Phần 56 - Di vật của Tang gia

------o56o------

Cuộc sống bình thường vẫn bình lặng trôi qua không tiếng động. Theo thời gian thì quy mô chăn nuôi linh kê của Lâm gia càng lúc càng lớn.

Dưới sự trợ giúp một một mớ đan dược mà Lâm Vân Dật luyện chế thành thì phẩm chất của đám linh kê do Lâm gia nuôi dưỡng càng lúc càng tốt hơn, những con linh kê này càng lúc càng lanh lợi, nhìn càng ngày càng sung mãn mà kịch thước cũng theo đó mà có không ít biến đổi. Không chỉ những con linh kê có biến đổi mà trứng của đám linh kê cũng có những khác biệt đáng kể, kích thước của đám trứng linh kê mới này còn lớn hơn một vòng so với những loại linh kê bình  thường.

Tuy rằng tổng số lượng linh kê của Lâm gia nuôi dưỡng đúng là nhiều thật, tổng số lượng linh kê không chỉ gia tăng về số lượng mà chất lượng cũng đươc gia tăng lên không ít, nhưng mà đối ngoại thì phía Lâm gia lại tuyên bố rằng tổng số lượng linh kê của Lâm gia vì một nguyên nhân nào đó mà bị suy giảm đến mức không thể phục hồi lại được như ban đầu.

Mà một trong những nguyên nhân đó có lẽ chính là Ngân Đoàn, dạo gần đây Ngân Đoàn ăn uống càng lúc càng tốt, mỗi một ngày không phải một con thì chính là hai con không dừng một ngày nào cả. 

Không chỉ một mình Ngân Đoàn thôi đâu mà mấy anh em Lâm gia ăn uống cũng không kém một chút nào. Không chỉ mấy anh em ở nhà thôi đâu mà mỗi một lần Lâm Viễn Kiều đi thăm Lâm Vân Võ thì Lâm Vân Dật cũng làm thêm một đám linh kê đính kèm gửi thêm nữa, cho nên tổng số linh kê dùng để bồi bổ cho mấy anh em Lâm gia cũng là một con số khổng lồ.

Lâm Vân Tiêu bước vào trong biệt viện rồi hô lớn lên nói: “Anh ba à, hôm nay trong lều linh kê có tổng cộng 113 con linh thử phơi xác.”

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng nhíu mày gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn nói: “Nhiều như vậy sao? Có vẻ như … nạn chuột tai ở nơi này càng ngày càng nghiêm trọng rồi đấy nhỉ? Nạn chuột tai không có xu hướng giảm mà càng ngày càng tăng, những con linh thử này hình như bị điên rồi, chúng nó không ẩn nấp nữa mà chạy đến tranh đoạt linh khâu cùng với đám linh kê đúng không?”

Trong khoảng thời gian này nạn chuột tai càng ngày càng nghiêm trọng hơn trước, mà nạn chuột này không chỉ tập trung ở một mình ngọn núi Thanh Khê thôi đâu mà dường như những địa phương khác cũng bị nạn chuột tai này tấn công, ban đầu cũng chỉ là bình thường thôi nhưng mà nạn chuột tai càng lúc càng nghiêm trọng, mà không chỉ núi Thanh Sơn này dính diễn biến theo chiều hướng nghiêm trọng mà những nơi khác cũng diễn biến theo chiều hướng vô cùng nghiêm trong.

Lâm Vân Tiêu gật đầu rồi nhíu mày cũng có chút lo lắng mà nói: “Vâng ạ. Đúng rồi anh ba, trong khoảng thời gian này hình như sức chiến đấu của đám linh kê trong nhà chúng ta càng lúc càng linh hoạt hơn rồi thì phải. Mà nói đến chuyện này cũng phải ông nhận đám linh thử đó thật sự là ma lanh cũng chẳng có chút võ đức nào cả. Đám linh thử đó đánh không lại đám linh kê nhà chúng ta thì chúng nó cũng phóng thẳng xuống lòng đất rồi trốn luôn. Chỉ có những con không kịp chạy là bị đám linh kê nhà chúng ta làm thịt thôi. Cũng may mắn là trang trại chăn nuôi linh kê nhà chúng ta có đám linh kê đó đứng ra toạ trấn cho nên đám linh thử đó mới không dám tiến công một cách lỗ mãng. Nhưng mà, bên phía linh điền nhà chúng ta lại không may mắn như vậy. Phía linh điền nhà chúng ta thường xuyên bị đám linh thử ghé thăm, thời điểm khi đám linh mễ ở trong khu vực linh điền của chúng ta đến giai đoạn thành thục thì đám linh thử kia cũng xuất hiện rồi gây hoạ cho một đám linh thực kia. Anh ba à, năm nay sản lượng linh mễ nhà chúng ta đã bị suy giảm đi đáng kể rồi đấy ạ.”

Giang Nghiên Băng cầm lấy một con linh thử ở bên trong túi trữ vật ra đặt lên trên bàn nói: “Vân Dật, đây là linh thử do Ngân Đoàn bắt được.”

Sau khi đặt con linh thử lên trên bàn thì Giang Nghiên Băng cũng giơ tay chém xuống, sau khi cắt đôi con linh thử đó xong thì Giang Nghiên Băng cũng nạy bộ dạ dày của con linh thử ra.

Lâm Vân Dật cũng nghiêng đầu sang nhìn thử một một chút rồi nhíu mà nói: “Đây chính là … Thanh ngọc mạch sao?”

