Phần 67 – Thu phục Thanh Miêu Hoả

------o67o------

Hai cha con Lâm Viễn Kiều cùng Lâm Vân Dật chuẩn bị sẵn sàng rồi hai cha con cứ dựa theo bản đồ thu được bên trong cuốn Thanh hoả đan kinh mà di chuyển, hai cha con cứ lắp bắp mà đi một đường rồi vừa đi vừa tìm kiếm một đường, lâu lâu thì hai cha con Lâm gia cũng bị lạc đường một chút đấy nhưng may mắn cũng có thể chỉnh lại đúng hướng. Tìm kiếm một đường không ngừng không nghỉ đến nửa tháng ròng rã thì cuối cùng hai cha con cũng tìm được vị trí đã được đánh dấu phía bên trong bản đồ.

Lâm Viễn Kiều nhìn vào bản đồ một hồi rồi lại nhìn về phía một mảng núi rừng trập trùng trước mắt một hồi rồi hít sâu một hơi nói: “Được rồi. Có lẽ là ở chõ này đây. Chỉ là … bản đồ đã được đánh dấu ở chỗ này cũng chỉ biết ngọn lửa kia nằm ở chỗ này, chúng ta hoàn toàn không biết vị trí chính xác của ngọn lửa kia ở đâu. Muốn tìm được ngọn lửa này cũng không dễ dàng mà.”

Lâm Vân Dật nhíu mày rồi quan sát cảnh vật ở bốn phía chung quanh một chút, đại danh được đánh dấu phía bên trong tấm bản đồ này chúnh là Bách Vân Sơn.

Sở dĩ nơi này được gọi là được gọi là Bách Vân Sơn là do nơi này có khoảng chừng hàng trăm ngọn núi được mây mù bao phủ phía trên đỉnh, mà những ngọn núi này mọc lên nhìn cũng không sai biệt cho lắm, dáng vẻ của những ngọn núi này hoàn toàn không khác gì nhau. Mà ngọn lửa Thanh Miêu Hỏa này là một ngọn lửa nằm trong sơn động của một trong hàng trăm ngọn núi giống nhau như đúc này đây.

Phía bên trên tấm bản đồ này cũng biểu hiện rất rõ ràng rằng khu vực Bách Vân Sơn này là một khu vực hoàn toàn hoang vu, bốn phía xung quanh khu vực Bách Vân Sơn này là một mảnh thanh tĩnh yên ả. Mà ngọn địa hoả Thanh Miêu Hỏa này nằm phía bên trong một ngọn, phía bên trên ngọn núi này còn có một mảng rừng Thương thụ mọc xanh tươi ngút ngàn.

Nhưng mà hiện tại khi nhìn lại thì … thật khó nói mà, tác giả của tấm bản đồ chỉ nói ngọn núi có bao phủ bằng một rừng toàn cây Thương ở phía trên, nhưng mà vị trí cũng không chính xác, nhưng mà toàn bộ khu vực Bách Vân Sơn này được bao trùm bằng một rừng toàn những cây Thương, mà sinh cơ của rừng cây Thương này phát triển vô cùng tươi tốt, sinh cơ cũng vô cùng bừng bừng nên toàn bộ khu vực này cũng nhìn không khác gì nhau cả. Hiện tại nhìn một rừng cây Thương như vậy đúng là không khác gì nhau thôi, muốn tìm kiếm ngọn Thanh Miêu Hỏa thật sự cũng có chút khó khăn đấy.

Nhớ lại tình tiết trong cuốn tiểu thuyết kia, sau khi nữ chính nhận được tấm bản đồ từ bên trong quyển Thanh hoả đan kinh này rồi thì nữ chính cũng chạy đến nơi này tìm ngọn địa hoả, nhưng mà thời điểm nữ chính xuất phát thì nữ chính cũng mượn luôn kiện pháp khí trinh trắc trong tay sư phụ mình đi cùng luôn. Chỉ cần khu vực chung quanh có xuất hiện một ngọn lửa đặc thù thì kiện pháp khí này cũng có thể cảm nhận được ngay lập tức luôn.

Cho nên trong nguyên tác thì nữ chính muốn tìm ngọn địa hoả Thanh Miêu Hỏa này cũng vô cùng thuận lợi, một đường di chuyển thuận lợi đến mức còn không tốn bao nhiêu thời gian di chuyển đã thu hoạch được ngọn địa hoả đó rồi.

Lâm Viễn Kiều quay sang nhìn về phía Lâm Vân Dật một chút rồi nhíu mày nói: “Con trai, con có thể cảm ứng được ngọn lửa đó không?”

Lâm Vân Dật ngẫm nghĩ một chút thì gật đầu rồi cười cười nói: “Vâng ạ, con để con tìm kiếm thử một lần xem sao đã ạ.”

Tự bản thân Lâm Vân Dật đang sở hữu linh thể là Thiên Càn thánh thể, mà thân thể Thiên Càn thánh thể thì sau này hắn cũng sở hữu một loại dị hoả Càn Đương Chân Hoả, mà loại Càn Dương Chân Hoả này là một loại linh hoả đỉnh cấp. Đương nhiên là loại linh hoả Càn Dương Chân Hoả này có thể tự động cảm ứng được những ngọn lửa khác nữa. Thời điểm hiện tại thì ngọn Càn Dương Chân Hoả này của hắn còn chưa được thức tỉnh nữa nên hắn chưa thể sở hữu được ngọn dị hoả này. Tuy rằng hiện tại hắn không thể sử dụng được ngọn dị hoả này nhưng mà hắn cũng có khả năng cảm ứng được lực lượng của các ngọn lửa khác, đương nhiên năng lực cảm ứng này của hắn cũng cao hơn người bình thường rất nhiều.

