Phần 65 – Thanh hoả đan kinh
------o65o------
Lâm Vân Võ cùng với mấy người Lâm gia tụ tập với nhau đến nửa ngày, cả nhà nói chuyện với nhau vô cùng vui vẻ, sau đó thì Lâm Vân Võ cũng lưu luyến không rời rồi quay trở về tông môn.
Ngay sau khi Lâm Vân Võ đặt chân đến tông môn xong thì hắn cũng bị Từ Niệm Như đột nhiên nhảy ra chặn ngay trước mặt.
Lâm Vân Võ vỗ vỗ vào ngực rồi cười cười nói: “Từ sư tỷ, không biết Từ sư tỷ có việc không? Sao Từ sư tỷ đột nhiên lại xuất hiện ở chỗ này chứ?”
Lúc này thì một con Xích viêm hổ ấu tể cũng chạy từ phía sau lưng Từ Niệm Như xộc thẳng ra ngoài, sau đó con Xích viêm hổ cũng rống một hồi thật lớn về phía Lâm Vân Võ.
Từ Niệm Như cũng ngẩng đầu nhìn chằm chằm về phía Lâm Vân Võ một lượt mà bản thân cũng có chút ngoài ý muốn mà nhếch miệng nói: “Hừ, Lâm sư đệ à Lâm sư đệ, trên người Lâm sư đệ có cái gì đấy nhỉ? Hình như trên người Lâm sư đệ có món đồ gì đó khiến cho Hoả Hoả cảm thấy vô cùng hứng thú đấy nhỉ? Lâm sư đệ, đệ đang giấu cái gì vậy?”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng lắc đầu ra vẻ vô cùng sợ sệt mà lùi về phía sau mấy bước nói: “Không có mà, hoàn toàn không có mà. Trên người đệ làm gì có cái gì chứ? Đệ hoàn toàn không có một cái gì quá đặc biệt cả. Sao Từ sư tỷ lại nói như vậy chứ?”
Từ Niệm Như nghe vậy cũng nhếch miệng cười cười rồi nhướn mày nói: “Hừ, không có sao? Thật sự là không có sao? Nhưng mà … sao trước đó Lâm sư đệ lại vội vàng như vậy chứ hả? Lâm sư đệ vội vàng như vậy là để chạy đi tìm gặp vị đan sư đã luyện chế Tuệ linh đan mà đúng không? Đâu? Tuệ linh đan đâu rồi? Nhanh, đệ nhanh giao ra đây nhanh luôn đi.”
Lâm Vân Võ nghe được những lời như vậy mà trong lòng cũng có chút cạn lời không thôi, sao mà tốc độ phản ứng của Từ Niệm Như này lại nhanh quá rồi chứ hả? Tốc độ phản ứng này quả thực là nhanh quá rồi đấy chứ hả? Có chuyện gì vậy chứ hả?
Lâm Vân Võ cũng thở dài một hơi rồi như có như không lấy luôn một lọ đan dược ra sau đó đặt lên trên bàn rồi đẩy về phía Từ Niệm Như.
Từ Niệm Như nhìn vào lọ đan dược trước mặt rồi nhíu mày nói: “Chỉ có mười viên đan dược thôi sao? Thật sự chỉ có mười viên đan dược thôi sao? Không đủ, hoàn toàn không đủ. Như thế này thì làm sao mà đủ được chứ hả? Lâm sư đệ, vị đan sư kia hình như cũng không phải là hạng người keo kiệt giống như Giang sư muội mà đúng không? Có lẽ vị đan sư của Lâm sư đệ có thể luyện chế được 180 đến 200 viên đan dược trong một lần luôn cũng nên, đúng không Lâm sư đệ?”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng giật giật rồi cười gượng một chút nói: “Từ sư tỷ, sư tỷ … hình như nói đùa rồi thì phải. Từ sư tỷ à, đây chính là Tuệ linh đan đấy, đây chính là Tuệ linh đan mà. Đã là Tuệ linh đan rồi thì làm sao mà có thể luyện chế được 180 viên một lần được chứ? Từ sư tỷ, không có chuyện đó đâu. Thật sự là không có chuyện đó đâu Từ sư tỷ.”
Từ Niệm Như nghe vậy cũng nhướn mày rồi cười cười nói: “Lâm sư đệ, hình như thì Lâm sư đệ cũng không phải là luyện đan sư mà đúng không? Làm sao mà Lâm sư đệ lại biết được là người ta không thể luyện chế được chứ hả? Lâm sư đệ, làm sao mà được chứ hả?”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng nhíu mày rồi lắc đầu nói: “Không có, không có. Đệ đoán là như vậy thôi.”