Giang Nghiên Băng gật đầu rồi nhíu mày nói: “Đúng vậy, không sai. Nếu tôi nhớ không lầm thì ngọn núi Thanh Khê này vốn dĩ không phải của Lâm gia đúng không? Lâm gia cũng chỉ chiếm cứ nơi này được vài thập niên dạo gần đây thôi đúng không? Nhưng mà từ trước đến nay loại linh mễ mà Lâm gia gieo trồng đều là loại linh mễ Tuyết nha mễ đúng không? Theo như những gì mà tôi biết được thì trước khi nơi này xảy ra nạn Thiên Ma Giáo thì nơi này cũng từng là lãnh địa của Tang gia mà đúng không? Nghe nói loại linh mễ mà Tang gia đã từng gieo trồng chính là … Thanh ngọc mễ mà đúng không?”

Lâm Vân Dật suy nghĩ một chút rồi nhíu mày nói: “Ý của cậu là … khả năng cao thì năm đó Tang gia đã che giấu kho lương ở khu vực lân cận đúng không?”

Giang Nghiên Băng ngẫm nghĩ một chút rồi cười cười gật đầu nói: “Có lẽ là vậy.”

Lâm Vân Dật ngẫm nghĩ một chút rồi trầm ngâm nói: “Năm đó, thời điểm khi mà lão tổ nhà chúng tôi tiến vào nơi này rồi bắt đầu chiếm giữ ngọn ngúi Thanh Khê này thì lão tổ đã từng tiến hành thanh trừng rồi càn quét qua một lượt toàn bộ ngọn núi Thanh Khê này rồi. Mục đích của lão tổ khi tiến hành càn quét ngọn núi Thanh Khê này cũng muốn tìm kiếm di vật mà phía Tang gia đã từng lưu lại, kỳ thật thì lão tổ cũng muốn tìm kiếm thêm một chút của hời do phía Tang gia để lại mà thôi. Chỉ đáng tiếc là lão tổ nhà chúng tôi có làm gì đi chăng nữa cũng chẳng tìm thấy gì cả cũng chỉ có thể nhận lấy thất bại mà quay về. Không chỉ một lần đó thôi mà sau này khi chiếm giữ ngọn núi Thanh Khê này xong rồi thì lão tổ cùng Lâm gia chúng ta đã từng càn quét qua ngọn núi Thanh Khê này vài lần luôn rồi cũng không thể tìm được bất kỳ một thứ gì hữu dụng cả. Lúc đó lão tổ cũng từng hoài nghi là đám ma tu đã toàn diệt Tang thi nhất tộc rồi đám ma tu đó cũng chiếm luôn toàn bộ tài sản của Tang gia thành chiến lợi phẩm rồi mang đi luôn rồi.”

Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng cười cười rồi gật đầu mà nói: “Có lẽ là do phía Tang gia che giấu cũng khá sâu thôi. Cho nên từ trước đến nay lão tổ vẫn luôn không phát hiện ra chuyện này, cuối cùng những kho lương này cũng bị đám linh thử kia đào bới rồi phát hiện ra.”

Lâm Vân Dật đưa mắt nhìn về phía Giang Nghiên Băng một hồi rồi cười cười nói: “Nghiên Băng, có phải là cậu đã phát hiện ra manh mối gì rồi đúng không?”

Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng cười cười rồi gật đầu nói: “Đúng vậy. Đúng là tôi cũng có chút manh mối. Chỉ có điều manh mối nằm ở Vân Vụ Sơn.”

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng cũng cười cười rồi gật đầu nói: “Hoá ra là ở nơi đó sao? Thảo nào. Chuyện này chỉ sợ là chúng ta cần phải thỉnh ông bố trong nhà ra tay rồi.”

Ngọn núi Vân Vụ Sơn là một ngọn núi nằm ở khu vực lân cận ngọn núi Thanh Khê sơn này, sở dĩ được gọi là Vân Vụ Sơn cũng là do ngọn núi này vẫn luôn bị những đám mây mù bao vây không tan được. Mà phía bên trong ngọn núi Vân Vụ Sơn này cũng có không ít loại yêu thú sinh tồn.

Đương nhiên cũng chính vì ngọn núi Vân Vụ Sơn này có không ít chủng loại yêu thú cho nên thỉnh thoảng những con yêu thú phía bên trong ngọn núi này cũng phóng ra ngoài rồi chạy xuống núi tập kích thôn dân. Nhưng mà, đại đa số những khoảng thời gian khác thì những con yêu thú này vẫn luôn yên lặng chỉ ở bên trong địa bàn của mình phía trên Vân Vụ Sơn.

Năm đó Tang thị nằm trên đường càn quét của Thiên Ma giáo cho nên gia tộc Tang thị cũng gặp nạn rồi rơi vào tình trạng hiểm nguy. Nhận thấy tình huống bắt đầu không ổn thì phía Tang gia cũng tìm các tẩu tán tài sản trong gia tộc trước, khả năng cao thì lúc đó phía Tang gia cũng mang theo một lượng lớn lương thực trong gia tộc lên ngọn núi Vân Vụ Sơn cất giữ cũng là chuyện có khả năng.