Lâm Vân Dật cũng nhanh chóng nhắm chặt hai mắt lại rồi phóng thích linh hồn lực ra bốn phía xung quanh bắt đầu cảm ứng lực lượng của ngọn địa hoả.

Hai cha con Lâm gia này cũng bắt đầu chuyển động ở khu vực Bách Vân Sơn đến bảy ngày liên tục, sau bảy ngày di chuyển không ngừng không nghỉ thì hai cha con Lâm gia cũng toả định được vị trí chính xác một ngọn núi đang che giấu Thanh Miêu Hỏa.

Có vẻ như thời điểm ban đầu thì ngọn linh sơn này vốn dĩ cũng có một thông đạo để đi lại cho dễ dàng, nhưng mà đáng tiếc thì người đã thành lập ra cái thông đạo này cũng được một khoảng thời gian rất lâu rồi, có lẽ niên đại của thông đạo này cũng vô cùng xa xăm cho nên thông đạo nguyên bản này cũng bị sụp đổ từ rất sớm luôn rồi, hiện tại mấy người bọn họ có muốn tiến vào sâu hơn nữa thì bọn họ cũng chỉ có thể đào thêm một thông đạo mới tiến vào bên trong thôi.

………..

Lúc này thì một ngọn lửa màu xanh lơ cũng đang huyền phù phía bên trong sơn động một hồi. Hình dạng của ngọn lửa này nhìn cũng khá kỳ lạ, ngọn địa hoả này cũng không giống với những ngọn địa hoả bình thường, dáng vẻ của ngọn địa hoả này nhìn qua cũng có chút gì đó khá giống với một gốc mạ non đang bừng bừng sinh cơ. Thảo nào mà ngọn địa hoả này lại có tên là Thanh Miêu Hỏa.

Mà phía bên trong động phủ này còn có năm gốc linh hoả đang sinh trưởng vô cùng tươi tót, mà phía bên trên năm gốc linh quả này cũng treo luôn mấy trái linh quả có màu xanh lơ, mấy trái linh quả này nhìn mọng nước tươi ngon vô cùng.

Lâm Viễn Kiều nhìn vào mấy trái linh quả đang treo đầy phía bên trên năm gốc linh quả kia cũng có chút kích động mà nắm chặt nắm tay lại nói: “Phát tài, phát tài rồi, con trai, lần này chúng ta đã phát tài rồi. Chúng ta thật sự phát tài rồi. Con trai, trước đó phụ thân đã từng nghe qua về loại linh quả này rồi. Loại linh quả này chính là Ti mầm quả đấy. Loại linh quả này ẩn chứa lực lượng sinh cơ vô cùng nồng đậm đấy, hơn nữa loại linh quả này còn có khả năng tăng cường khí huyết cũng có khả năng cường hoá thể chất nữa. Sau khi ăn qua loại linh quả này thì khả năng khôi phục cũng được gia tăng lên không ít so với trước. Giá thị trường của một trái Ti mầm quả này cũng có giá trị lên đến 3.000 linh thạch nữa đấy, chỉ cần một trái linh quả cũng được 3.000 linh thạch đấy. Con trai, ở nơi này có tổng cộng lên đến 50 trái linh quả đấy. Nếu như chúng ta có thể mang một đám linh quả này bán hết đi ra ngoài thì chúng ta cũng thu hoạch được tổng cộng 15 vạn linh thạch rồi còn gì nữa. Toàn bộ đám linh quả này cũng có thể đổi được một viên Trúc cơ đan rồi này.”

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng cười cười rồi thở dài một hơi nói: “Phụ thân, đúng vậy, đúng vậy, loại linh quả này xác thật là có giá trị không nhỏ một chút nào, đúng là giá thị trường của loại linh quả này thật sự là vô cùng cao. Nhưng mà phụ thân à, con nghĩ rằng phụ thân thật sự không cần nghĩ đến chuyện bán số linh quả này để kiếm linh thạch làm gì đâu.”

Lâm Viễn Kiều nghe vậy cũng có chút khó hiểu mà cười cười nói: “Tại sao chứ? Tại sao chúng ta không thể bán ra được chứ?”

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng cười cười rồi gật đầu nói: “Phụ thân, phụ thân biết về loại linh quả này rồi đúng không? Chắc phụ thân cũng biết loại linh quả Ti mầm quả này chính là loại linh quả cộng sinh với ngọn địa hoả Thanh Miêu Hỏa rồi đúng không? Phụ thân, một khi cái thứ linh quả này mà xuất hiện ở trên thị trường tất nhiêu sẽ bị người ta truy tìm nguồn gốc ngay lập tức đấy.”

“Tuy rằng loại linh quả Ti mầm quả này cũng có hiệu lực không tồi thật đấy, loại linh quả này thật sự là có giá trị khá tốt, nhưng mà phụ thân cũng phải biết một trái linh quả mà cũng có giá trị lên đến 3.000 linh thạch như vậy không phải là quá cao so với thị trường linh quả rồi đúng không?”

“Phụ thân, hiện tại một vài cửa hàng ở thị trường linh quả cũng chịu khai với cái giá cao như vậy thật sự không phải là do giá trị của loại Ti mầm quả này quá cao đến như vậy đâu, bọn họ chịu khai giá cao như vậy là bọn họ đang muốn xem có tu sĩ nào gặp phải đại vận nhưng mà não tàn trong suốt không có nếp nhăn ngu ngốc tự nguyện mang trái linh quả đến tận cửa giao nộp thức ăn hay không thôi.”

