi là đổi được đấy hả?”

Giang Hoài Thanh yên lặng ở bên cạnh nghe những lời mắng xa xả của Giang Hoài Húc mà trong lòng cũng có chút hụt hẫnng không thôi. Đúng, hắn cũng phải công nhận là những lời mà người anh cả này nói ra cũng không sai một chút nào, nhưng mà những lời này nói ra làm cho người nghe là hắn đây cảm thấy có một chút gì đó không được thoải mái cho lắm.

Trước đó không bao lâu thì con gái hắn là Giang Đàm Nhi cũng ồn ào đòi đổi linh sủng, không muốn linh yêu thú khế ước này nữa, cứ nhất quyết muốn đổi sang một loại yêu thú khế ước khác. Mà hiện tại Giang Hoài Húc cũng chửi đổng lên như vậy, đương nhiên hắn biết những lời mà Giang Hoài Húc vừa mới nói ra là cố ý muốn gõ cho hắn tỉnh táo lại.

Đương nhiên thì Giang Hoài Thanh cũng có thể cảm nhận được tâm tình hiện tại của đám tiểu bối trong gia tộc như thế nào. Trước đó không bao lâu thì đám linh kê kia của Lâm gia cũng tạo thành danh tiếng không nhỏ đối với các thế lực tu chân, đám linh kê kia hung hăng hiếu chiến vô cùng, đám linh kê kia chính là những con yêu thú săn bắt linh thử vô cùng thiện nghệ, một đám linh kê có thể quét ngang đám linh thử được thì không lý nào mà những con linh sủng mà Giang Việt Nhiễm mang về lại không thể giải quyết được đám linh thử kia, ai mà biết được là đám linh sủng đó lại vô dụng như vậy đâu chứ? Mà đám yêu thú này không chỉ không giải quyết được đám linh thử mà đám yêu thú này còn có xu hướng sợ hãi đám linh kê của Lâm gia nữa chứ? Một đám yêu thú được cho là hung hãn thiện chiến vậy mà lại thua kém một đám linh kê sao? Chuyện này thì ai mà có thể chấp nhận được cơ chứ? Chuyện này nói ra thì ai mà tin được chứ?

End chap 60

-------------XuYing90--------------

------oOo------

Chúc Tổ Quốc của chúng ta luôn luôn khoẻ mạnh, bình an, hạnh phúc, thịnh vượng, hùng cường.

Cảm ơn.

Quần đảo Hoàng Sa và quần đảo Trường Sa là của Việt Nam

0.08209 sec| 2581.531 kb