Từ Niệm Như nghe vậy cũng có chút hứng thú rồi nhướn mày cười cười nói: “Tuệ linh đan sao? Lâm sư đệ à, những tu sĩ không có tuệ căn đương nhiên là muốn luyện chế đến mức độ nào đi chăng nữa cũng không có khả năng luyện chế thành công. Nhưng mà những tu sĩ có sở hữu tuệ căn lại là chuyện hoàn toàn khác đấy. Những tu sĩ có sở hữu tuệ căn chỉ cần động tay một chút thôi là đã có thể luyện chế thành công rồi. Lâm sư đệ, sư đệ nói coi có phải hay không?”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng có chút ngượng ngùng ngẩng đầu rồi cười cười nói: “Từ sư tỷ, sư tỷ nói sao thì chính là như vậy thôi.”
Lâm Vân Võ thầm thở dài một hơi cũng có chút bất đắc dĩ nhướn mày thầm nghĩ: Lúc đó em trai hắn cũng đưa ra ba bình đan dược có khoảng 30 viên đan dược có chứa Tuệ linh đan để cho hắn cầm hơi trong một thời gian. Nhưng mà, nhìn dáng vẻ này thì hình như số đan dược này hoàn toàn không đủ rồi, hơn nữa con số 30 viên đan dược như này hình như cũng không phải là con số tuyệt đối, nếu như em trai hắn mà nỗ lực thêm một chút nữa có khi cũng có thể luyện chế được 180 viên đan dược chắc cũng không phải là chuyện khó khăn gì đâu. Nhưng mà đáng tiếc thì vật lấy hi vi quý, đan dược quá nhiều thì đương nhiên là giá trị của loại đan dược này cũng không còn như nguyên bản nữa.
Từ Niệm Như thấy dáng vẻ chần chừ của Lâm Vân Võ cũng có chút ghét bỏ mà nhướn mày nói: “Lâm sư đệ, sư đệ đang suy cái gì trong đầu vậy hả? Nhìn cái dáng vẻ keo kiệt bủn xỉn của sư đệ kìa. Đệ là đàn ông con trai sao mà đệ cứ tủn mủn như vậy làm cái gì chứ hả? Hơn nữa, bổn sư tỷ đây cũng không phải là không bỏ linh thạch để trả cho đệ mà.”
Lâm Vân Võ chần chừ một chút rồi thở dài một hơi nói: “Từ sư tỷ, đệ thật sự cũng chỉ có mười viên đan dược mà thôi.”
Lúc này thì con Xích viêm hổ đang đứng cạnh chân Từ Niệm Như cũng há to mồm rồi rống một tiếng thật lớn hướng về phía Lâm Vân Võ.
Từ Niệm Như dù đang vô cùng bận rộn nhưng vẫn ung dung mà cười cười nói: “Lâm sư đệ, hình như sư đệ cũng không thành thật cho lắm thì phải. Mới nãy Hoả Hoả vừa mới thông báo rằng trên người Lâm sư đệ hình như vẫn còn có nữa đấy.”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng có chút chột dạ rồi thở dài một hơi sau đó chần chừ rồi lấy một cái lọ ra nói: “Từ sư tỷ, chỉ có một cái lọ đan dược này thôi.”
Lúc này thì con Xích viêm hổ cũng gầm lên một tiếng vô cùng tức giận, mà nó cũng tức giận đến mức nhảy nhót lung tung lên một lượt.
Từ Niệm Như nhìn một màn này rồi nhếch miệng cười lạnh một chút nói: “Hoả Hoả vừa mới nói không chỉ có mỗi như vậy.”
Lâm Vân Võ nhíu mày nhìn về phía con Xích viêm hổ trước mặt cũng có chút hồ nghi mà nhíu mày nói: “Nó thật sự nói như vậy thật sao?”
Từ Niệm Như gật đầu rồi nhướn mày nói: “Đúng vậy.”
Lâm Vân Võ nhìn thái độ của Từ Niệm Như như vậy cũng bày một dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi lắc đầu nói: “Đã hết rồi.”
Từ Niệm Như nghe vậy cũng híp mắt rồi cười cười nói: “Lâm sư đệ, nếu sư đệ đã nói như vậy thì bổn sư tỷ đây cũng chỉ còn cách soát người thôi.”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng tỏ vẻ vô cùng hiên ngang mà nhướn mày nói: “Sư tỷ muốn xoát người cũng vậy mà thôi. Đã không còn nữa rồi.”
Từ Niệm Như nghe vậy cũng khẽ hừ lên một tiếng rồi nhíu mày nói: “Hừ, thôi cũng được rồi. Vậy thì không soát người nữa. Kỳ thật thì Hoả Hoả cũng không nói như vậy. Hoả Hảo cũng chẳng có bao nhiêu hứng thú với loại Tuệ linh đan này, lúc nãy Hoả Hoả nói nó cảm thấy có hứng thứ với loại đan dược khác trên người Lâm sư đệ đấy. Không biết Lâm sư đệ còn món gì khác không?”