Lâm Viễn Kiều nghe vậy thì mặt cũng bạnh ra một chút, thằng con trai thứ ba này của hắn … đang nói cái gì vậy chứ hả? Sao mà những lời mà thằng con trai thứ ba này nói như đang nội hàm cái gì đó với hắn vậy nhỉ? Tuy rằng hắn cảm thấy như vậy nhưng mà hắn cũng không biết phải nói lại như thế nào.

Yết hầu của Lâm Viễn Kiều cũng chuyển động một hồi rồi nhanh chóng đổi đề tài mà cười cười nói: “Con trai, được rồi. Con muốn xử lý ngọn lửa này như thế nào?”

Lâm Viễn Kiều nhìn chằm chằm về phía ngọn lửa Thanh Miêu Hỏa này mà trong lòng cũng có chút kiêng kị không thôi. Ngọn lửa Thanh Miêu Hỏa này chính là là một trong những ngọn địa hoả, mà trong tổng số những ngọn lửa được xếp hạng phía bên trên bảng địa hoả này thì ngọn Thanh Miêu Hỏa này lại được cho là một ngọn địa hoả tương đối ôn hoà.

Nhưng mà ngọn địa hoả này có ôn hoà đến mức độ nào đi chăng nữa thì ngọn lửa này cũng chính là một ngọn lửa, muốn luyện hoá hoàn toàn được ngọn lửa này cũng là một chuyện vô cùng khó khăn.

Lâm Vân Dật cũng nhìn chăm chằm vào ngọn Thanh Miêu Hỏa trước mặt một chút rồi cười cười nói: “Phụ thân, để con nhìn thử một chút xem con có thể thu phục được ngọn lửa này hay không?”

Hắn là người mang trong linh thể Thiên Càn thánh thể, mà loại linh thể Thiên Càn thánh thể này là loại linh thể chí dương chí dương, đương nhiên là loại linh thể này cũng có khả năng khắc chế được các loại ngọn lửa khác, cho nên loại địa hoả này chắc chắn là được thôi.

Lâm Viễn Kiều gật đầu cũng có chút kích thích mà cười cười nói: “Được, vậy thì con nhanh thử một chút xem có được không?”

Lâm Vân Dật cười cười rồi lắc đầu nhìn về phía mấy gốc linh quả nói: “Phụ thân, chúng ta không vội làm gì, chúng ta cứ hái linh quả trước cái đã.”

Lâm Viễn Kiều gật đầu rồi cười cười nói: “Được.”

Lâm Vân Dật cũng bứt luôn một trái Ti mầm quả xuống trực tiếp đưa vào miệng nhai rộp rộp rồi gật đầu nói: “Phụ thân, hương vị của loại linh quả này cũng không tồi đâu. Phụ thân, người nhanh nếm thử một chút xem hương vị có ổn không ạ?”

Lâm Viễn Kiều gật đầu rồi nói: “Được.”

Lâm Viễn Kiều cũng không chần chờ gì nữa mà hái luôn một trái Ti mầm quả xuống rồi cho vào trong miệng nhai luôn.

Tuy rằng Lâm Viễn Kiều cũng biết là trái Ti mầm quả này hiện tại không thể bán ra ngoài cũng không nên bán ra ngoài được, nhưng mà nghĩ đến một trái Ti mầm quả này có giá thị trường lên dến 3.000 linh thạch, rồi hắn vừa mới vươn tay bứt một trái Ti mầm quả xuống rồi cho vào trong miệng như này thì hắn vẫn có cảm giác thịt đau như cắt. Chính hắn vừa mới nuốt luôn 3.000 linh thạch luôn đấy. Là 3.000 linh thạch đấy.

Sau khi ăn xong một trái Ti mầm quả thì hai cha con Lâm gia lại cùng nhau vặt hết toàn bộ Ti mầm quả đang có mặt ở nơi này. Hoàn tất quá trình ngắt Ti mầm quả rồi thì Lâm Vân Dật cũng bước tới trước mặt ngọn lửa Thanh Miêu Hỏa, sau đó hắn cũng nhanh chóng vận chuyển công pháp Hoả viêm quyết lên một vòng. Ngọn địa hoả Thanh Miêu Hỏa này dường như đã cảm hận được một loại nguy cơ trực tiếp nào đó cho nên nó từ từ suy yếu đi rồi trở thành một ngọn lửa vô hại

Lâm Vân Dật cũng không chần chờ gì nữa mà nhanh chóng vận chuyển công pháp Hỏa viêm quyết lên một vòng, sau đó hắn cũng từ từ dẫn nhập luôn ngọn lửa Thanh Miêu Hỏa này vào bên trong thân thể.

Ngay sau khi ngọn linh hoả nhập thể thành công thì bản thân Lâm Vân Dật cũng cảm giác được một luồng lực lượng có thuộc tính viêm hoả vô cùng mênh mông cũng vô cùng mạnh mẽ đến từ ngọn Thanh Miêu Hỏa đánh ập đến, sau đó thì luồng linh lực viêm hoả này bắt đầu được dẫn dắt rồi luồng linh lực này cũng lưu chuyển xuyên suốt bên trong kinh mạch mình.

Dưới sự trợ giúp của công pháp Hoả viêm quyết thì không bao lâu sau đó Lâm Vân Dật cũng luyện hoá thành công ngọn địa hoả Thanh Miêu Hỏa này.

Sau khi thu phục được ngọn địa hoả Thanh Miêu Hỏa thì đương nhiên là tu vi của Lâm Vân Dật cũng được đề cao lên một cách nhanh chóng vô cùng, linh lực cứ thế thẳng tiến bay nhanh cũng đánh vỡ luôn vách chắn bình cảnh của Luyện Khí kỳ tầng 5 tiến thẳng luôn vào cảnh giới Luyện Khí kỳ tầng 6.