Tuy rằng lão tổ nhà hắn đúng là tu sĩ Trúc Cơ kỳ thật đấy, thực lực của lão tổ nhà hắn nói cho cùng cũng tương đối mạnh thật đấu. Nhưng mà, lão tổ nhà hắn dù sao cũng là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, mà một khi lão tổ nhà hắn xuất hiện ở ngọn núi Vân Vụ Sơn sẽ khiến cho những con yêu thú Trúc Cơ kỳ ở bên trong ngọn núi Vân Vụ Sơn chú ý, đến lúc đó cục diện cũng biến thành khó khăn hơn.

Cho nên, chỉ cần kho tàng của Tang gia ở vùng rìa ngoài khu vực Vân Vụ Sơn, chỉ cần không xâm nhập vào quá sâu ngọn núi Vân Vụ Sơn thì chỉ cần phụ thân hắn là Luyện Khí kỳ tầng 9 mang đội chắc chắn sẽ an toàn hơn nhờ ông nội hắn mang đội.

Hiên tại người phụ thân Lâm Viễn Kiều của hắn đã là tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng 9 rồi, mà phụ thân hắn còn lĩnh ngộ được kiếm ý nữa, cho nên chiến lực của phụ thân hắn hiện tại cũng thuộc dạng vô cùng mạnh mẽ.

Mà trước đó không bao lâu mà Lâm Viễn Kiều còn sử dụng qua một ít Tuệ linh đan nữa, mà hình như loại đan dược Tuệ linh đan này đúng là như cái tên của nó, sau khi sử dụng loại Tuệ linh đan này xong rồi thì khả năng lĩnh ngộ kiếm ý của phụ thân hắn cũng được gia tăng lên không ít so với trước. Mà kiếm ý tăng lên thì chiến lực của phụ thân hắn cũng được tăng không ít.

Lâm Vân Tiêu ngồi bên cạnh nghe một hồi mà trong lòng cũng cảm thấy vô cùng hứng thú mà cười cười rồi nói: “Anh ba, chúng ta đi tầm bảo sao? Như vậy cũng tốt quá rồi. Anh ba, cho em đi với, anh để phụ thân mang em đi cùng với, để chúng ta cùng tiến vào Vân Vụ Sơn khám phá thử một chút đi. Nhanh, chúng ta nhanh đi. Nhanh đi khám phá một chút đi.”

Lâm Viễn Kiều nghe được mấy anh em Lâm gia nói chuyện cùng với nhau một hồi mà trong lòng cũng có chút động ý không thôi.

Lâm Viễn Kiều nhìn về phía Giang Nghiên Băng một chút rồi lên tiếng dò hỏi nói: “Nghiên Băng, cháu có thể định vị được vị trí chính xác của kho tàng đó không?”

Giang Nghiên Băng gật đầu nhìn về phía Lâm Viễn Kiều rồi cười cười nói: “Cháu nghĩ là được ạ. Chỉ cần tiến vào bên trong ngọn núi Vân Vụ Sơn kia là Ngân Đoàn có thể dịnh vị được vị trí chính xác của đám linh thử. Có lẽ là có thể tìm được thôi ạ.”

Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng ngẩng đầu nhìn về phía con Ngân Hồ đang liếm chân một chút rồi cười cười nói: “Có vẻ như năng lực con hồ ly của cháu cũng rất mạnh đấy.”

Giang Nghiên Băng nghe vậy cũng có chút xấu hổ mà cười cười nói: “Dạ không có đâu ạ. Chiến lực của thằng nhóc Ngân Đoàn cũng bình thường không có gì quá đặc biệt, chỉ là … năng lực cảm giác của Ngân Đoàn cũng tương đối nhạy bén hơn bình thường một chút thôi ạ.”

Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng gật đầu rồi nhìn về phía Ngân Đoàn nhìn một chút rồi nhướn mày thầm nghĩ: Một chút thôi sao? Thằng bé Giang Nghiên Băng này nói như vậy cũng quá khiêm tốn luôn rồi thì phải. Mà vốn dĩ huyết mạch của Ngân Đoàn cũng thuộc dạng vô cùng bất phàm rồi, cho nên lực cảm giác của Ngân Đoàn cũng không chỉ dừng lại ở mức nhạy bén thôi đâu … đúng không?

Lâm Vân Tiêu đang ở bên cạnh cũng có chút gấp đến mức không chờ nổi mà cười cười nói: “Được rồi được rồi. Phụ thân à, ngài đừng hỏi nữa mà. Muốn khen anh Nghiên Băng thì phụ thân để xong việc rồi về khen sau cũng được mà. Hiện tại chúng ta nhanh đi làm việc quan trọng thôi, việc này không thể chậm trễ được đâu. Cũng không biết phía Tang gia đã để lại những gì nữa? Cũng không biết phía Tang gia kia đã để lại bao nhiêu Thanh ngọc mễ nữa? Nếu như phía Tang gia mà để lại không bao nhiêu có khi lại bị đám linh thử kia xực hết luôn rồi cũng nên. Đến lúc đó chúng ta có đi tầm bảo cũng chẳng tầm được cái gì cả.”

Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng gật dầu rồi cười cười nói: “Vân Dật nói như vậy hình như cũng có lý. Được rồi. Nhanh lên, chúng ta đi thôi.”

Mấy người Lâm Viễn Kiều cũng chỉnh trang rồi chuẩn bị qua loa một hồi, sau khi chuẩn bị xong thì đoàn người Lâm gia cũng tiến vào khu vực Vân Vụ Sơn luôn.