Lâm Vân Võ nghe vậy thì trong lòng cũng tràn đầy oán niệm mà trên mặt cũng oán niệm ngập tràn mà nhìn chằm chằm về phía Từ Niệm Như một hồi.
Lâm Vân Võ thở dài một hơi nhíu mày thầm nghĩ: Thất sách, quả nhiên là có gian trá trong này mà, quả nhiên là hắn đã bị lừa mà. Thật không thể ngờ được mà, thật không thể nghĩ được mà, không thể nào tin tưởng được cái vị Từ sư tỷ được cho là kiêu ngạo ngốc nghếch hào sảng nhàn tâm trong miệng của những người ta nói lại sử dụng gian trá sao? Thật khó mà có thể tin tưởng được mà.
Lâm Vân Võ thở dài một hơi rồi như có như không lấy một lọ đan dược về phía trước rồi nhíu mày nói: “Từ sư tỷ, có thể tỷ đang nói đến cái này.”
Từ Niệm Như cầm lên nhìn thử một chút rồi nhíu mày nói: “Cái này chính là Thú linh đan sao? Sao lại chỉ có một viên thôi là sao hả? Chỉ có một viên duy nhất như này thì hình như cũng thiếu thốn quá rồi thì phải. Lâm sư đệ, cái này hình như cũng không phù hợp với khí độ của sư đệ đâu nhỉ. Lâm sư đệ, đệ như vậy là không được đâu. Đệ muốn đuổi ăn mày đấy hả?”
Lâm Vân Võ: “…..”
Nhiều lời nhiều sai, ít lời ít sai, nhìn thấy Từ Niệm Như một mặt lưu manh như vậy thì Lâm Vân Võ cũng dứt khoát bảo trì trầm mặc không nói thêm một lời nào nữa. Đúng là hiện tại hắn cũng có dự phòng một ít Linh thú đan trong người thật đấy, nhưng mà những viên linh thú đan này được đựng trong một cái túi riêng chưa được phân chia, hiện tại hắn cũng chỉ có thể lấy được duy nhất một viên ra để đưa cho Từ Niệm Như mà thôi.
Từ Niệm Như nhìn thấy Lâm Vân Võ một mực trầm mặc không nói một lời nào cũng cười cười rồi nói: “Được rồi, được rồi Lâm sư đệ, thật sự thì đệ cũng không cần phải nhỏ mọn như vậy làm gì đâu. Hay là như vậy đi không biết Lâm sư đệ có chịu hay không? Thị trường bán ra một lọ Thú linh đan có khoảng chừng mười viên với giá khoảng 300 linh thạch đúng không? Bổn sư tỷ đây ra giá 500 linh thạch cho một lọ. Lâm sư đệ, như vậy là được rồi đúng không?”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng nghĩ nghĩ một chút rồi cười cười nói: “Thôi được rồi, nếu như sư tỷ đã nói như vậy thì … có thể.”
Từ Niệm Như như nghĩ đến vấn đề gì đó mà trong lòng cũng có chút nghi hoặc mà nhíu mày nói: “Lâm sư đệ, số đan dược này sư đệ lấy từ nơi nào tới vậy hả? Kỳ thật thì trên người bổn sư tỷ đây cũng có không ít Thú linh đan thật đấy. Nhưng mà Hoả Hoả dường như không quá hứng thú với số Thú linh đan này, nếu không nhất thiết có khi nó còn chê không muốn ăn nữa kìa. Nhưng mà, thằng nhóc Hoả Hoả này lại cố tình yêu thích số Thú linh đan của Lâm sư đệ mang tới, rốt cuộc là khác ở chỗ nào chứ?”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng không nói gì rồi cười cười nói: “Phải không?”
Từ Niệm Như nhìn thấy thái độ của Lâm Vân Võ như vậy cũng nhướn mày rồi cười cười nói: “Hay là vậy đi Lâm sư đệ, hiện tại trong túi Lâm sư đệ có tổng cộng bao nhiêu đan dược chưa được bán ra vậy? Đệ có bao nhiêu cứ mang hết toàn bộ ra đây, bổn sư tỷ mua hết. Bao luôn toàn bộ số thú linh đan đó của đệ luôn. Sao? Như vậy có được không?”
Lâm Vân Võ còn chưa kịp mở miệng ra từ chối thù Khuyết Nguyệt lại đột nhiên nhảy ra ngoài luôn rồi nâng cao cặp kìm lớn của mình ra thị uy thay cho câu trả lời.