Lâm Viễn Kiều đứng một bên hộ pháp nhìn chằm chằm vào Lâm Vân Dật cũng có chút kích động mà nói: “Kết thúc rồi sao?”

Lâm Vân Dật gật đầu rồi cười cười nói: “Vâng ạ. Đã kết thúc.”

Lâm Viễn Kiều hít sâu một hơi rồi nhíu mày nói: “Đột phá rồi sao?”

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Vâng ạ. Đã đột phá rồi.”

Lâm Viễn Kiều gật đầu cũng tỏ vẻ vô cùng vui vẻ mà nhướn mày nói: “Con trai à, lần này thu hoạch của con cũng không nhỏ mà.”

Lâm Vân Dật gật đầu rồi cười cười cũng có chúng hứng thú nói: “Đúng vậy. Xác thật là thu hoạch lần này của con cũng không nhỏ. Cũng may mắn là thông qua cơ hội lần này thì đan thuật của con cũng theo đó mà tiến bộ lên không ít so với trước.”

Lâm Vân Dật cũng nhanh chóng vận chuyển linh lực lên một chút, rất nhanh sau đó thì hắn cũng coi như thích ứng hoàn toàn với cảnh giới mới này.

Linh lực của hắn cũng được gia tăng lên không ít so với trước, sau khi linh lực được gia tăng lên nhanh như vậy thì hắn cũng chỉ cảm thấy tình cảnh trước mắt của hắn vô cùng tốt đẹp, hắn có một cảm giác như muốn bay lên vậy, hắn tự nhiên lại có một loại cản giác thế giới mới rực rỡ hơn hẳn, cái cảm giác này cứ như vừa mới đặt chân bước vào một thế giới mới vậy.

Lâm Vân Dật ngẫm nghĩ một hồi mà trong lòng cũng có chút kích động không thôi, đoá địa hoả Thanh Miêu Hỏa này nguyên bản chính là một đoá địa hoả khế ước thuộc về nữ chính đấy, mà đồ của nữ chính hoàn toàn là những thứ vô cùng tốt đấy. Nhưng mà may mắn làm sao thì hiện tại ngọn địa hoả này lại nằm trong tay hắn rồi. Cũng không biết là Giang Việt Nhiễm có thể tìm lại được một đoá Thanh Miêu Hỏa khác để thay thế cho đoá địa hoả này hay không nữa. Nhưng mà chuyện này hắn hoàn toàn không lo chút nào, dù sao thì cơ duyên của nữ chính không bao giờ cạn. Cũng không biết đến khi nào nữ chính sẽ tìm được ngọn địa hoả khác để thay thế đây?

Lâm Viễn Kiều nhìn bốn phía xung quanh một chút rồi nhíu mày nói: “Được rồi con trai. Nếu sự tình ở chỗ này đã được giải quyết xong xuôi rồi thì chúng ta cũng nên quay trở về sớm một chút đi. Nếu chúng ta còn chậm chạp không chịu quay trở về thì mọi người trong gia tộc sẽ lo lắng mất. Dù sao thì chúng ta đi ra ngoài cũng được một thời gian khá lâu rồi.”

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Phụ thân nói như vậy cũng đúng. Chúng ta nhanh trở về nhà thôi.”

……….

Ngự Thú Tông.

Từ Niệm Như đang ngồi nghiên cứu đan dược ở trên tay thì Tạ Lệnh Hoài lại từ bên ngoài đi vào trong phòng muốn tìm Từ Niệm Như.

Từ Niệm Như nhìn về phía Tạ Hoài Lệnh cũng có chút vui vẻ mà cười cười nói: “Tạ sư huynh, không biết sư huynh có việc gì không?”

Tạ Lệnh Hoài nghe vậy cũng cười cười rồi gật đầu nói: “Từ sư muội, dạo gần đây sư muội đang rất bận sao? Những ngày gần đây không nhìn thấy sư muội ghé thăm sư huynh.”

Nói xong câu này thì tâm tình của Tạ Lệnh Hoài cũng có chút gì đó vô cùng vi diệu. Trước đó vị sư muội Từ Niệm Như này vẫn luôn thích chạy theo đuôi rồi vây quanh hắn nói ríu ra ríu rít liên hồi. Lúc đó hắn vẫn luôn cảm thấy vị sư muội này làm như vậy cũng khá phiền phức, hắn thật sự không thích vị sư muội này cho lắm. Nghĩ đến vị sư muội này vẫn luôn thích nương nhờ vào vị thế của lão tổ nhà mình trong tông môn để chạy đi làm phiền người khác, vị sư muội này còn thường xuyên dùng thân phận của mình đi chèn ép người khác, dùng thế áp người như vậy hắn vẫn luôn cảm thấy vị sư muội này phiền chán không thôi.

Nhưng mà, trong khoảng thời gian này vị sư muội Từ Niệm Như này lại không chạy đi tìm hắn nữa, không có người suốt ngày vây quanh như vậy, cũng không có cái đuôi nhỏ suốt ngày làm phiền thì Tạ Lệnh Hoài lại thầm cảm thấy có chỗ nào đó không được đúng cho lắm. Không có vị sư muội này xuất hiện khiến cho hắn có một loại cảm giác như bị thiếu hụt, trống rỗng, cũng cảm thấy hụt hẫng ở một vị trí trong tim.

