Phần 59 – Oan gia ngõ hẹp

------o59o------

Hai người Lâm Vân Dật cùng Giang Nghiên Băng mang theo Ngân Đoàn cùng hơn chục con linh kê cùng nhau chạy đến thôn Mặc Khê.

Lần này thôn Mặc Khê cũng trở thành một trong những thôn xóm gặp phải tai ương ương đối nghiêm trọng. Đám linh thử còn gan đến mức ngay giữa thanh thiên bạch nhật còn xông thẳng vào bên trong nhà của những thôn dân kia mà đánh cướp rồi cắn phá loạn hết cả lên. Có thể nói đám linh thử ở thôn Mặc Khê này hoàn toàn không sợ người, tính tình của đám linh thử này cũng vô cùng hung hãn, nghe nói cũng có không ít thôn dân đã bị đám linh thử này cắn cho bị thương, hiện tại toàn thôn đang rơi vào tình trạng đáng báo động.

Cũng trong khoảng thời gian này thì những thôn xóm ở những khu vực lân cận chạy đến nhờ Lâm gia hỗ trợ tiêu trừ nạn chuột tai càng lúc càng nhiều. Mà Lâm gia cũng khá neo người, số lượng tu sĩ có thể dẫn đội đi hỗ trợ cũng không có bao nhiêu, cho nên một chúng những tu sĩ của Lâm gia cũng không thể không tiến hành phân công chia đội ra cùng hành động tiêu trừ nạn chuột tai.

Dù sao thì trong khoảng thời gian này cũng khá nhàn rỗi, trong lúc nhàn rỗi đương nhiên cũng nên làm chút việc gì đó giết thời gian. Thế là hai ngừoi Lâm Vân Dật cùng Giang Nghiên Băng cũng xung phong nhận nhiệm vụ phụ trách mang theo một đội linh kê cùng đi ra ngoài để hành động.

Thời điểm khi vừa đặt chân đến thôn Mặc Khê thì hai người Lâm Vân Dật cùng với Giang Nghiên Băng lại đụng độ trúng luôn đoàn người của Giang gia do hai người Giang Đàm Nhi cùng với Giang Nhất Minh dẫn đầu. Cái này quả nhiên là oan gia ngõ hẹp mà, thật không nghĩ được là hai bên lại đụng độ trúng nhau ngay tại khoảnh khắc như này đây.

Giang Đàm Nhi vừa mới nhìn thấy người đến là Lâm Vân Dật thì bên trong ánh mắt cũng nhiễm thêm vài phần thái độ vô cùng chán ghét, mà sự chán ghét này còn thể hiện rõ đến mức bất kỳ một người nào có mắt cũng có thể cảm nhận ngay được.

Từ sau khi Giang Đàm Nhi bắt đầu có thể nhận thức được và bắt đầu hiểu chuyện thì cô cũng ý thức được rằng cả đời mình sau này sẽ phải cột chung vào một con thuyền cùng với một tu sĩ Ngũ linh căn thấp kém Lâm Vân Dật này. Mà bắt đầu ngay tại khoảnh khắc lúc đó thì bản thân cô đã sản sinh ra một sự chán ghét đến tận xương tuỷ không thể hiểu được, mà sự chán ghét này chỉ có tăng lên không ngừng chưa bao giờ bị đình chỉ.

Đến tận giờ đây khi mà hôn ước giữa hai bên đã được giải trừ hoàn toàn rồi nhưng mà sự chán ghét của cô đối với Lâm Vân Dật vẫn chưa bao giờ bị xoá bỏ đi, không những vậy mà sự chán ghét này còn có xu hướng càng ngày càng dày đặc hơn bao giờ hết.

Lâm Vân Dật nhìn thấy đoàn người trước mặt mà trong lòng cũng thở dài một hơi bản thân cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ không thôi.

Vì tránh cho những tình tiết bên trong nguyên tác có thể ảnh hưởng đến tiếp diễn sau này thì Lâm Vân Dật vẫn luôn tận lực mà tránh không muốn tiếp xúc cũng không muốn chạm mặt với Giang Đàm Nhi, từ trước đến nay chỉ cần không có việc hắn cũng núp luôn không đi ra ngoài nữa, nhưng mà đáng tiếc thì hắn có tránh cỡ nào đi chăng nữa cũng xui xẻo mà đụng trúng thôi.

Hiện tại thì Lâm Vân Dật đã áp chế tu vi của bản thân xuống thành Luyện Khí kỳ tầng 3, mà đương nhiên thì Giang Nghiên Băng cũng muốn áp chế tu vi xuống lắm nhưng mà trước khi đến Lâm gia mọi người đều biết cậu là Luyện Khí kỳ tầng 4 rồi cho nên cậu cũng chỉ có thể áp chế tu vi xuống Luyện Khí kỳ tấng 4 mà thôi. Mà đương nhiên thì đoàn người Giang Đàm Nhi đi cùng tới đây cũng chỉ là những tu sĩ Luyện Khí kỳ mà thôi cho nên bọn họ cũng chẳng thể nào mà nhìn ra được khác biệt gì ở đây cả.

Lúc này thì mấy tu sĩ của Giang gia cũng nhìn chằm chằm về phía Giang Nghiên Băng mà đánh giá một lượt từ đầu đến chân.

Nói cho đúng thì Giang Nghiên Băng này tuổi cũng còn rất trẻ nhưng mà bản thân người này cũng là tu sĩ Luyện Khí kỳ tấng 4 rồi, mà ở Giang gia bọn họ thì ngoại trừ Giang Việt Nhiễm được cho là thiên kiêu chi nữ ra cũng không có bất kỳ một tiểu bối nào cùng lứa tuổi với Giang Nghiên Băng đạt được thực lực ngang bằng với Giang Nghiên Băng được.

Đương nhiên thì chuyện này cũng khiến cho không ít tu sĩ của Giang gia đều cảm thấy vô cùng ghen ghét với Giang Nghiên Băng.