Từ Niệm Như nhìn một màn này cũng rất có hứng thú mà nhìn chằm chằm về phía Khuyết Nguyệt một chút nhướn mày nói: “Lâm sư đệ, không ngờ à nha, tưởng con bọ ngựa của Lâm sư đệ nội liễm không thích gặp người lạ chứ? Nhưng mà, con bọ ngựa của sư đệ vóc dáng cũng không được bao nhiêu mà tính tình cũng hung dữ đấy nhỉ? Làm gì có dáng vẻ sợ người lạ đâu nhỉ?”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng cười cười rồi lắc đầu nói: “Ngày bình thường nó không như vậy đâu. Mong Từ sư tỷ không trách phạt.”
Cũng không phải là do Từ Niệm Như tự mình vạ miệng nói muốn bao toàn bộ rồi mua toàn bộ Thú linh đan sao? Tổng số Thú linh đan của hắn cũng chính là phần ăn của Khuyết Nguyệt đấy, khó khăn lắm thì Khuyết Nguyệt mới tìm được một món ăn hợp ý mình như vậy mà vị này vừa mới mở miệng đã nói muốn bao luôn toàn bộ rồi. Như vậy mà Khuyết Nguyệt còn không nổi giận sao?
Từ Niệm Như nhìn chằm chằm về phía Khuyết Nguyệt một hồi rồi nhướn mày nói: “Lâm sư đệ, hình như con bọ ngựa này của sư đệ … là chủng loại Diệu kim đường lang sao?”
Lâm Vân Võ lắc đầu rồi cười cười nói: “Từ sư tỷ, sư tỷ đang nghĩ đi đâu vậy chứu? Đệ từng nói con bọ ngựa của đệ là Đao phong đường lang rồi mà.”
Lâm Vân Võ cũng có chút bất đắc dĩ mà nhướn mày thầm nghĩ: Phán đoán của Từ Niệm Như cũng coi như tiệm cận đáp án rồi, nhưng mà tiệm cận cũng chỉ là tiệm cận mà thôi, đáp án chính xác còn kém xa.
Từ Niệm Như nghe vậy thì nhướn mày nói: “Ồ, thật như vậy sao? Nguyên lai con bọ ngựa của sư đệ lại là một con Đao phong đường lang thật sao? Con bọ ngựa này của đệ … hình như bổn sư tỷ còn không thể nhìn ra nó là một con Đao phong đường lang đấy nhỉ?”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng cười cười rồi lắc đầu nói: “Từ sư tỷ cũng coi trọng nó quá rồi đấy. Nhưng mà Từ sư tỷ nói như vậy cũng đúng. Đúng là con bọ ngựa của cũng không giống những con Đao phong đường lang bình thường khác cho lắm.”
Từ Niệm Như nghe vậy thì càng cảm thấy hồ nghi mà nhíu mày nói: “Kỳ lạ, càng nhìn bổn sư tỷ lại càng cảm thấy con bọ ngựa này không bình thường nhỉ? Con bọ ngựa này của đệ thật sự là có cái gì đó không được thích hợp cho lắm. Lâm sư đệ …”
Lâm Vân Võ cũng không muốn nói nhiều về chuyện này này cũng nhanh chóng chặt đứt luôn những ý tưởng muốn tìm hiểu sâu của Từ Niệm Như mà cười cười nói: “Từ sư tỷ, đệ đang có mười bình Thú linh đan trong người, số lượng này thật sự không có bao nhiêu. Đệ thật sự chỉ có thể chia một nửa cho Từ sư tỷ mà thôi. Như vậy có được không ạ?”
Từ Niệm Như nghe vậy thì liếc xéo Lâm Vân Võ một hồi rồi nhướn mày nói: “Thật sao? Đệ thật sự chỉ có mười bình thật sao?”
Lâm Vân Võ gật đầu rồi khẳng định chắc chắn nói: “Đúng vậy, thật sự thì đệ cũng chỉ có duy nhất mười bình này mà thôi.”
Từ Niệm Như nghe vậy cũng híp mắt nhìn chằm chằm Lâm Vân Võ rồi nhướn mày nói: “Thôi được rồi, một nửa thì một nửa cũng được.”
Lâm Vân Võ cũng không chần chờ mà lấy nhanh năm bình đan dược ra ngoài, tiền trao cháo múc, giao dịch cũng hoàn thành chỉ trong chớp mắt.
Từ Niệm Như híp mắt nhìn chằm chằm về Lâm Vân Võ một hồi rồi nhướn mày nói: “Lâm sư đệ, trên tay đệ chắc cũng không chỉ có duy nhất hai loại đan dược này thôi đúng không? Chắc chắn là trên tay đệ còn có thêm những loại đan dược khác nữa đúng không? Đệ đừng có giấu diếm nữa.”