Từ Niệm Như cười cười rồi gật đầu nói: “Dạo gần đây muội vẫn luôn nghiên cứu thuật luyện khí cho nên thời gian nhàn rỗi cũng bị thiếu đi một chút.”

Tạ Lệnh Hoài cười cười rồi nhìn về phía Từ Niệm Như nói: “Từ sư muội, nghe nói muội có một cuốn đan thư mà đúng không?”

Từ Niệm Như nghe vậy cũng nhíu mày nhìn chằm chằm về phía Tạ Lệnh Hoài một chút rồi nhướn mày nói: “Đúng vậy, đúng là muội mới có một cuốn đan thư. Nhưng mà, Thanh hỏa đan kinh không phải là một quyển đan thư vô cùng bình thường sao?”

Từ Niệm Như nói xong mà trong lòng cũng có chút mất mát không thôi, nguyên bản thì cô còn đang cho rằng vị sư huynh Tạ Lệnh Hoài tới đây là có chút nhớ nhung gì đó rồi thật sự tới nhìn cô, thật không nghĩ tới là vị Tạ Lệnh Hoài này thật sự là … sao vị sư huynh này lại như vậy được chứ?

Tạ Lệnh Hoài cười cười nhìn về phía Từ Niệm Như một chút rồi lên tiếng dò hỏi nói: “Từ sư muội, cuốn đan thư này không biết có thể đưa cho huynh không?”

Từ Niệm Như nghe vậy cũng rơi vào trầm tư như đang suy nghĩ đến vấn đề gì đó cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Có thể.”

Từ Niệm Như cũng như có như không mà mà cầm cuốn Thanh hoả đan kinh đặt lên trên bàn rồi đẩy về phía Tạ Lệnh Hoài.

Tạ Lệnh Hoài cũng nhanh chóng cầm cuốn đan thư trên mặt bàn rồi như có như không mà cười cười nói: “Từ sư muội, đây chính là bản dập sao?”

Từ Niệm Như gật đầu rồi cười cười nói: “Đúng vậy. Đây chính là bản dập. Đương nhiên bản chính cùng với bản dập cũng có nội dung không khác gì nhau.”

Tạ Lệnh Hoài cười cười rồi do dự một chút cũng lên tiếng dò hỏi nói: “Từ sư muội, không biết bản chính kia muội có … giữ không?”

Từ Niệm Như nghe vậy thì thở dài một hơi cũng có chút tiếc nuối rồi lắc đầu nói: “Không có. Bản chính đã không còn nữa rồi.”

Khoảng thời gian trước đó khi tiến hành trao đổi đan dược với Lâm Vân Võ thì cô cũng đưa ra luôn một cuốn đan thư ra ngoài để trao đổi luôn rồi. Kỳ thật thì lúc đó cô cũng không tính toán muốn đưa bản chính ra ngoài cho Lâm Vân Võ luôn như vậy đâu, bản chính dù sao cũng có giá trị không lường. Kết quả là thời điểm khi mà cô cầm cuốn đan thư ra ngoài thì cô cũng biết là cô không cẩn thận lấy sai cuốn đan thư rồi, cô tính đưa một cuốn bản rập ra ngoài chứ không phải đưa bản chính như vậy đâu. Nhưng mà, bản chính cầm cũng cầm luôn rồi, đưa cũng đưa luôn rồi thì cô cũng không muốn lấy lại ngay lúc đó luôn đâu.

Tạ Lệnh Hoài nghe vậy cũng thở dài một hơi rồi cười cười nói: “Thôi, như vậy cũng được.”

Hai người Tạ Lệnh Hoài cùng với Từ Niệm Như lại bắt đầu hàn huyên một hai câu nữa cuối cùng Tạ Lệnh Hoài cũng quay mông rời đi luôn.

Từ Niệm Như nhíu mày nhìn theo bóng dáng Tạ Lệnh Hoài vừa mới rời đi như vậy mà trong lòng của cô cũng có chút bực bội không thôi.

Từ Niệm Như híp mắt nhìn theo bóng dáng rời đi một cách vội vã của Tạ Lệnh Hoài như vậy thì cô cũng cảm thấy vô cùng hoài nghi về chuyện tại sao Tạ Lệnh Hoài lại tới đây để đòi cuốn đan thư này từ trong tay cô, tại sao Tạ Lệnh Hoài lại tới đây đòi đan thư chứ? Chẳng lẽ Tạ Lệnh Hoài tới đây đòi đan thư là vì Giang Việt Nhiễm sao? Lại là vì Giang Việt Nhiễm kia sao? Nghĩ đến cuốn đan thư của chính bản thân mình khả năng cao lại tiện nghi cho vị kia thì trong lòng Từ Niệm Như vẫn cảm thấy có chút gì đó vô cùng hụt hẫng, cảm giác này như thiếu hụt này khiến cho cô bực mình không thôi.

Từ Niệm Như nhíu chặt mày lại rồi càng nghĩ thì cô càng cảm thấy bực bội không thôi, sau đó cô cũng đứng lên rồi bực mình mà nện guốc chân đi thẳng vào đến Phế Khí Đường.

Thời điểm khi mà Từ Niệm Như xông thẳng đến Phế Khí Đường thì cô cũng nhìn thấy hình ảnh Khuyết Nguyệt đang đứng phía bên trên một cái ván cửa mà gặm kèn kẹt.

Lâm Vân Võ híp mắt nhìn chằm chằm về phía Từ Niệm Như cũng híp mắt mà nói: “Từ sư tỷ, sao tự nhiên sư tỷ lại đi đến nơi này nữa vậy?”