Mà hiện tại khi nhìn thấy Giang Nghiên Băng này thần thái sáng láng lại được đối xử vô cùng tốt như vậy thì một chúng những tu sĩ của Giang gia đều cảm thấy có chút hụt hẫng không thôi.

Mà đương nhiên thì Giang Nghiên Băng cũng có thể nhìn thấy được dáng vẻ không vui và sự ghen ghét hiện lên vô cùng rõ ràng từ những tu sĩ của Giang gia kia. Nhưng mà đáng tiếc thì bọn họ có ghen ghét đến mức độ nào đi chăng nữa thì Giang Nghiên Băng cũng không để trong lòng. Thái độ của cậu cũng bình thản như không có chuyện gì xảy ra cả.

Giang Đàm Nhi cũng có chút bất mãn mà nhìn chằm chằm về phía Lâm Vân Dật cùng Giang Nghiên Băng nói: “Mấy người các ngươi tại sao lại tới nơi này?”

Lâm Vân Dật nhún vai rồi ngẩng cao đầu nói: “Đương nhiên là có người nhờ vả chúng tôi tới đây nên chúng tôi cứ vậy mà tới thôi.”

Nghe vậy thì sắc mặt của Giang Đàm Nhi cũng đen lại, mà ánh mắt của Giang Đàm Nhi khi nhìn về phía Lâm Vân Dật cũng có mang theo vài phần địch ý nữa.

Giang Nghiên Băng nhìn thấy dáng vẻ cũng như sắc mặt của Giang Đàm Nhi hiện tại thì cậu cũng thầm cảm thán một phen. Thật không ngờ được là sau khi vị này giải trừ hôn ước với Lâm Vân Dật để chọn một mối hôn sự khác rồi nhưng mà vị này vẫn chán ghét Lâm Vân Dật đến nông nỗi như vậy đấy nhỉ? Hình như sự chán ghét này không giảm chút nào còn có xu hướng tăng lên nữa.

Nhưng mà, nhìn thấy như vậy thì Giang Nghiên Băng cũng chỉ cảm thán một chuyện rằng Giang Đàm Nhi này đúng là một kẻ có mắt không tròng mà, có lẽ là đến hiện tại Giang Đàm Nhi còn không ý thức được rằng bản thân mình đã từ bỏ một tồn tại thiên tài như thế nào đâu nhỉ? Cũng không biết là sau này khi nghĩ lại Giang Đàm Nhi có cảm thấy hối hận không nữa.

Bên người Giang Đàm Nhi cùng với Giang Minh Nhất hiện tại đang có một con Hỏa văn hổ cùng với một con hắc báo đang ngồi chễm chệ trên mặt đấy. Có vẻ như hai con linh thú này chính là linh thú khế ước của Giang Đàm Nhi cùng Giang Minh Nhất. Mà nhìn sơ qua thì phẩm tướng của hai con linh thú này cũng không tồi. Dáng vẻ nhìn cũng khá bóng bẩy.

Theo như những gì mà Lâm Vân Dật được biết thì trước đó không bao lâu Giang Việt Nhiễm cũng bỏ linh thạch ra mua sắm một lượng lớn linh thú dạng ấu tể có phẩm tướng không tồi ở bên trong tông môn để đưa về gia tộc. Mà sau đó hắn cũng nghe nói là những tu sĩ ở Giang gia cũng thuận thế mà lựa chọn rồi khế ước luôn với đám linh thú ấu tể này luôn.

Giang Nghiên Băng cũng đưa mắt nhìn về phía con thú khế ước của Giang Đàm Nhi một chút, cũng chính là con Hoả văn hổ đang ngồi bên cạnh chân Giang Đàm Nhi kia, con Hoả văn hổ này thoạt nhìn cũng khá uy vũ, dáng vẻ nhìn cũng khá bất phàm.

Nhưng mà theo những gì mà Giang Nghiên Băng được biết thì bản thân Giang Đàm Nhi vẫn luôn muốn khế ước với một con Bạch Hồ hơn. Nghe nói là linh sủng khế ước của Giang Việt Nhiễm kia chính là một con Bạch Hồ. Lúc đó cậu cũng nghĩ rằng Giang Đàm Nhi cũng sẽ khế ước với một con Bạch Hồ luôn chứ? Thật không ngờ được là đối phương lại chịu khế ước với một con Hỏa văn hổ như này đây.

Con Hoả văn hổ cùng với con hắc báo của hai người Giang Nhất Minh cùng Giang Đàm Nhi nhìn chằm chằm vào đám linh kê đang ở bên người Lâm Vân Dật cùng Giang Nghiên Băng mà trong ánh mắt cũng hưng phấn như đang nhìn con mồi, nước miếng cũng muốn nhỏ ra thèm thuồng vô cùng.

Tuổi tác của con linh hổ cùng với con linh báo này kỳ thật cũng không được tính là quá lớn. Mà tromg khoảng thời gian gần đây phía Giang gia lại không mua thức ăn ngoài chỉ lấy thịt linh thử ra để làm thức ăn cho hai con linh thú này.

Đương nhiên, so với thịt của linh thử thì hai con báo và hổ này lại cảm thấy càng có hứng thú với đám linh kê đang đứng trước mặt này hơn rồi.

Một đám linh kê ngẩng cao đầu tỏ vẻ vô cùng hùng dũng có có phần oai vệ, chỉ một đám linh kê thôi mà thể hiện khí phách hiên ngang mà nhìn chằm chằm vào một con hổ cùng một con báo ở phía đối diện, không ngờ là một đám linh kê lại không có một chút áp chế nào khi đối diện cùng với một chủng tộc được cho là thiên địch như hổ như báo kia.

Giang Đàm Nhi nhìn thấy con Ngân Hồ của Giang Nghiên Băng lại đứng cùng với đám linh kê của Lâm gia thì trên mặt cũng chỉ hiện lên một sự ghét bỏ đến khinh miệt.