Lâm Vân Võ thở dài một hơi cũng có chút bất đắc dĩ rồi cười cười nói: “Đúng vậy, đúng là đệ cũng có thêm một vài loại đan dược khác nữa. Nhưng mà Từ sư tỷ, số đan dược này thật sự chỉ là những loại đan dược bình thường mà thôi, chỉ sợ là số đan dược này không nhập vào mắt sư tỷ được.”
Từ Niệm Như hất mặt rồi cười cười nói: “Còn nói nhiều làm cái gì chứ hả? Nhanh lấy ra cho bổn sư tỷ nhìn thử một chút luôn đi. Nếu như phẩm chất của những loại đan dược kia không tồi thì bổn sư tỷ đây cũng có thể khai giá cao hơn thị trường để mua.”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng có chút bất đắc dĩ mà cười cười thầm nghĩ: Hầy, quả nhiên là tu nhị đại mà, tu nhị đại quả nhiên là tu nhị đại mà. Từ Niệm Như này thật sự đúng là một khác hàng vô cùng tốt mà. Tuy rằng tính tình của vị này cũng … không được ổn cho lắm thật đấy nhưng mà ngừoi này ra tay quá hào phóng mà, người này ra tay thật sự cũng hào phóng quá rồi thì phải.
Sau đó thì Lâm Vân Võ cũng làn lượt mang toàn bộ những loại đan dược sở hữu trong túi trữ vật ra đặt lên phía bên trên mặt bàn cho Từ Niệm Như tuyển chọn.
Từ Niệm Như cũng nhanh chóng cầm một lượng lớn đan dược ra xem xét một chút rồi cười cười nói: “Được đấy. Đan dược này thật sự cũng không tồi à nha.”
Lâm Vân Võ cười cười rồi gật đầu nói: “Sư tỷ quá khen.”
Từ Niệm Như nhìn một chút rồi cười cười nhướn mày nói: “Lâm sư đệ, tạo nghệ đan đạo của vị luyện đan sư này thật sự cũng cao quá rồi thì phải. Nếu so sánh cho đúng thì tạo nghệ của vị đan sư này còn cao hơn nhiều so với Giang Việt Nhiễm kia đấy nhỉ? Lâm sư đệ, sư đệ cảm thấy như thế nào?”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng cười vô cùng khô cằn mà nhíu mày nói: “Từ sư tỷ, đệ cũng đâu có hiểu biết gì về luyện đan đâu chứ?”
Vị sư tỷ Từ Niệm Như này hắn đắc tội không có nổi, mà vị sư muội Giang Việt Nhiễm kia hắn cũng đồng dạng không thể nào mà đắc tội nổi, cả hai người này hắn hoàn toàn không thể nào mà đắc tội được. Câu hỏi này chết người này làm sao mà hắn có thể trả lời được chứ?
Từ Niệm Như như nghĩ đến vấn đề gì đó mà khoanh hai tay lại sau đó cũng tỏ vẻ vô cùng hứng thú mà đánh giá Lâm Vân Võ một lượt.
Từ Niệm Như suy nghĩ xong cũng nhăn mày rồi cười cười nhướn mày nói: “Lâm sư đệ, trước đây đệ mới nghe được một chuyện vô cùng thú vị.”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng nhíu mày rồi thở dài một hơi rồi cười cười nói: “Không biết … không biết sư tỷ đã nghe được chuyện gì rồi?”
Từ Niệm Như cũng dùng đôi mắt sóng long lanh mà nhìn chằm chằm về phía Lâm Vân Võ mà nhướn mày nói: “À, trước đó không bao lâu bổn sư tỷ có nghe được một chuyện về nhà đệ ấy mà, nghe nói phía Giang gia bên kia đã đổi một một thằng nhóc con cũng là tu sĩ Ngũ linh căn cho người em trai Ngũ linh căn của nhà đệ mà đúng không? Chuyện này có đúng không?”
Ngay từ thời điểm ban đầu Từ Niệm Như cũng chỉ biết được thông tin rằng hôn ước của Lâm gia cùng Giang gia bên kia có sự thay đổi, chuyện này cũng là do phía Giang gia bên kia chủ động đưa ra đề nghị muốn đổi người, mà dạo gần đây cô lại nghe được một thông tin khác rằng phía Giang gia bên kia chẳng những là đổi người mà còn đổi sang một thằng nhóc con khác.
Mà sau khi nghe được thông tin này thì Lâm Văn Võ cũng không thể nào mà ngờ được mà, thật không thể ngờ được rằng vị sư tỷ Từ Niệm Như này lại còn bát quái như vậy là sao chứ? Nhưng mà … kỳ thật thì trước đó không bao lâu hắn cũng không biết quá rõ ràng về chuyện này, hắn cũng chỉ vừa mới mơ hồ mà biết được cái chuyện hoán thân này mà.