Từ Niệm Như nhìn chằm chằm về phía Khuyết Nguyệt đang bận rộn cũng có chút hứng thú mà nói: “Lâm sư đệ, con bọ ngựa của đệ đang … làm cái gì vậy?”

Lâm Vân Võ cười cười rồi nói: “À, Khuyết Nguyệt đang ngứa răng cho nên nó đang kiếm đồ để nghiến răng thôi ấy mà.”

Từ Niệm Như nghe vậy cũng giật giật mình rồi cười cười nói: “Nghiến răng sao? Con bọ ngựa này hình như … răng cũng đủ cứng đấy nhỉ?”

Lâm Vân Võ nghe vậy cũng cười cười rồi gật đầu nói: “Vẫn tốt, cũng không cứng lắm.”

Từ Niệm Như nhíu mày rồi hít sâu một hơi sau đó nhướn mày nói: “Lâm sư đệ, đệ cảm thấy sư huynh … Tạ Lệnh Hoài như thế nào?”

Lâm Vân Võ nghe vậy cũng ngẩn người ra một chút rồi hít sâu một hơi thầm nghĩ: Cái vị sư tỷ này … sao thường xuyên hỏi cái đề tài chết người như vậy được chứ? Cái vị này thật đúng là …

Lâm Vân Võ cười gượng một chút rồi thở dài một hơi nói: “Tạ sư huynh sao? Tạ sư huynh thiên tư xuất chúng, tư dung bất phàm, Tạ sư huynh đương nhiên thập tốt vạn tốt xứng đáng được người người ngưỡng mộ.”

Từ Niệm Như híp mắt rồi nhìn chằm chằm về phía Lâm Vân Võ một hồi rồi thở dài một hơi cũng có chút bất đắc dĩ mà nhíu mày nói: “Lâm sư đệ, không phải trước đó đệ nói cái chuyện tình cảm này thích hợp mới là tốt sao? Nước nóng hay nước lạnh chỉ có người trong cuộc mới tự biết sao? Không phải đệ thường hay nói tốt nhất cũng không phải là thích hợp nhất sao? Sao vậy?”

Lâm Vân Võ nghe vậy cũng cười cười rồi nói: “Từ sư tỷ, đó là những lời em ba nhà đệ nói ra chứ không phải là lời của đệ nói tới.”

Từ Niệm Như gật gù tỏ vẻ đã hiểu rõ rồi híp mắt nói: “Vậy còn sư đệ thì sao hả? Lâm sư đệ nghĩ như thế nào về chuyện này?”

Lâm Vân Võ nghe vậy cũng nghĩ nghĩ một chút rồi cười cười nói: “Từ sư tỷ, đệ cảm thấy bản thân đệ tư chất vô cùng ngu dốt, thiên tư của đệ cũng vô cùng kém cỏi. Đệ nghĩ tình cảnh trước mắt của đệ cũng không được tốt cho lắm, trước mắt đệ vẫn nên nghĩ cách đánh sâu vào cảnh giới Trúc Cơ kỳ trước cái đã. Còn chuyện nhi nữ tình trường này … cũng quá sớm. Có gì để đệ tiến hành Trúc Cơ kỳ thành công cái đã rồi tính tiếp. Cho nên đệ cũng không có suy nghĩ gì cả.”

Kỳ thật thì nam tu trước khi tiến hành Trúc Cơ kỳ thành công thì trạng thái tốt nhất chính là tự mình bảo trì nguyên dương tự thân trước cái đã, dù sao thì nam tu ăn chơi quá đà mà để dương khí của bản thân bị phá trước khi tiến hành Trúc Cơ kỳ thì xác suất thành công cũng bị hạ thấp đi mấy phần so với trước. Cho nên nam tu nên giữ tròn nam đức thì xác suất thành công cũng theo vậy mà cao thêm không ít.

Mà đương nhiên không chỉ có nam tu mới cần thiết như vậy mà nữ tu cũng nên giống như vậy, nam tu bảo trì nguyên dương của thân thể còn nữ tu cũng nên bảo trì nguyên âm trước khi tiến hành Trúc Cơ kỳ thì càng có lợi cho việc đột phá cảnh giới.

Từ Niệm Như nghe vậy cũng cười cười rồi gật đầu nói: “Đúng vậy. Sư đệ nói những lời này thật sự cũng có chút gì đó khá thú vị đấy. Sư đệ nói như vậy cũng có lý. Nam nhân nào có quan trọng bằng việc Trúc Cơ kỳ thành công được chứ?”

Từ Niệm Như thầm thở dài một hơi rồi nhướn mày thầm nghĩ: Từ trước đến nay cô suy nghĩ cũng có chút thiển cận thật. Cô xác định là suy nghĩ của cô cũng có chút bỏ gốc lấy ngọn, phải nói tự thân cường đại mới là quan trọng nhất. Hơn nữa, bản thân cô cũng có lão tổ trong nhà làm chỗ dựa rồi còn gì nữa, lão tổ của cô chính là cây cao bóng cả rồi thì cô việc gì mà phải tìm một chỗ dựa dẫm nào khác nữa chứ? Thừa dịp lão tổ của cô vẫn còn đang tại vị, chỗ dựa của cô vẫn đang vững chắc thì cô cũng nên tận dụng thời cơ cho thật tốt mà tìm cách gia tăng tu vi mới là quyết định đúng đắn.

………

Phía bên trong phòng luyện đan của Ngự Thú Tông.

Giang Việt Nhiễm nhìn chằm chằm vào cuốn Thanh hỏa đan kinh trước mặt rồi mỉm cười vô cùng hiền hoà nói: “Đa tạ sư huynh.”

Tạ Lệnh Hoài cười cười cũng có chút vui vẻ mà gật đầu nói: “Sư muội khách khí rồi.”