Mà con báo nhỏ của Giang Nhất Minh cũng là con có tính tình hiếu động, nhìn thấy đám linh kê đang đứng ở đằng trước thì đương nhiên là nó cũng không chờ gì nữa dẫn đầu mà nhào đến muốn vồ luôn đám linh kê làm thức ăn. Một đám linh kê nhìn thấy con báo muốn nhào đến như vậy đương nhiên cũng không đứng yên chịu trận mà tản ra bốn phía.

Giang Nhất Minh ngẩng cao đầu tỏ vẻ vô cùng tự tin mà nói: “Xin lỗi vị đạo hữu này. Thú kế ước của tôi dã tính khó thuần, nhìn thấy đám linh kê lại tưởng là thức ăn cho nên nó cũng nhào tới không kiểm soát được. Mong đạo hữu không trách.”

Những lời ngoài miệng thì Giang Nhất Minh cũng đang muốn nói xin lỗi nhưng mà trên mặt lại không có một chút nào hối lỗi cả, nét mặt chỉ có châm chọc và khinh miệt mà thôi.

Lâm Vân Dật cười cười cũng chẳng hề để ý mà gật đầu nói: “Không sao. Chuyện này cũng không quan hệ gì đâu. Dù sao thì đám linh kê nhà chúng tôi cũng kiệt ngạo rất khó thuần dưỡng. Đám linh kê nhà chúng tôi vừa nhìn thấy đám linh thú nào có lông đều muốn nhào đến mổ làm đồ ăn. Lỡ có chuyện gì không kiểm soát được mong vị đạo hữu này không trách.”

Người ta thường hay nói oan gia ngõ hẹp người nào nắm tay lớn thì người đó thắng thế. Hơn chục con linh kê mà hắn mang theo di đến nơi này ngày bình thường cũng không thiếu những lúc lao đầu vào mà đánh nhau một trận sứt đầu trán để tranh giành đồ ăn, nói về kinh nghiệm chiến đấu thì đám linh kê của Lâm gia tự tin ngẩng cao đầu nói là vô cùng phong phú.

Vào những ngày bình thường thì hơn chục con linh kê này cũng hung hăng và chạy đi mổ nhau, mục đích của chúng nó cũng chỉ là giành đồ ăn thôi, ăn hết cũng là xong chuyện chứ không đến nỗi đánh chết, còn hiện tại thì cả một đám linh kê lại có cùng chung một kẻ địch.

Lúc này thì hơn chục con linh kê lại liên thủ cùng với nhau mà cùng tấn công một mục tiêu, chiêu thức của chúng nó cũng chẳng có gì mới lạ ngoại trừ mổ, dẫm, đá, cào, …. Cả một đám cùng liên hợp đối địch thành thử sức chiến đấu cũng theo đó mà tăng lên không ít so với trước.

Tuy rằng con báo nhỏ này cũng khá là hung hăng đấy, dù sao thì nó cũng là báo, nhưng mà hiện tại con báo này cũng chỉ là một con ấu tể chưa lớn, sức chiến đấu vốn dĩ cũng vô cùng hữu hạn. Chỉ một chốc lát sau đó thì con báo nhỏ này cũng bị một đám linh kê môt cho thành một cái đầu đầy bánh bao đỏ, dáng vẻ của con báo nhỏ hiện tại muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.

Mà sức chiến đấu của đám linh kê này vô cùng hung hãn, chúng nó còn biết phối hợp với nhau cùng tấn công nữa, chỉ chốc lát sau đó thì trên người con báo nhỏ cũng xuất hiện mấy lỗ lớn lớn nhỏ nhỏ khác nhau nhìn vô cùng thê thảm. Đương nhiên thì một đám linh kê cũng chẳng cần phải biết cái gì được gọi là chuyển biến tốt thì thu tay này nọ, mục tiêu của chúng nó chính là đánh cho chết luôn để ăn thịt. Dù sao thì đám linh kê này vốn dĩ ăn nhưng hiện tại lại không chịu ăn chay nữa rồi.

Hiện tại nhìn thấy con báo con này đang bị thương nhỏ máu đồng loạt thì đám linh kê lại càng hăng máu, cả đám như được ăn chất kích thích mà tốc độ mổ càng lúc càng nhanh.

Giang Đàm Nhi nhìn thấy thảm trạng của con báo nhỏ trước mặt cũng thầm đưa bắt ra hiệu cho con Hoả văn hổ ý bảo tiến lên để hỗ trợ giải cứu cho con báo nhỏ đi đã.

Nhưng mà đáng tiếc thì con Hoả văn hổ cũng chỉ là một con hổ ấu tể, sau khi nhìn thấy thảm trạng của con báo nhỏ kia thì bản thân nó cũng bị doạ cho sợ hãi mà rụt lùi lại phía sau liên tục, cho dù Giang Đàm Nhi có đưa mắt ra hiệu đến thế nào đi chăng nữa thì nó cũng không thèm để ý đến. Đương nhiên thì chuyện này cũng khiến cho Giang Đàm Nhi giận đến sôi máu.

Con báo nhỏ nhìn thấy tình thế đột nhiên chuyển biến theo chiều hướng xấu như vậy thì ngạo khí huênh hoang ban đầu cũng rút đi hoàn toàn không còn gì nữa, bị ăn những cú mổ đau như vậy thì nó cũng buộc phải cong đuôi rồi chạy trốn ngay đến phía sau lưng Giang Nhất Minh rồi ư ử rên đau, mà đầu nó cũng cúi xuống nhìn có vẻ khá là tang thương.

Mà Giang Nhất Minh nhìn thấy linh sủng của bản thân có biểu hiện mười phần vụng về như vậy thì chính bản thân hắn cũng có một loại xúc động muốn đào hố rồi tự chôn luôn bản thân của mình xuống cho khuất mắt.