Nhưng mà, chuyện mà Từ Niệm Như chú ý đến chuyện này cũng không phải là chuyện gì quá kỳ quái, dù sao thì vị Từ Niệm Như này cũng là hậu duệ của một vị trưởng lão Kim Đan kỳ của Ngự Thú Tông, mà vị Giang Việt Nhiễm kia cũng đúng là đồ đệ của một vị trưởng lão Kim Đan kỳ của Ngự Thú Tông, dù sao thì một núi cũng không thể dung hai hổ, đương nhiên hai nhân vật này cũng thường xuyên nghe ngóng thông tin về nhau như vậy cũng là chuyện hoàn toàn bình thường thôi.
Trước kia khi Giang Việt Nhiễm chưa xuất hiện ở nơi này thì đại đa số những đệ tử bên trong Ngự Thú Tông này đều vây quanh Từ Niệm Như để nịnh nọt, người nào người đó cũng tâng bốc Từ Niệm Như một đường. Nhưng mà sau khi Giang Việt Nhiễm vừa mới xuất hiện thì toàn bộ sự chú ý của đại đa số những đệ tử của Ngự Thú Tông đều chuyển sang Giang Việt Nhiễm.
Nếu như vị sư tỷ Từ Niệm Như cùng với vị sư muội Giang Việt Nhiễm cùng đặt lên bàn cân đương nhiên cũng có sự chênh lệch không nhỏ. Dù sao thì vị sư muội Giang Việt Nhiễm kia khiêm tốn có lễ, tương lai không xa vị sư muội này cũng trở thành một vị đan sư tiền đồ vô lượng. Còn vị sư tỷ Từ Niệm Như này lại là một vị tiểu thư được nuông chiều, hơn nữa người này cũng là đại tiểu thư vô cùng tuỳ hứng. Nếu đặt lên bàn cân thì vị sư tỷ Từ Niệm Như này cũng kém cỏi hơn không ít.
Từ Niệm Như đột nhiên ngẩng đầu lên nhíu mày nhìn chằm chằm về phía Lâm Vân Võ mà nhướn mày nói: “Hừ, Lâm sư đệ, sư đệ đang suy nghĩ cái gì trong đầu vậy chứ? Hình như Lâm sư đệ đang chửi thầm bổn sư tỷ đây đúng không? Lâm sư đệ, sư đệ như vậy cũng được sao?”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng cười cười rồi nhướn mày nói: “Làm sao có thể được chứ? Làm gì mà có chuyện đó chứ? Sư tỷ lo lắng nhiều quá rồi.”
Từ Niệm Như nghe vậy thì nhướn mày rồi nhếch miệng cười lạnh một chút nói: “Này Lâm sư đệ à, bổn sư tỷ nói không phải chứ? Phía Giang gia bên kia đã chơi Lâm gia nhà đệ đến mức độ như vậy rồi mà đệ còn có thể nhịn được sao? Lâm sư đệ à, sư đệ làm như vậy cũng quá hèn nhát rồi thì phải. Không lẽ phía Lâm gia bọn đệ để như vậy mà không làm gì thật sao?”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng lắc đầu rồi cười cười nói: “Không có, không sao đâu, dù sao thì em trai tôi lại cảm thấy khá tốt.”
Từ Niệm Như nghe vậy cũng có chút khó hiểu mà nhướn mày nói: “Khá tốt sao?”
Lâm Vân Võ gật đầu rồi cười cười nói: “Đúng vậy, em trai tôi cảm thấy khá tốt, bởi vì người tiến vào Lâm gia chúng tôi hiện tại cũng là một tu sĩ Ngũ linh căn, em trai tôi cũng là tu sĩ Ngũ linh căn, em trai tôi cảm thấy hai người bọn họ có thể đồng điệu tâm hồn được. Hơn nữa bọn họ cũng hợp ý nhau nữa, cho nên em trai tôi cũng cảm thấy như vậy khá tốt.”
Từ Niệm Như nghe vậy cũng có chút hớn hở rồi nở nụ cười tươi rói cũng có chút lém lỉnh mà nói: “Lâm sư đệ, bổn sư tỷ còn nghe được một chuyện này nữa. Nghe nói Giang Đàm Nhi cùng Giang Việt Nhiễm kia linh căn gần như là tương đồng, tư chất của hai người này cũng coi như tương đương với nhau, hai người này vốn được xưng tụng là song châu của Giang gia mà đúng không? Vậy mà Giang Đàm Nhi còn không thể lọt vào mắt xanh của em trai sư đệ nữa thì … không lẽ trong mắt em trai của sư đệ thì Giang Việt Nhiễm kia còn không phải là kém cỏi hơn một tu sĩ Ngũ linh căn luôn sao?”