Giang Việt Nhiễm nhíu mày cũng có chút bất đắc dĩ mà nhìn về phía Tạ Lênh Hoài nói: “Tạ sư huynh, sư huynh đưa cuốn đan thư này cho muội Từ sư tỷ sẽ không giận sư huynh chứ?”

Tạ Lệnh Hoài cười cười rồi lắc đầu nói: “Không đến mức như vậy đâu.”

Giang Việt Nhiễm cười cười cũng nhanh chóng lật cuốn đan thư trên bàn một chút rồi nhíu mày nói: “Tạ sư huynh, đây là bản rập sao?”

Tạ Lệnh Hoài gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Trong khoảng thời gian gần đây Giang Việt Nhiễm cũng đọc rồi nghiên cứu không ít loại đan thư khác nhau, trong những cuốn đan thư mà Giang Việt Nhiễm đọc được cũng có một cuốn đan thư có đề cập đến một chuyện, tuy rằng đề cập này cũng không đáng chú ý nhưng cũng cho cô một gợi ý, dường như vị tác giả của cuốn Thanh hoả đan kinh có khả năng nắm giữ một môn tuyệt kỹ đó chính là đào tạo Thanh Miêu Hoả.

Nghe nói những truyền nhân hoặc những môn hạ dưới quyền của vị đan sư kia trong những năm đó có rất nhiều người sở hữu Thanh Miêu Hỏa.

Muốn dựng dục ngọn địa hoả Thanh Miêu Hỏa này cũng yêu cầu cần phải tiêu tốn một quá trình lâu dài, thời gian đào tạo rất lâu cũng tiêu tốn không ít tài nguyên cùng thời gian để gắp vào. Nghe nói vị đan sư kia từng đào tạo không ít loại địa Thanh Miêu Hỏa này rồi đặt ở những vị trí khác nhau, mục đích của này cũng muốn lưu lại một vài đoá Thanh Miêu Hỏa cho những người có duyên.

Sau khi đọc được những thông tin này thì Giang Việt Nhiễm cũng suy đoán nhanh có lẽ bên trong cuốn Thanh hỏa đan kinh bản chính kia rất có khả năng đang che giấu tin tức nơi mà những ngọn Thanh Miêu Hỏa đang rơi xuống. Nhưng mà cuốn sách trong tay cô hiện tại chẳng qua chỉ là một cuốn bản rập không phải là bản chính, đương nhiên thì cuốn bản rập này chẳng có một chút thông tin cũng không có manh mối nào đâu.

Theo như những thông tin mà Giang Việt Nhiễm nghe ngóng được thì Từ Niệm Như từng nhất kiến chung tình với Tạ Lệnh Hoài, nghe nói người này thường xuyên chạy theo sau đuôi Tạ Lệnh Hoài rồi thường xuyên tặng cho đối phương không ít đồ cũng như tài nguyên tu luyện, nghe nói những món đồ mà Từ Niệm Như cung cấp cho đối phương đại đa số đều là những món đồ tốt nhất có giá trị rất cao.

Chỉ là … thật không thể nghĩ được là mọi chuyện lại biến thành thế này. Khó khăn lắm thì cô mới nhờ vả rồi cầu được Tạ Lệnh Hoài ra mặt giúp đỡ một phen, ai mà ngờ được là Tạ Lệnh Hoài này lại mang về cho cô một cuốn sách bản rập không phải bản chính. Nghĩ đến cuốn sách này không có bất kỳ thông tin nào cần tìm kiếm thì bản thân cô cũng có chút hụt hẫng không thôi. Tuy rằng trong lòng cô đang cảm thấy vô cùng mất mát nhưng mà ngoài mặt thì cô cũng không dám biểu hiện quá nhiều.

……….

Từ Niệm Như đang ở bên trong phòng tu luyện tiến hành tu luyện thì một đệ tử chạy đến phòng tu luyện mà gõ cửa sau đó lên tiếng bẩm báo nói: “Từ sư tỷ, Tạ Lệnh Hoài, Tạ sư huynh đến.”

Sau khi Từ Niệm Như nghe được những lời vị đệ tử kia đưa tin đến thì trong lòng cô cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn không thôi.

Trước đó vị sư huynh Tạ Lệnh Hoài này ít khi nào tới nơi này tìm cô, từ trước đến nay đều là cô mặt dày chạy đi tìm đối phương mà thôi.

Thật không nghĩ được là chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi thôi mà vị này lại tới đây tìm cô đến lần thứ hai rồi đấy, chỉ trong vòng mấy ngày mà vị này liên tục đến đây tìm cô rồi đấy. Nếu là trước kia thì có lẽ cô sẽ cảm thấy vô cùng vui vẻ vì Tạ Lệnh Hoài đến thăm cô nhiều như vậy.

Nhưng mà hiện tại, khi nghĩ đến lần ghé thăm trước thì vị sư huynh Tạ Lệnh Hoài này tới đây cũng chẳng được bao nhiêu lâu, chưa mở miệng nói được bao nhiêu câu đã mở miệng đòi hỏi Thanh hoả đan kinh luôn rồi. Mà lần này đối phương lại tới tìm cô nữa thì Từ Niệm Như cũng theo bản năng mà cảm thấy đối phương tới đây cũng chẳng phải chuyện tốt gì, không có việc gì không đăng tam bảo điện, cũng không biết lần này đối phương tới đây là có mục đích gì nữa.

Tuy trong đầu cũng có chút kháng cự không thôi nhưng mà Từ Niệm Như cũng nể mặt mà đi ra ngoài để gặp Tạ Lệnh Hoài.