Trước đó phía Lâm gia bên kia điều động một đám linh kê chạy ra ngoài đi tiêu diệt linh thử thì đương nhiên là toàn bộ Giang gia nhà bọn họ cũng biết hết và nghe được từ sớm luôn rồi. Chỉ là thời gian trước đó hắn cũng không cảm thấy chuyện này có gì đáng lo ngại mà còn chê trách suốt một thời gian khá lâu nữa kìa. Nhưng mà hiện tại xem ra hắn cũng quá nông cạn rồi. Không ngờ là con linh báo là khế ước thú của mình lại bị một đám linh kê kia mổ đến mức phải quay đầu chạy trốn. Thật không ngờ được là một con linh báo lại chẳng thể làm gì được đám linh kê kia. Chuyện này khiến cho hắn … mất mặt mà.

Giang Đàm Nhi rít giọng rồi nghiến răng ken két nói: “Hai vị, thỉnh hai vị tự mình quản thúc đám linh kê của hai vị. Đừng để đám linh kê đó gây loạn khắp nơi nữa.”

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng thở dài một hơi rồi nhún vai nói: “Vị tiểu thư này xin thứ lỗi. Đám linh kê này cũng chẳng phải là thú khế ước của chúng tôi. Tuy là chúng tôi cũng muốn quản chúng nó lắm nhưng mà chúng tôi cũng chẳng thể nào mà quản được. Nhưng mà, nếu tôi nhớ không lầm thì ngày bình thường thì tính tình của đám linh kê này cũng tốt lắm, chỉ cần không đụng chạm cũng không tự tiện trêu chọc chúng nó thì chúng nó cũng không tuỳ tiện mổ người như vậy đâu.”

Giang Đàm Nhi nghe những lời châm chọc như vậy cũng thẹn quá thành giận, ngay sau đó thì cô cũng dồn linh lực lại rồi đánh ra một công kích ngọn lửa hướng tới phía bầy linh kê với ý đồ muốn đốt cho đám linh kê kia chết cháy ngay lập tức.

Lâm Vân Dật cũng không nhanh không chậm mà phóng luôn một đạo kình khí màu vàng hướng thẳng về phía công kích ngọn lửa kia để chặn lại. Công kích ngọn lửa bị đánh tan mà bầy linh kê cũng bình an vô sự không có vấn đề gì cả.

Lâm Vân Dật xử lý xong cũng nhịn không được mà cười cười rồi lên tiếng nói: “Vị Giang tiểu thư này, thỉnh thủ hạ lưu tình. Toàn bộ số linh kê này đều là linh kê giống của nhà chúng tôi đấy. Nhà chúng tôi còn đang phải trông chờ vào đám linh kê này đẻ trứng nữa đấy. Tiểu thư làm như vậy coi như chặn đứng đường sinh kế nhà chúng tôi rồi còn gì nữa.”

Giang Đàm Nhi nghe vậy thì nghiến răng nghiến lợi tức giận trừng mắt nhìn về phía Lâm Vân Dật nói: “Ngươi … Vô sỉ.”

Lâm Vân Dật nghe vậy thì mặt cũng trầm xuống, những lời hắn nói hoàn toàn là sự thật, đám linh kê này đúng là linh kê giống nhà bọn họ, mà bọn họ cũng cần phải nhờ vào đám linh kê này để duy trì sinh kế trong nhà, những lời này thì có cái gì mà gọi là vô sỉ chứ? Người này ngang ngược vô lý nói chuyện như vậy cũng hơi quá mức rồi đúng không?

Mà lúc này thì ánh mắt của Giang Nhất Minh cũng có chút thâm thúy mà nhìn chằm chằm về phía Lâm Vân Dật một hồi trong lòng cũng có chút bồn chồn không yên.

Không ngờ là lúc nãy Lâm Vân Dật còn có thể cản lại được công kích kia của Giang Đàm Nhi, chuyện này làm sao có thể được chứ? Tu vi của Lâm Vân Dật vẫn kém hơn Giang Đàm Nhi mà đúng không? Tại sao Lâm Vân Dật có thể cản lại công kích kia được chứ? Nói như vậy thì hình như vị này cũng không đến nỗi phế vật như trong những lời đồn đãi kia rồi thì phải.

Nhưng mà hiện tại thì Giang Đàm Nhi cũng bị tức giận quá mức làm cho đầu óc không được bình thường nữa, thành thử đến hiện tại thì Giang Đàm Nhi còn chưa ý thức được rằng bản thân Lâm Vân Dật đang có cái gì đó không đúng cho lắm.

Lâm Vân Dật cười cười cũng thở dài một hơi rồi nói: “Hình như thú khế ước của hai vị … không được mạnh mẽ cho lắm nhỉ?”

Lúc này thì vị thôn trưởng của thôn Mặc Khê cũng từ bên trong bước ra ngoài rồi trên mặt cũng cười thật tươi nói: “Các vị tiên gia đã đến rồi sao?”

Thôn Mặc Khê này hiện tại không thuộc về Lâm gia mà đến hiện tại thì thôn Mặc Khê này cũng không thuộc về Giang gia bên kia. Nói cách khác thì hiện tại thôn Mặc Khê này chính là một thôn xóm vô chủ không phụ thuộc vào thế lực nào cả. Nhưng mà dạo gần đây phía Giang gia bên kia cũng đang khuếch trương không ngừng mà hình như Giang gia cũng đang có ý định muốn thâu tóm luôn thôn Mặc Khê này vào trướng nhà mình.

Giang Đàm Nhi nhíu mày nhìn thôn trưởng của thôn Mặc Khê bên trong giọng nói cũng mang theo mười phần bất thiện nói: “Ngươi đã xin giúp đỡ của cả hai nhà?”