Lâm Vân Võ nghe vậy mà lông mày cũng giật giật nhướn mày nói: “Từ sư tỷ, sư tỷ nói đùa gì vậy? Giang Đàm Nhi là Giang Đàm Nhi còn Giang Việt Nhiễm là Giang Việt Nhiễm, hai người này là vốn là hai cái thể hoàn toàn độc lập, làm sao mà hai người này có thể nhập lại làm một được chứ ạ? Hơn nữa, cái chuyện tình cảm hay cảm tình như thế này thì chỉ có người trong cuộc mới tự biết được với nhau, nước ấm hay nước lạnh cũng chỉ có người trong cuộc mới tự mình hiểu rõ được mà thôi. Mà trong cái chuyện tình cảm này thì vấn đề quan trọng nhất vẫn chính là thích hợp.”
Từ Niệm Như nghe vậy như lâm vào suy tư vấn đề gì đó rồi cười cười nói: “Thích hợp sao? Lâm sư đệ nói như vậy cũng đúng. Tốt nhất chưa chắc đã là thích hợp nhất.”
……..
Hai người Từ Niệm Như cùng Lâm Vân Võ đang đứng một bên trò chuyện với nhau một hồi thì Giang Việt Nhiễm từ đằng xa đi tới.
Giang Việt Nhiễm nhìn về phía hai người Lâm Vân Võ cùng Từ Niệm Như mà cười cười nói: “Thật trùng hợp quá rồi. Từ sư tỷ, Lâm sư huynh, không ngờ là muội lại gặp được hai vị sư huynh sư tỷ ở chỗ này.”
Từ Niệm Như nghe vậy cũng cười cười rồi gật đầu nói: “Đúng vậy, đúng vậy. Thật là trùng hợp quá rồi. Giang sư muội đang muốn đi đâu vậy?”
Giang Việt Nhiễm nhìn về phía Từ Niệm Như rồi Lâm Vân Võ rồi cười cười nói: “Hai vị sư huynh, sư tỷ, muội vừa mới luyện chế thành công mấy bình đan dược thôi ấy mà. Hiện tại muội đang muốn mang số đan dược này đi đến Đan Đường để bán ra ngoài. Nếu như hai vị sư huynh, sư tỷ cảm thấy có chút hứng thú thì muội có thể đưa cho hai vị nhìn thử trước một chút. Không biết hai vị có cần luôn không?”
Từ Niệm Như nghe vậy cũng híp mắt rồi thở dài một hơi nói: “Cái này thì không cần đâu Giang sư muội, bổn sư tỷ hoàn toàn không cần. Còn Lâm sư đệ đây chắc cũng không cần đâu, hiện tại đan dược trên người Lâm sư đê còn nhiều đến mức ăn không hết luôn ấy chứ? Tổng số đan dược mà Lâm sư đệ có nhiều khi còn nhiều hơn bổn sư tỷ đây luôn ấy chứ, cho nên Lâm sư đệ chắc cũng không cần đâu đúng không?”
Lâm Vân Võ bị điểm danh như vậy cũng giật mình rồi gãi đầu mà cười cười nói: “Đúng rồi Giang sư muội, hiện tại sư huynh tạm thời không thiếu đan dược.”
Lâm Vân Võ nói xong cũng rũ đôi mắt xuống một chút, trước đó em trai Lâm Vân Dật của hắn còn thường xuyên lải nhải nghe muốn ngứa tai với hắn rằng miễn phí chính là quý giá nhất, có đồ miễn phí mà không lấy thì chính là đồ ngu. Nhưng mà, số đan dược trong tay Giang Việt Nhiễm này … hắn muốn cầm cũng không dám cầm, số đan dược này thật sự cũng phỏng tay vô cùng.
Giang Việt Nhiễm nhìn chằm chằm về phía Lâm Vân Võ rồi cười cười nói: “Lâm sư huynh, muội nghe nói Lâm sư huynh đã lấy ra được loại Thú linh đan có tác dụng vô cùng tốt đúng không? Nghe nói loại Thú linh đan này rất được các loại linh thú yêu thích mà đúng không? Lâm sư huynh, sư huynh đã nhận thức được một vị đan sư nào khác sao? Không biết Lâm sư huynh có thể dẫn vị đan sư kia đến đây giao lưu một chút không?”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng cười cười rồi nhướn mày nói: “Xin lỗi Giang sư muội, số đan dược này là do bổn sư huynh tuỳ tiện mua đại từ một vị đan sư khác. Còn loại đan dược như Thú linh đan này chẳng qua cũng chỉ là loại Thú linh đan vô cùng bình thường cũng không có bao nhiêu lạ. Cho dù là loại Thú linh đan nào đi chăng nữa thì yêu thú đều yêu thích loại đan dược này mà thôi.”