Hai người Lâm Vân Văn cùng Lâm Vân Tiêu cũng xung phong đi ở phía trước, vừa đi thì hai anh em cũng giải quyết luôn đám yêu thú xông tới.

Kỳ thật thì kiếm thuật của Lâm Vân Văn cũng không yếu một chút nào, một lần vung tay lên chắc chắn là có một con linh thú mất mạng, cho nên những con linh thử nhào ra chặn đường cũng sôi nổi bị một kiếm này chém cho mất mạng luôn. Mà công pháp hệ Hoả mà Lâm Vân Tiêu đang tu luyện cũng vô cùng tinh thuần, lực sát thương của một công kích đánh ra cũng mạnh mẽ vô cùng, một chiêu trúng đích những con linh thử đó cũng chết luôn.

Rất nhanh sau đó thì Ngân Đoàn cũng định vị được vị trí chính xác của bảo địa rồi đi trước dẫn đầu mang theo đoàn người cũng tiến tới vị trí bảo địa.

Giang Nghiên Băng chỉ về một vị trí trước khoảng không rồi gật đầu nó: “Có lẽ là ở vị trí này. Nơi này chính là tàng bảo địa do phía Tang gia bên kia đã lưu lại.”

Một nhà Lâm gia nghe vậy cũng gật đầu sau đó người nào người nấy cũng di chuyển xung quanh vị trí nơi mà Giang Nghiên Băng vừa mới chỉ một hồi, chỉ một chốc lát sau đó thì một người trong đoàn cũng phát hiện được một cái hang động ngầm, sau một vài thao tác thì đoàn người cũng tiến vào bên trong, sau đó mấy người bọn họ cũng phát hiện được mấy cái rương.

Đương nhiên là phía bên trên mấy cái rương này cũng có phong ấn niêm phong lại, lại sau một vài thao tác khác thì những phong ấn phía bên trên mấy cái rương cũng được mở ra.

Chiếc rương đầu tiên được mở niêm phong, phía bên trong chiếc rương này cũng cất chứa một lượng lớn Thanh ngọc mạch nhưng mà số Thanh ngọc mạch này cũng bị gặm hơn phân nửa.

Mà phía bên trong bảo khố lúc này đột nhiên lại xuất hiện thêm một lượng lớn những con linh thử đang chít chít nhảy loạn khắp nơi.

Có lẽ bởi vì thức ăn ở bên trong chiếc hang này khá dồi dào, nguồn thức ăn vẫn còn giữ nguyên được linh khí cho nên mấy con linh thử bên trong chiếc hang này con nào con nấy to béo hơn những con linh thử bình thường đang lăn lộn ở ngoài kia.

Mấy người Lâm Viễn Kiều cũng nhanh chóng ra tay luôn, người nào người nấy tự mình xuống tay cùng một lúc, rất nhanh sau đó thì một đám linh thử đang nhảy loạn khắp nơi phía bên trong hàng động cũng bị mấy người Lâm gia tiêu diệt sạch sẽ.

Nhìn thấy xác của đám linh thử đang nằm la liệt ở trên sàn một lượt thì Lâm Vân Dật cũng thu hoạch toàn bộ vào chiếc túi trữ vật, dù sao thì đám linh thử đang nằm la liệt ở trên sàn này cũng khá giàu linh khí, mang đám linh thử này về rồi chế biến thành thức ăn cho đám linh kê trong nhà ăn thêm một chút để cải thiện khẩu vị của chúng nó một chút cũng không tồi. Không để cho đám linh kê kia ăn thì mang đám linh thử này về chế biến lên một chút để cho Ngân Đoàn làm lương khô ăn vặt cũng được.

Lúc này thì Ngân Đoàn lại rít lên một tiếng thật lớn về phía con linh thử được coi như to béo nhất đang nằm phía trên sàn.

Lâm Vân Dật quay đầu nhìn về phía Ngân Đoàn một chút rồi cười cười nói: “Ngân Đoàn, sao vậy? Nhóc muốn ăn sao?”

Giang Nghiên Băng lên tiếng lý giải luôn nói: “Không phải, nãy Ngân Đoàn nói hình như trong thân thể của con chuột này có cái gì đó.”

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng nhanh chóng mổ bụng con linh thử trước mặt ra kiểm tra thử một hồi, sau đó hắn cũng cầm một khối đá nho nhỏ lên quan sát thử một chút.

Lâm Vân Dật nhướn mày nói: “Đây là … linh ngọc.”

Lâm Viễn Kiều cũng cầm khối linh ngọc trong tay Lâm Vân Dật lên kiểm tra một lượt rồi hít sâu một hơi mặt cũng giãn ra nói: “Đây là một khối linh ngọc truyền thừa. Phía bên trong là một bộ công pháp hệ Mộc - Trường thanh quyết.”

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng hít sâu một hơi rồi cười cười gật đầu nói: “Đây chính là công pháp trấn tộc của Tang gia đúng không ạ?”

Lâm Viễn Kiều gật đầu rồi cười cười nói: “Có lẽ là vậy.”

Lâm Viễn Kiều nhìn chằm chằm về phía công pháp trong tay một hồi ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu nói: “Xác thật … đây đúng là công pháp trấn tộc của Tang gia.”

Nói cho cùng thì công pháp của gia tộc nhà bọn họ cũng có chút hữu hạn, những loại công pháp mà phía gia tộc bọn họ có thể tuyển chọn cũng không bao nhiêu cả. Mà bộ công pháp Trường thanh quyết này là một trong những loại công pháp Trúc Cơ kỳ, đương nhiên loại công pháp này cũng có tác dụng không tồi trong việc tăng cường nội tình của của gia tộc bọn họ.