Bị hỏi một câu hỏi mang tính phủ đầu như vậy thì thôn trưởng của thôn Mặc Kê cũng có chút luống cuống tay chân bắt đầu giải thích tình huống hiện tại. Chả là hơn nửa tháng trước thì phía thôn Mặc Khê bọn họ cũng có gửi lời yêu cầu xin phía Giang gia bên kia giúp đỡ. Nhưng mà lúc đó phía Giang gia bên kia không đủ nhân thủ để phân chia cho nên bọn họ vẫn luôn không có bất kỳ một hồi âm nào với thôn Mặc Khê.

Trong khi đó đại đa số những thôn xóm gửi lời yêu cầu nhờ phía Lâm gia bên kia giúp đỡ đã quay trở lại cảnh thái bình, những thôn xóm đó đã sớm ngăn cản nạn chuột tai từ rất lâu rồi. Mà sau đó thì hung danh của đám linh kê do phía Lâm gia cũng lan truyền đi khắp nơi, nghe nói toàn bộ những lời yêu cầu nhờ giúp đỡ đều được Lâm gia đáp ứng và giải quyết luôn trong ngày.

Nhìn thấy nạn chuột tai càng lúc càng nghiêm trọng hơn nữa, toàn bộ thôn Mặc Khê của bọn họ cũng không thể đối phó được, nếu không thể làm gì nữa thì bọn họ cũng tan cửa nát nhà cả. Thấy đám người của Giang gia này chắc có lẽ cũng không có bất kỳ hứng thú nào đối với một cái thôn nhỏ nhoi như thôn Mặc Khê bọn họ cho nên thôn thường của thôn Mặc Khê cũng phải chạy đến phía Lâm gia bên kia nhờ xin giúp đỡ.

Mọi chuyện xảy ra vẫn còn ổn cho đến hiện tại, thôn trưởng của thôn Mặc Khê cũng không thể nghĩ được rằng nhân mã hai bên lại đụng độ nhau như thế này đâu chứ? Hắn nào có thể nghĩ được là mọi chuyện lại biến thành như thế này được chứ?

Thôn trưởng của thôn Mặc Khê bị rơi vào tình huống khó xử như vậy cũng tỏ vẻ ấp ấp úng úng mà giải thích một phen, mà Giang Đàm Nhi đang ở bên cạnh nhìn thấy một màn này cũng hừ lạnh một phen, trong lòng cô đương nhiên cũng có chút gì đó không vui cho lắm.

Lâm Vân Dật cũng không quan tâm mà đạm nhiên nói: “Nạn chuột tai cũng không đợi người. Chờ đợi nửa tháng thời gian thì kho lúa của thôn dân cũng bị dọn cho sạch sẽ rồi.”

Lâm Vân Dật nhướn mày thầm nghĩ: Trong khoảng thời gian mấy năm này phía Giang gia bên kia vẫn luôn trong giai đoạn vẫn luôn khuếch trương địa bàn, cho nên chuyện đi giúp đỡ những thế lực trong địa bàn cũng là chuyện nên làm cần phải làm. Đương nhiên thì phía Giang gia cùng phía Lâm gia cũng giống như nhau thôi, thời gian dừng chân của bọn họ cũng không phải quá lâu.

Tuy rằng trong khoảng thời gian mấy năm gần đây phía Giang gia bên kia cũng nhờ vào phúc phận của Giang Việt Nhiễm kia mà toàn bộ quá trình khuếch trương địa bàn cũng có vẻ vô cùng thuận lợi, những thế lực muốn tiến tới đầu nhập càng ngày càng nhiều. Nhưng mà những tu sĩ của Giang gia này hoàn toàn không thể theo kịp tốc độ mở rộng của Giang gia, cái này không khác gì xây nhà cao nhưng mà nền không vững chắc lúc nào cũng có thể sụt lún được vậy.

Tu luyện là một quá trình lâu dài không phải là một chốc một lát là có thể tu luyện thành công được, tu luyện là một quá trình cần có thời gian cũng cần có nguồn tài nguyên ổn định để đắp vào.

Tốc độ khuếch trương địa bàn của Giang gia thuận lợi và nhanh chóng như vậy thì đương nhiên là chuyện tốt không ít, nhưng mà chuyện tốt tới thì đương nhiên là tệ đoan cũng theo đó mà lòi ra không ít. Mà tệ đoan đầu tiên đó chính là số lượng tu sĩ trong gia tộc đang rất hạn chế, mà số lượng tu sĩ bị hạn chế như vậy cho nên năng lực khống chế của Giang gia đối với địa bàn cũng khá yếu, có nhiều địa bàn đang nguy cấp nhưng mà Giang gia bên kia cũng không thể phân thân mà quản lý được.

Mà trên thực tế thì trong khoảng thời gian này cũng có không ít tán tu từ khắp nơi cũng đang muốn đầu nhập vào Giang gia yêu cầu một nơi để an cư lạc nghiệp. Nhưng mà, những tu sĩ tán tu này dù sao cũng chỉ là người ngoài không phải người trong gia tộc, nếu như phía Giang gia mà thật sự muốn nhận những vị tán tu này thì đương nhiên là trong khoảng thời gian ngắn phía Giang gia cũng có thể hoàn thành được việc khuếch trương trong khoảng thời gian ngắn hạn đấy, nhưng mà những người này có làm gì đi chăng nữa cũng là người ngoài, mà người ngoài quá nhiều chắc cũng có xu thế lấn át chủ, người ngoài quá nhiều thì nguồn tài nguyên của gia tộc bọn họ cũng dễ dàng bị xâm chiếm, nói chung thì người ngoài cũng dễ nhiều lòng cho nên sử dụng tán tu này cũng có chút gì đó không hợp lý cho lắm.

Theo như những diễn biến của nội dung phía bên trong cuốn tiểu thuyết kia thì trong khoảng thời gian này có lẽ Giang Việt Nhiễm cũng đang toả sáng rực rỡ ở bên trong Ngự Thú Tông luôn rồi mới đúng. Mà Giang Việt Nhiễm càng toả sáng thì đương nhiên là phía Giang gia bên kia cũng đi theo mà hưởng tiếng thơm lây, mà càng như vậy thì chuyện Giang gia có muốn giải quyết nạn chuột tai này cũng không khó.