Từ Niệm Như nhìn về phía Tạ Lệnh Hoài rồi cười cười nói: “Tạ sư huynh, không biết sư huynh có việc gì lại đến nơi này vậy?”

Tạ Lệnh Hoài ngẩng đầu nhìn về phía Từ Niệm Như rồi cười cười nói: “Không có việc gì cả. Hôm nay tới đây là để nhìn xem sư muội như thế nào ấy mà.”

Từ Niệm Như cười lạnh một chút rồi gật đầu nói: “Vậy sao? Vậy thì sư huynh đã nhìn thấy rồi đấy. Muội hôm nay rất tốt.”

Thiên hạ này cũng không có bức tường nào không lọt gió cả, chuyện Từ Niệm Như tặng Thanh hoả đan kinh cho Tạ Lệnh Hoài sau đó Tạ Lệnh Hoài lại mang luôn cuốn Thanh hoả đan kinh kia tặng lại luôn cho Giang Việt Nhiễm cũng chẳng thể che giấu được, ngay sau khi Tạ Lệnh Hoài tặng cuốn đan thư kia xong thì Từ Niệm Như cũng nhận được tin tức luôn rồi.

Mà trên thực tế thì ngay thời điểm Từ Niệm Như mang cuốn đan thư này ra tặng cho Tạ Lệnh Hoài thì cô cũng nghĩ được tiền căn hậu quả tại sao Tạ Lệnh Hoài lại làm như vậy luôn rồi. Tuy rằng kết quả này cô cũng dự đoán từ rất sớm rồi nhưng mà thời điểm khi mà tin tức này được chứng thực thì bản thân cô cũng có chút gì đó khó có thể tiếp thụ ngay được. Tin tức này đối với cô cũng khá đau lòng đấy.

Tạ Lệnh Hoài cười cười rồi nhìn về phía Từ Niệm Như nói: “Từ sư muội, không biết cuốn bản chính của Thanh hỏa đan kinh muội còn giữ không?”

Từ Niệm Như cảm thấy lạnh lẽo trong lòng nói: “Tạ sư huynh, lần trước muội đã nói với sư huynh rồi mà, cuốn bản chính đã không còn nữa.”

Tạ Lệnh Hoài nhíu mày rồi nói: “Từ sư muội, không biết sư muội có thể cho huynh mượn lại bản chính một chút không? Phía bên trong cuốn bản dập kia cũng có một đan phương không đúng lắm, có lẽ đan phương này cũng có chút vấn đề gì đó cho nên huynh tới đây muốn thỉnh bản chính để so lại một chút với cuốn bản dập kia. Mong sư muội thành toàn.”

Từ Niệm Như nghe vậy thì trong lòng cũng tức giận rồi híp mắt nói: “Tạ sư huynh, không phải muội đã nói rồi sao? Không có, bản chính đã không còn nữa, không lẽ sư huynh không hiểu sao? Nếu như Tạ sư huynh cảm thấy cuốn đan thư kia có vấn đề gì đó thì sư huynh cũng nên trả lại cho muội đây sớm một chút. Tạ sư huynh, nếu muội nhớ không lầm thì bên phía Giang sư muội bên kia cũng có không ít đan thư mà đúng không? Bên phía Giang sư muội chắc cũng không thiếu một cuốn Thanh hoả đan kinh này đâu đúng không? Tạ sư huynh việc gì mà phải chấp nhất như vậy chứ?”

Tạ Lệnh Hoài nghe vậy cũng có chút xấu hổ mà cười gượng một chút nói: “Nếu như sư muội không muốn cho mượn thì thôi vậy, quên đi. Khiến cho muội tức giận như vậy là lỗi của sư huynh, mong sư muội không giận. Sư huynh nhận lỗi với muội.”

Từ Niệm Như nắm chặt nắm tay lại rồi lạnh giọng nói: “Không cần. Mời sư huynh trở về đi. Cuốn Thanh hoả đan kinh bản chính đã không còn. Muội có thể khẳng định chắc chắn rằng cuốn nguyên bản đã không còn nữa. Chỉ sợ là lần này sư huynh làm chân chạy việc cũng lãng phí rồi. Muội cảm thấy không khoẻ, không tiễn Tạ sư huynh được. Mời.”

Nói xong mà Từ Niệm Như cũng cảm thấy bực mình mà sắc mặt cũng đen nhánh lại. Chuyện Tạ Hoài Lệnh nhận được cuốn đan thư Thanh hoả đan kinh từ tay cô mới giây trước mà giây sau đã mang đi hiếu kính cho Giang Việt Nhiễm kia cô đã nhịn không muốn để ý đến rồi. Tưởng mọi chuyện có thể cho qua một cách dễ dàng nhưng mà không ngờ là hai người này lại không coi người khác ra gì đến như vậy. Không thể ngờ được hai người này coi cô là kẻ ngu mà ngang nhiên được một tấc lại muốn tiến một thước như vậy. Hai kẻ này cầm được cuốn bản dập rồi mà không hài lòng nữa sao? Hai kẻ này cứ nhất mực muốn đuổi cùng giết tận đòi cuốn nguyên bản từ trong tay cô sao? Hai kẻ này thật sự coi cô là đồ ngu dễ bắt nạt đúng không?

End chap 67

-------------XuYing90--------------

------oOo------

Chúc Tổ Quốc của chúng ta luôn luôn khoẻ mạnh, bình an, hạnh phúc, thịnh vượng, hùng cường.

Cảm ơn.

Quần đảo Hoàng Sa và quần đảo Trường Sa là của Việt Nam

0.12533 sec| 2573.117 kb