Lâm Vân Tiêu nghe thấy vậy bỗng nhiên cũng kích động rồi kéo Lâm Vân Dật lại cười cười nói: “Anh ba, anh lại đây nhìn thử một chút đi này.”

Lâm Vân Dật cũng nhìn về phía một chiếc rương có chứa đầy vàng bạc châu báu, số lượng vàng bạc châu báu này còn chất thành một núi, mà phía bên trong chiếc rương châu báu này Lâm Vân Dật cũng phát hiện một khối ngọc truỵ hồ điệp ẩn bên trong, mà khối ngọc trụ hồ điệp kia cũng gần như là tương tự không khác bao nhiêu so với khối ngọc truỵ hồ điệp mà hắn đã đựa cho lão tổ trước đó, nếu so sánh cho đúng thì khối ngọc bội này cũng khối ngọc bội của lão tổ nhà hắn là một khuôn mà đúc ra không khác bao nhiêu cả.

Lâm Vân Tiêu nhìn về phía Lâm Vân Dật cũng có chút hồ hơi mà nói: “Anh ba à, anh nói thử coi … cái này không phải là … khối ngọc truỵ hồ điệp có khi nào cũng là …”

Lâm Vân Dật nghe vậy thì híp mắt đánh giá khối ngọc truỵ hồ điệp trước mặt rồi cười cười nói: “Tuy rằng khối ngọc trụy hồ điệp này cùng với ngọc truỵ hồ điệp kia cũng khá giống nhau thật đấ, nhưng mà … dáng vẻ của khối ngọc bội hồ điệp này cũng có một vài điểm khác biệt nho nhỏ. Tác dụng của nó như thế nào còn cần phải nghiên cứu một chút mới biết được.”

Giang Nghiên Băng đưa mắt nhìn thấy phản ứng của hai người Lâm Vân Dật cùng Lâm Vân Tiêu một hồi rồi cười cườinói: “Hai anh em các cậu đang nhìn gì vậy? Không lẽ cái này có gì đặc biệt sao? Cái này cũng chỉ là một khối ngọc truỵ hồ điệp thôi mà.”

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng quay sang nhìn về phía Giang Nghiên Băng một chút nói: “Nghiên Băng, không lẽ cậu đã gặp qua rồi sao?”

Giang Nghiên Băng gật đầu rồi cười cười nói: “Đúng vậy. Tôi cũng có một khối ngọc truỵ hồ điệp giống như thế này mà.”

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng có chút bất ngờ mà nói: “Cậu cũng có thứ này sao?”

Giang Nghiên Băng gật đầu rồi cười cười nói: “Đúng vậy.”

Lâm Vân Dật nhìn về phía Giang Nghiên Băng một hồi rồi ngập ngừng nói: “Món đồ đó đâu? Cậu có mang theo bên người không?”

Giang Nghiên Băng cũng nhanh chóng cầm luôn khối ngọc truỵ hồ điệp ra rồi cười cười nói: “Đây, tôi vẫn mang theo bên mình.”

Lâm Vân Dật nhìn về phía ngọc truỵ hồ điệp trên tay Giang Nghiên Băng một hồi rồi nghiêm túc nói: “Nghiên Băng, nếu như khối ngọc bội này đã ở trên người cậu thì cậu cũng nên bảo tồn cho nó thật kỹ đấy. Đừng để mất cũng đừng để lộ ra ngoài.”

Giang Nghiên Băng gật đầu rồi nghiêm túc nói: “Được, cậu yên tâm đi.”

Lâm Vân Dật nhìn về phía khối ngọc truỵ hồ điệp một hồi bỗng nhiên nghĩ tới cái gì sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Giang Nghiên Băng mà mặt cũng vô cùng nghiêm túc dò hỏi nói: “Nghiên Băng, không biết …đám  người của Giang gia bên kia đã từng nhìn thấy khối ngọc truỵ hồ điệp này của cậu chưa? Hay là có người nào của Giang gia đã nhìn thấy khối ngọc bội này chưa?”

Giang Nghiên Băng gật đầu rồi nhíu mày nói: “Có. Trước đó Giang Đàm Nhi đã từng ra giá 50 linh thạch muốn mua lại khối ngọc truỵ này của tôi.”

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng gật đầu rồi nhìn về phía Giang Nghiên Băng cười cười nói: “Sau đó thì sao? Cậu đã cự tuyệt sao?”

Giang Nghiên Băng gật đầu rồi cười cừoi nói: “Đúng vậy. Đã cự tuyệt rồi.”

Lâm Vân Dật nghe vậy thì cười cười thở phào một hơi nói: “Cự tuyệt tốt lắm. May mắn là cậu đã cự tuyệt không bán cho con nhỏ đó đây. Hừ, con nhỏ đó nghĩ hay lắm, chỉ bỏ ra 50 linh thạch mà đòi mua một món bảo vật như thế này sao? Muốn tay không bắt lang đấy à? Muốn đuổi ăn mày cũng không thể ra cái giá rẻ mạt như thế này đâu. Nghĩ hay lắm.”