Mà hiện tại cũng vậy thôi, nếu như hiện tại phía Giang gia bên này này thật sự gửi thư muốn nhờ Giang Việt Nhiễm tới để giúp đỡ một chút thì đương nhiên là sự tình của đám linh thử này cũng có thể giải quyết được một cách dễ dàng thôi. Dù sao thì hiện tại Giang Việt Nhiễm cũng là một đệ tử thân truyền của một vị đan sư Kim Đan kỳ của Ngự Thú Tông, mà đã là đệ tử của tu sĩ Kim Đan kỳ thì đương nhiên là bối cảnh của Giang Việt Nhiễm cũng không nhỏ.

Chỉ là … ngay thời điểm hiện tại thì địa vị của Giang Việt Nhiễm cũng không giống như tiến trình trong cuốn tiểu thuyết kia mô tả, nếu như ngay lúc này Giang Việt Nhiễm muốn mượn đệ tử của tông môn quay về Giang gia để giúp đỡ thì những kẻ không vừa mắt Giang Việt Nhiễm sẽ xì xì xầm xầm rồi nói Giang Việt Nhiễm là một kẻ lấy quyền mưu tư, và đương nhiên thì chuyện này cũng trở thành nhược điểm của Giang Việt Nhiễm sau này.

Giang Đàm Nhi lạnh giọng mà nhíu mày nói: “Mấy người các ngươi không cần phải nhiều chuyện như vậy. Chúng tôi cũng không phải đã tới đây rồi sao?”

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng cười cười rồi nói: “Đúng vậy. Giang tiểu thư nói như vậy rất đúng. Nghiên Băng, không có việc gì nữa thì chúng ta quay trở về trước đi.”

Giang Đàm Nhi nghe vậy cũng nhíu mày trong lòng càng lúc càng ghét bỏ mà nói: “Hừ, mấy người các ngươi đừng có lười biếng muốn chạy trốn nhanh như vậy. Dù sao thì mấy người các ngươi có tới cũng tới rồi, bổn tiểu thư cũng không để mấy người các ngươi chạy tới đây một chuyến không công. Mấy người cách ngươi cũng nên ở nơi này hỗ trợ trước đi.”

Lâm Vân Dật nghe vậy cũng khoanh tay lại rồi nhướn mày nói: “Được thôi. Vậy thì chúng tôi cùng phía Giang tiểu thư chia làm hai đường tự mình xử lý đi.”

Giang Đàm Nhi gật đầu rồi nói: “Được thôi.”

Lâm Vân Dật cũng không nhìn về phía Giang Đàm Nhi mà quay sang nhìn về phía bầy linh kê trước mặt rồi cười cười nói: “Được rồi mấy đứa. Đi ăn cơm đi.”

Sau khi mấy con linh kê nghe được lời mà Lâm Vân Dật phân phó thì từng con linh kê cũng mở cánh dậm chân rồi lạch bạch xông thẳng về phía trước chuẩn bị đi ăn cơm.

Lúc này thì hơn chục con linh kê cùng đồng thời xuất động một lúc, khí thế của đám linh kê này rầm rập như hồng hải, dù sao thì đám linh kê này cũng chuẩn bị được ăn cơm thì làm sao mà chúng nó có thể bỏ qua được chứ? Cả một đám linh kê tự phân chia địa bàn rồi tự mình du tẩu khắp nơi tự mình săn bắt một đám linh thử, hiện trường ngoài những tiếng chít chít liên rồi cũng là những tiếng chít chít liên tục.

Nhưng mà lúc này thì đám linh thử cũng không đứng yên chịu bị bắt mà cả một đám chạy loạn khắp nơi. Mà Ngân Đoàn cũng bọc hậu ở phía sau, đám linh kê đi đằng trước càn quét linh thử còn Ngân Đoàn bọc hậu đi càn quét nhặt chiến lợi phẩm.

Trong khoảng thời gian gần đây phía Giang gia bên kia cũng đang khuếch trương địa bàn, nhìn vào lựa chọn của vị thôn trưởng thôn Mặc Khê này thì không bao lâu nữa đâu thôn Mặc Khê này cũng trở thành địa bàn của Giang gia bên kia mà thôi.

Đương nhiên thì Lâm Vân Dật cũng không nghĩ muốn cành mẹ đẻ cành con mà gặp phải rắc rối làm gì nữa, sau khi giúp đỡ càn quét xong đám linh thử ở địa bàn được phân chia rồi thì hắn cùng Giang Nghiên Băng cũng thu thập chiến lợi phẩm lại sau đó rời đi luôn không ở lại làm gì nữa.

…….

Chờ cho đến khi mất người Giang Đàm Nhi hỗ trợ thôn dân xử lý xong đám linh thử thì đương nhiên là mấy người bọn họ muốn chạy lại để ganh đua so thành tựu cùng với hai người Lâm Vân Dật cùng Giang Nghiên Băng một phen rồi. Dù sao thì đây cũng là cơ hội hiếm có để so tài một lần. Nhưng mà đáng tiếc thì khi đoàn người Giang Đàm Nhi quay trở lại đoàn người Lâm gia đã rời khỏi từ sớm luôn rồi.

Giang Đàm Nhi nhíu mày nhìn về phía thôn trưởng của thôn Mặc Khê mà sẵng giọng nói: “Đám người kia đã đi rồi sao?”

Thôn trưởng của thôn Mặc Khê đầu cũng đầu mồ hôi lạnh tiến đến cười cười nói: “Đúng vậy, đúng vậy. Hai người kia đã đi từ sớm rồi.”

Giang Đàm Nhi nghe vậy thì nhíu mày trong lòng chỉ có ghét bỏ càng thêm ghét bỏ mà sẵng giọng nói: “Đã đi rồi sao? Trong thôn của mấy người các ngươi còn nhiều chuột đang hoành hành như vậy mà đám người kia đã bỏ việc rồi sao? Mấy người các ngươi cũng không giữ đám người đó lại mà cứ vậy thả đám người đó rời khỏi nơi này luôn sao?”

Thôn trưởng của thôn Mặc Khê cũng đổ mồ hôi hột mà cười cười nói: “Tôi … tôi cũng không dám. Hai vị kia nói rằng đám linh kê của bọn họ không thể tác chiến quá lâu cũng không thể đi ra ngoài quá lâu. Đã … đã tới thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức của đám linh kê kia rồi cho nên … cho nên hai vị kia cũng mang theo đàn linh kê đó rời đi từ sớm rồi ạ.”

Giang Đàm Nhi nghe vậy thì nhướn mày nhếch miệng cũng có chút vui vẻ mà nói: “Hừ, đúng là một đám linh kê vô dụng.”

Giang Nhất Minh đứng bên cạnh cũng lên tiếng phụ hoạ nói: “Chị Đàm Nhi, có lẽ hai tên kia chắc cũng biết sợ rồi. Sợ sẽ thua chúng ta trong nhục nhã cho nên bọn họ cũng bỏ chạy luôn rồi.”

Giang Đàm Nhi nghe vậy cũng nhoẻn miệng cười cười tỏ vẻ vô cùng hài lòng mà gật đầu nói: “Ừ, theo đánh giá thì có lẽ đúng là như vậy.”

Lần này thì thôn trưởng của thôn Mặc Khê cũng không lên tiếng phụ hoạ làm gì mà trong lòng ông chỉ thầm kêu khổ không biết bao nhiêu lần.

Cái trò khôi hai như mối liên hôn của Lâm gia cùng Giang gia bên kia ồn ào huyên nào trong suốt một khoảng thời gian rất lâu. Những trò khôi hài này đương nhiên là thôn trưởng của thôn Mặc Khê là hắn đâu cũng có nghe ngóng được đôi chút rồi. Hắn cũng tưởng là chuyện này chắc có lẽ sẽ chẳng bao giờ có liên quan cũng chẳng bao giờ can hệ gì với bản thân mình, ai mà ngờ được rằng vận khí của hắn lần này lại kém như vậy cơ chứ? Chỉ là việc trừ linh thử thôi nhưng mà hai đoàn người này lại cố tình đụng độ ở ngay thôn bọn họ, cái này đúng thật là nói không được mà không nói cũng không xong mà.

Nói cho đúng sự thật thì lần này sức chiến đấu của những con linh kê mà Lâm gia mang đến đây thật sự là vô cùng kinh người, chỉ trong một chốc một lát thôi mà đám linh kê kia cũng càn quét luôn toàn bộ đám linh thử đang quấy phá thôn làng của bọn họ. Quan trọng hơn nữa thì vị tam công tử của Lâm gia kia cũng không phải là phế tài giống như những lời đồn đãi ở ngoài kia.

Kỳ thật thì trước kia cũng có không ít người đều đang phán đoán rằng sau khi Giang Nghiên Băng của Giang gia bị hoán thân đổi vào Lâm gia bên kia chắc chắn sẽ gặp phải vô số xui xẻo, không cẩn thận có khi còn bị chết oan chết uổng trong trò khôi hài này ấy chứ? Nhưng mà hiện thực thì hoàn toàn khác suy đoán mà, vị Giang Nghiên Băng này thoạt nhìn vẫn còn tốt lắm, dáng vẻ còn sáng láng tươi tỉnh hơn trước kia nữa. Quan trọng hơn nữa thì cảm tình của vị này cùng tam thiếu gia Lâm Vân Dật cũng khá ổn. Cũng không thấy cái gì là xung khắc hay là bị ép buộc gì ở đây cả.

Phía đối nghịch lại chính là Giang gia kia, Giang Đàm Nhi trong lời đồn của những người khác chính là quý nữ thiên tài danh tiếng lẫy lừng, thiên tư của vị quý nữ này vô cùng tốt, dung mạo xuất chúng mà tính tình ôn nhu như nước. Nhưng mà, hắn cũng không biết nên nói sao cho đúng nữa, có vẻ như lời đồn chẳng qua cũng chỉ là lời đồn, lời đồn chỉ nên nghe qua cho vui thôi là được. Theo như những gì mà hắn cảm nhận thì hình như vị quý nữ này cũng không … xuất chúng như lời đồn thì phải.

Tuy rằng lúc này vị thôn trưởng của thôn Mặc Khê cũng rất muốn mắng người, nhưng mà thân phận của hắn không đủ cao, giờ có cho thêm tiền thì hắn cũng không dám mắng, cũng không biết làm gì hơn cho nên hắn cũng chỉ còn cách nở một nụ cười thật tươi cho qua chuyện này mà thôi.

Giang Nhất Minh đứng ở đằng sau bắt đầu chê bai trào phúng hai người Lâm Vân Dật cùng Giang Nghiên Băng một đợt, những lời lẽ thấp kém nào cũng có thể nói ra được.

Lúc này thì một đứa nhóc con chưa đến mười tuổi của thôn Mặc Khê đang theo mẹ đi nhìn tiên gia bắt linh thử cũng không nhịn được nữa mà lên tiếng thanh minh nói: “Không đúng. Những con linh kê mà hai người kia mang đến đây vô cùng lợi hại. Đám linh kê kia đã bắt được rất nhiều linh thử.”

Nghe thấy vậy thì Giang Đàm Nhi cũng ngẩng đầu mà nhìn về phía đứa trẻ vừa mới lên tiếng mà nhíu mày nói: “Rất nhiều sao?”

Đứa trẻ của thôn Mặc Khê cũng lén lút nấp sau lưng mẹ mà ló đầu ra nói: “Đúng vậy. Rất nhiều. Bọn họ lấy bao tải để đựng đám linh thử đó rồi. Hình như là đựng đầy hơn chục cái bao tải lớn. Nghe nói là bọn họ thu gom linh thử mang đi cho linh kê ăn.”