Thật không ngờ là con nhỏ Giang Đàm Nhi kia vậy mà từng đánh chủ ý đến khối ngọc truỵ hồ điệp của Giang Nghiên Băng đấy nhỉ? Nếu như khối ngọc truỵ hồ điệp của Giang Nghiên Băng có thể lọt vào mắt xanh của con nhỏ Giang Đàm Nhi cũng chứng tỏ chắc chắn một chuyện là khối ngọc truỵ hồ điệp của Giang Nghiên Băng cũng không đơn giản đâu. 

Mà trong nguyên tác cũng từng đề cập đến chuyện này rồi, nguyên tác có nói sau này Giang Đàm Nhi xác thật là đã trở thành luyện đan sư thật, nhưng mà quá trình như thế nào thì nguyên tác lại không mô tả rõ ràng cho lắm. Nếu như hắn đoán không sai có lẽ khối ngọc truỵ hồ điệp của Giang Nghiên Băng cũng cung cấp cho con nhỏ Giang Đàm Nhi kia không ít trợ lực đây.

Giang Nghiên Băng nghe Lâm Vân Dật nói những lời này dường như cũng mơ hồ ý thức được cái gì đó rồi mở miệng nói: “Có một chuyện này, dường như Giang Đàm Nhi kia rất chấp nhất với khối ngục truỵ hồ điệp này thì phải. Sau khi tôi cự tuyệt không bán khối ngọc bội này một lần thì Giang Đàm Nhi cũng không chịu từ bỏ vẫn muốn ra giá mua thêm một lần nữa, lần thứ hai Giang Đàm Nhi còn ra giá 100 linh thạch để mua khối ngọc bội trong tay tôi, chỉ là tôi vẫn luôn từ chối nhưng mà Giang Đàm Nhi vẫn không từ bỏ tiếp tục chạy đến hỏi mua thêm một lần nữa, lần thứ ba Giang Đàm Nhi còn ra giá 300 linh thạch nhưng mà tôi vẫn chưa bán ra.”

Khối ngọc truỵ này nói cho cùng cũng là di vật cuối cùng mà phụ mẫu cậu đã để lại cho cậu, nếu không phải đến lúc sơn cùng thuỷ tận không thể gượng dậy được nữa thì cậu cũng luyến tiếc không muốn bán ra ngoài đâu.

Cái ngày trước khi cậu bị đám Giang gia bên kia đẩy đến Lâm gia thì Giang Đàm Nhi còn chạy đến gặp cậu thêm một lần nữa rồi đưa ra cái giá 300 linh thạch để đòi mua lại khối ngọc truỵ hồ điệp trong tay cậu kia mà. Lúc đó Giang Đàm Nhi còn nói một chuyện rằng cậu bị ‘gả’ sang Lâm gia rồi có lưu giữ khối ngọc truỵ hồ điệp này cũng vô dụng không có tác dụng gì cả, mà giao khối ngọc bội này ra rồi cầm 300 khối linh thạch cũng coi như ấm thân, có thêm 300 khối linh thạch này thì tốt xấu gì khi tiến vào Lâm gia cũng có thêm một chút linh thạch để tiêu xài này nọ. 

Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng có chút ghét bỏ mà nhếch miệng nói: “Hừ, đã tăng giá lên vài lần rồi mà cô ta cũng chỉ tăng được 300 linh thạch nữa thôi sao? Con nhỏ này thật sự đúng là … keo kiệt bủn xỉn quá mức rồi đấy nhỉ? Cũng không biết đang nghĩ cái gì nữa?”

Giang Nghiên Băng: “…..”

Kỳ thật thì … đối với cậu lúc đó thì con số 300 linh thạch cũng là con số không nhỏ đâu, đối với cậu lúc đó có đủ để ăn thôi cũng là vấn đề rồi. Nhưng mà may mắn lúc đó cậu lại cự tuyệt không bán ra, cũng may mắn là lúc đó cậu đã quyết định cự tuyệt đấy.

Theo như những gì mà trực giác mách bảo thì Giang Nghiên Băng cũng cảm nhận được được một chuyện rõ ràng, khả năng cao thì khối ngọc truỵ hồ điệp này là một món đồ vô cùng quan trọng, nếu cậu vì một chút linh thạch mà ném khối ngọc bội này đi thì sau này có muốn tìm khối ngọc bội này trở về như thế nào cũng là chuyện vô cùng khó khăn.

Nếu như lúc đó không xảy ra cái chuyện hoán thân kỳ lạ này, nếu như lúc đó cậu không bị Giang gia ghét bỏ rồi đẩy đến Lâm gia này mà vẫn còn lưu lại Giang gia bên kia, nếu như Giang Đàm Nhi mà cứ xuất hiện rồi vừa đấm vừa xoa thêm một thời gian nữa thôi thì có khi cậu cũng vì rơi avfo thế khó mà thật sự sẽ bán luôn khối ngọc truỵ hồ điệp này luôn cũng nên.

Lâm Vân Dật rơi vào trầm ngâm rồi lắc chiếc vòng màu đỏ trên tay một vòng, mà vừa lắc xong thì sắc mặt của hắn càng lúc càng âm trầm. Nếu như vậy thì chiếc vòng Hồng Nguyệt của mẫu thân hắn cũng với khối ngọc truỵ hồ điệp trong tay Giang Nghiên Băng có lẽ chính là bàn tay vàng mà số phận đã cung cấp đến cho Giang gia, mà cụ thể là cung cấp cho Giang Đàm Nhi kia.

……..

Lâm gia.

Thẩm Thanh Đường cầm cuốn khối ngọc bội vừa mới tới tay cũng đọc không rời mắt, nhìn qua cũng biết được Thẩm Thanh Đường đã yêu thích đến không thể rời tay được.

Thẩm Thanh Đường gật đầu vô cùng vui vẻ mà cười cười nói: “Công pháp này thật sự đúng là … không tồi mà. Có một cửa công pháp này hỗ trợ có lẽ thuật linh thực của em chắc chắn sẽ được tăng lên không ít. Mà không chỉ như vậy thôi đây, nhờ có cửa công pháp này nếu em có thêm một viên Trúc cơ đan thì xác suất tiến giai chắc chắn sẽ được cao hơn một thành.”

Mấy cái thứ giống như công pháp truyền thừa này đối với từng gia tộc riêng lại có giá trị liên thành, do công pháp này phù hợp với chính những thành viên trong gia tộc cùng tu luyện. Nhưng mà công pháp truyền thừa này đối với những gia tộc khác lại không đáng một đồng nào cả.

Mà nội tình của Lâm gia lại hoàn toàn không đủ dày, nền của Lâm gia quá mỏng, cái mà Lâm gia đang thiếu nhất hiện tại đó chính là công pháp, cho nên công pháp vừa mới tới tay này đối với Lâm gia mà nói chính là báu vật vô giá đấy.

Lâm Viễn Kiều nhìn thấy Thẩm Thanh Đường như vậy thì cười cười rồi gật đầu nói: “Đúng vậy. Lần đi ra ngoài này chúng ta cũng thu hoạch được không ít Thanh ngọc mạch. Nếu như nhà chúng ta bán toàn bộ số Thanh ngọc mạch này ra ngoài có lẽ chúng ta cũng thu hoạch được 5.000 linh thạch cũng nên. Lần này cũng coi như kiếm được một vố lớn rồi.”

Thẩm Thanh Đường cười cười rồi gật đầu mà tâm tình cũng không tồi nói: “Đúng vậy. Lần này cũng coi như may mắn thu hoạch không tồi. Trong khoảng thời gian gần đây nạn chuột hoạn xảy ra cũng có chút nghiêm trọng quá mức cho nên linh mầm trong nhà chúng ta còn chưa kịp trưởng thành đã bị đám linh thử đó nhào lên gặm sạch sẽ, không bị gặm sạch sẽ thì lớp rễ cũng bị đám linh thử đó cắn hỏng luôn rồi. Lần này thiệt hại trong nhà chúng ta thật sự quá nặng, những lúc như thế này thì … chúng ta giữ lại đám chiến lợi phẩm lần này đừng bán ra ngoài nữa, cứ lưu lại để trong nhà sử dụng thôi.”

Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Ừ, tôi cũng nghĩ như vậy, chuyện này phu nhân cứ tự mình xem xét rồi tự mình làm chủ đi. Lần này đi tầm bảo chúng ta cũng thua hoạch được không ít, số chiến lợi phẩm này tới cũng coi như kịp lúc, cũng coi như đền bù vào những tổn thất trên đám linh điền của nhà chúng ta lần này đi. Phu nhân cứ xem xét rồi tự quyết định cũng được.”

Lâm Viễn Kiều lại mở một cái rương đang nằm ở bên cạnh ra, phía bên trong chiếc trương này chính là ba cuộn linh bố.

Lâm Viễn Kiều nhìn về phía Thẩm Thanh Đường cũng tỏ vẻ thoả thuê đắc ý mà cười cười nói: “Ngoại trừ Thanh ngọc mạch ra vẫn còn ba cuộn linh bố này nữa.”

Thẩm Thanh Đường nhìn về một rương đang đựng mấy cuộn linh bố cũng cười cười rồi gật đầu nói: “Thật tốt quá. Đám linh bố này có lẽ là đã sử dụng Bạch ngọc tơ tằm để dệt lên, phẩm chất của đám linh bố này cũng khá tốt, màu sắc cũng khá đẹp, nhuộm màu cũng rất ổn. Đám linh bố này có thể dùng để cắt may thành mấy món pháp y. Mấy thằng nhóc trong nhà chúng ta trưởng thành cũng nhanh quá, quần áo mới may không bao lâu mà đã thấy ngắn không thể mặc được nữa. Cũng may mắn là chúng ta phát hiện ra sớm, nếu để thêm một thời gian nữa mới phát hiện ra thì đám linh bố này chỉ sợ là bị đám linh thử đó cắn hư luôn rồi.”

Ngọn núi Thanh Khê này trước đó là nơi cư trú của Tang thị nhất tộc, mà trước Tang thị nhất tộc cũng từng chiếm cứ một mảng linh tang vô cùng rộng lớn.

Mà nghề truyền đời của Tang gia chính là nuôi dưỡng linh tằm, dệt linh ti, chế pháp y, … và các nghành nghề có liên quan đến tơ tằm vải vóc, thanh danh của Tang gia lúc đó thật sự cũng không nhỏ.

Chỉ đáng tiếc một chuyện đó chính là cuộc chiến giữa Thiên Ma Giáo cùng Ngự Thú Tông năm đó quá ác liệt, năm đó những kẻ xâm lấn kia đã càn quét gần như là triệt để cho nên mấy gốc linh dâu để chăn nuôi linh tằm cũng bị những kẻ xâm lấn đó triệt tiêu sạch sẽ, mà những con linh tằm đang sinh sống trên mấy gốc linh dâu đó cũng bị những kẻ xâm lấn đó cướp sạch sẽ rồi.