Giang Đàm Nhi nghe vậy cũng ngẩng đầu nhìn về phía vị thôn trưởng của thôn Mặc Khê thái độ cũng có chút bán tin bán nghi nói: “Thằng nhóc kia nói có đúng không?”

Thôn trưởng của thôn Mặc Khê bị điểm danh cũng có chút xấu hổ mà nhíu mày nói: “Dạ … dạ, sức chiến đấu của những con linh kê kia cũng … tạm được.”

Nghe những lời này thì Giang Đàm Nhi cũng chỉ còn biết câm nín không nói được lời nào nữa, mà phía bên trên gương mặt trắng nõn cũng hiện lên những ráng hồng, mặt cứ theo vậy mà nóng bừng lên, cảm giác này cứ như đang nói xấu sau lưng bị người khác thẳng tay vả mặt rồi bị chê cười vậy. Cảm giác này khiến cho cô cảm thấy vừa mất mặt cũng vừa xấu hổ vô cùng. Lúc này thì có bao nhiêu thành tích thì cô cũng không thể ở lại nơi này được nữa, đi giúp đỡ người ta diệt nạn chuột tai nhưng mà bản thân bị xấu mặt khiến cho cô trực tiếp quay mông phát áo bỏ chạy lấy người.

Mà toàn bộ thôn dân của thôn Mặc Khê đang đứng đằng xa muốn tiến lên chúc mừng tai qua nạn khỏi nhìn thấy dáng vẻ của Giang Đàm Nhi như vậy thì mọi người cũng hai mặt nhìn nhau cũng không hiểu là đang có chuyện gì vừa mới xảy ra.

Sau khi đoàn người Giang gia đã khuất bóng không nhìn thấy nữa thì cuối cùng toàn bộ thôn dân cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi bắt đầu xì xầm bàn tán về chuyện vừa mới xảy ra.

“Mọi người, cho dù nói thế nào đi chăng nữa thì người của Lâm gia vẫn lợi hại nhất đúng không? Nói gì thì nói tôi thấy người của Lâm gia bên kia cũng ổn hơn. Sau này có lỡ mà có xảy ra những chuyện như vậy nữa thì chúng ta cứ trực tiếp chạy đến tìm người của Lâm gia sang bên này để hỗ trợ luôn đi, khỏi cần phải đi xa xôi để mà tìm người tới hỗ trợ nữa.”

“Đúng vậy, chuyện này cũng kỳ lạ quá rồi đúng không? Tôi thấy dạo gần đây Giang gia vẫn luôn mở rộng không ngừng, thế lực của Giang gia bên kia lớn hơn Lâm gia rất nhiều lần mà đúng không? Làm tôi còn tưởng là Giang gia phải lợi hại lắm thì mới có khả năng mở rộng được như vậy chứ? Ai mà ngờ được là Giang gia lại … như thế này đâu chứ?”

“Mấy người lại nghĩ sai rồi. Giang gia có thể mở rộng như vậy là do dạo gần đây thanh danh của Giang gia đang lên như diều gặp gió thôi. Mà thanh danh của Giang gia có thể lớn như vậy là do trong nhà bọn họ cũng có một quý nữ được một vị đan sư Kim Đan kỳ thu nhận làm đệ tử mà thôi. Có mạnh cũng là quý nữ kia mạnh chứ thực lực của bổn tộc lại không thể theo kịp bước tiến của quý nữ rồi.”

“…….”

Mấy thôn dân cứ túm tụm lại với nhau mà bàn tán với nhau vô cùng sôi nổi về Giang gia thì vị thôn trưởng của thôn Mặc Kê cũng có chút bất đắc dĩ mà dừng câu chuyện lại cũng không muốn cho mọi chuyện có thể tiếp tục lan nhanh hơn được nữa.

Thôn trưởng của thôn Mặc Khê thở dài một hơi rồi nghiêm túc nói: “Được rồi, được rồi. Đủ rồi, đủ rồi. Phía Giang gia bên kia cũng không phải là đối tượng mà chúng ta có thể tuỳ tuỳ tiện tiện mà nghị luận được. Mọi người nhanh xử lý đám linh thử đang sót lại đi nào. Nhanh lên, nhanh lên. Mọi người nhanh dọn dẹp đi. Không được nói nữa. Nhanh lên.”

Tuy rằng thời điểm hiện tại thì mặt tư tâm của vị thôn trưởng của thôn Mặc Khê cũng cảm thấy lời mà những thôn dân này nói cũng không sai một chút nào, những mà về lý về tình thì hắn cũng không thể để cho những người này tiếp tục nói nữa. Đúng là mấy người Lâm gia này tình tình cũng không tốt cho lắm, mà giá cả để mời bọn họ xuống tay kỳ thật cũng không tiện nghi cho lắm, nhưng mà hiệu quả diệt linh thử của mấy người Lâm gia này cũng khá tốt, vừa nhanh, vừa hiệu quả. Nhưng mà mối quan hệ giữa hai nhà cũng không được tốt cho lắm, mấy thôn dân bọn họ cũng chỉ là người bình thường không dám động chạm đến tiên gia, hiện tại hắn cũng không dám để lửa quấn đến mấy người phàm bọn họ cho nên chuyện có thế nào đi chăng nữa hắn cũng phải ra mặt để ngăn cản không cho một chúng thôn dân này tiếp tục bàn luận thêm nữa.

End chap 59

-------------XuYing90--------------

------oOo------

Chúc Tổ Quốc của chúng ta luôn luôn khoẻ mạnh, bình an, hạnh phúc, thịnh vượng, hùng cường.

Cảm ơn.

Quần đảo Hoàng Sa và quần đảo Trường Sa là của Việt Nam

0.10638 sec| 2581.031 kb