Nhớ năm đó phía Thiên Ma Giáo càn quét gần như là sạch bóng không còn một thứ gia trị nào, chỉ có những gốc Dương thụ ở trên ngọn núi Thanh Khê vẫn còn tồn tại, khả năng cao thì lúc đó phía Thiên Ma Giáo ghét bỏ những gốc Dương thị này giá trị thấp lại nặng cũng chẳng có tác dụng gì cho nên phía Thiên Ma Giáo đó cũng lười không muốn nhổ đi.

Lâm Viễn Kiều nhìn về phía Thẩm Thanh Đường rồi cười cười cũng hít sâu một hơi mà nói: “Sự tình lần này có thể thành công như vậy cũng phải nhờ công sức không nhỏ của thằng bé Nghiên Băng. Nếu không có Nghiên Băng giúp đỡ thì chúng ta cũng không thể phát hiện ra di chỉ của Tang gia đâu. Lần này phu nhân làm trang phục thì phu nhân nhớ làm thêm mấy bộ cho thằng bé Nghiên Băng luôn.”

Thẩm Thanh Đường gật đầu rồi cười cười nói: “Được. Phu quân nói như vậy cũng không sai. Cũng không thiếu thằng bé Nghiên Băng đâu.”

Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng cười cười rồi gật đầu nói: “Thằng nhóc Vân Dật nhà chúng ta ngày bình thường mắt nó đặt trên đỉnh đầu, nó chỉ nhìn lên trên chứ chưa bao giờ chịu cúi đầu nhìn xuống dứoi. Đến người làm phụ thân như tôi còn bị thằng nhóc đó nhìn như một người thiếu trí não. Tôi còn tưởng trên đời này sẽ không ai có thể lọt vào mắt thằng nhóc coi trời bằng vung này rồi chứ? Nhưng mà, sau khi gặp được thằng bé bị Giang gia chê bai rồi đẩy qua nhà chúng ta thì đứa con trai mắt để lên trời của nhà chúng ta cũng chịu bình thường rồi, hiện tại thằng nhóc đó lại biến thành chân chó mà chạy theo người ta rồi. Có vẻ như thằng nhóc nhà chúng ta đã gặp phải khắc tinh của đời mình rồi.”

Thẩm Thanh Đường nghe vậy cũng liếc Lâm Viễn Kiều một cái rồi lắc đầu nói: “Phu quân, anh đang nói bậy nói bạ cái gì đấy hả? Sao anh lại nói là khắc tinh chứ hả? Làm sao thằng bé Nghiên Băng lại là khắc tinh của Vân Dật nhà chúng ta được chứ? Nói không chừng thằng nhóc Nghiên Băng nhà chúng ta chính là cứu tinh của Vân Dật nhà chúng ta đấy. Khó lắm mới xuất hiện một người người có thể lọt vào mắt của Vân Dật nhà chúng ta. Đây chính là chuyện tốt đấy.”

Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Đúng vậy, đúng vậy. Phu nhân nói như vậy không sai. Là cứu tinh.”

Thẩm Thanh Đường cười cười rồi nói: “À đúng rồi, còn một chuyện này nữa. Tôi nghe nói lần này còn phát hiện thêm một khối ngọc truỵ hồ điệp nữa đúng không?”

Lâm Viễn Kiều gật đầu rồi cười cười nói: “Đúng vậy. Không sai. Trong di chỉ của Tang gia kia thật sự còn một khối ngọc truỵ hồ điệp nữa. Mà không chỉ như vậy thôi đâu, chính bản thân thằng bé Nghiên Băng cũng có một khối ngọc truỵ hồ điệp nữa. Chỉ có điều, nhìn về ngoài thì mấy khối ngọc truỵ hồ điệp này có hình dạng giống nhau đều là ngọc truỵ hình hồ điệp nhưng mà công dụng của những khối ngọc truỵ này hoàn toàn không giống nhau. Nếu tôi nhìn không lầm thì khối ngọc truỵ hồ điệp của Tang gia tựa hồ có tác dụng tương tự như loại Định hồn ngọc, cũng có tác dụng có thể tẩm bổ linh hồn, khối ngọc bội này vô cùng thích hợp cho Vân Dật sử dụng. Còn khối ngọc truỵ hồ điệp của thằng bé Nghiên Băng là do phụ mẫu của thằng bé lưu lại, hiệu dụng của khối ngọc truỵ này như thế nào không ai biết. Mà chúng ta cũng không nên hỏi quá nhiều về chuyện này làm gì.”

Thẩm Thanh Đường gật đầu rồi cười cười nói: “Như vậy cũng tốt. Hiện tại thằng nhóc Vân Dật nhà chúng ta đang cẩn thận bảo vệ rồi che chở cho thằng bé Nghiên Băng kia. Chúng ta không cẩn thận mà hỏi nhiều một chút chỉ sợ thằng nhóc Vân Dật sẽ nổi giận đấy.”

End chap 56

-------------XuYing90--------------

------oOo------

Chúc Tổ Quốc của chúng ta luôn luôn khoẻ mạnh, bình an, hạnh phúc, thịnh vượng, hùng cường.

Cảm ơn.

Quần đảo Hoàng Sa và quần đảo Trường Sa là của Việt Nam

0.15210 sec| 2661.742 kb