Kỳ thật thì chính bản thân Lâm Vân Võ cũng trực giác rất rõ ràng rằng trên người đứa em trai thứ ba này của hắn cũng có chút gì đó vô cùng cổ quái không được bình thường, so với những tu sĩ Ngũ linh căn bình thường khác thì em trai hắn tu luyện với tốc độ vô cùng nhanh chóng, đương nhiên thì những tu sĩ Ngũ linh căn khác cũng không có trình độ đan thuật cao minh đến nông nỗi như thế này đâu. Mà mấy loại đan dược mà em trai hắn luyện chế thành công cũng không được bình thường cho lắm, ví dụ như loại Thú linh đan này đây, loại Thú linh đan bình thường không cũng không được các loại yêu thú khác săn đón, nhưng mà loại Thú linh đan mà em trai hắn luyện chế lại được khá nhiều loại yêu thú yêu thích, đương nhiên chuyện này có lẽ cũng có chút quan hệ đăc thù gì đó với thể chất đặc thù của em trai hắn cũng nên.
Từ Niệm Như quay sang nhìn về phía Lâm Vân Võ rồi nhướn mày nói: “Lâm sư đệ, không phải là sư đệ còn đang nhận nhiệm vụ của Luyện Khí Đường sao? Công việc của sư đệ đã xong chưa? Lâm sư đệ không nên nắm chắc thời gian mà hoàn thành công việc sao?”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng cười cười rồi gật đầu nói: “Đúng vậy. Sư tỷ nói như vậy cũng đúng. Đệ vẫn đang còn nhiệm vụ đang cần hoàn thành. Đệ đi ngay lập tức đây. Đệ đi ngay luôn đây.”
Sau đó hai người Từ Niệm Như cùng Lâm Vân Võ cũng rời đi luôn, sau khi thoát ly khỏi tầm mắt của Giang Việt Nhiễm thì Lâm Vân Võ cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm không thôi.
Hiện tại, nói chung thì mối quan hệ giữa Lâm gia bọn họ cùng với Giang gia bên kia cũng có chút gì đó vô cùng vi diệu. Mà mối quan hệ của hắn cùng với Giang Việt Nhiễm khi ở Ngự Thú Tông này cũng có chút gì đó vô cùng vi diệu vô cùng, hắn thật sự không muốn ở chung cùng một chỗ với vị sư muội chính tinh phủng nguyệt này đâu, hắn thật sự không muốn lọt vào tầm mắt của vị này đâu.
Từ Niệm Như cũng ngó bốn phía xung quanh một chút rồi cầm một cuốn điển tịch ra sau đó đưa sang cho Lâm Vân Võ.
Từ Niệm Như cười cười rồi nói: “Lâm sư đệ, sư đệ cứ cầm lấy đi.”
Lâm Vân Võ nhíu mày rồi nói: “Thứ gì vậy?”
Từ Niệm Như cười cười rồi nhướn mày nói: “Không phải đệ đang muốn thu thập điển tịch đan thuật sao? Đây, cái này để cho đệ đây.”
Lâm Vân Võ cũng cười cười rồi lật mấy cuốn điển tịch trong tay một chút, sau khi nhìn qua một lần thì hắn cũng phát hiện ra một chuyện là phía bên trong cuốn điển tịch này cũng có ghi chú lại hơn 30 loại đan phương, có đương nhiên thì mấy loại đan phương phía bên trong cuốn điển tịch này còn cao cấp hơn không ít so với mấy loại đan phương tàn khuyết mà hắn từng thu thập được ở trước đó.
Lâm Vân Võ hít sâu một hơi cũng có chút kinh ngạc mà nói: “Đây chính là Thanh hỏa đan kinh sao? Từ sư tỷ, sao mà trong tay sư tỷ lại có cuốn điển tịch này chứ?”
Từ Niệm Như nghe vậy cũng hừ lạnh một tiếng rồi khoanh tay lại nói: “Cái này thì có là gì đâu chứ? Cái này chẳng phải cũng chỉ là một quyển đan thư điển tịch bình thường thôi sao? Bổn sư tỷ đây có thì có gì kỳ quái sao? Không hề. Lâm sư đệ, không lẽ sư đệ lại cho rằng bổn sư tỷ đây giống như ngươi sao? Đến mấy cái loại điển tịch tàn khuyết thiếu sót rối loạn lung tung gì đó đều nhận sao? Đệ cho rằng bổn sư tỷ đây cái gì cũng có thể nhận được sao? Hừ, cũng chỉ có đệ ngu dốt dễ bị lừa.”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng gãi đầu rồi cười cười lắc đầu nói: “Sư tỷ, không lẽ Từ sư tỷ cũng cảm thấy hứng thú với đan thuật sao?”
Lời này vừa mới tuột ra khỏi miệng thì Lâm Vân Dật cũng cảm thấy hối hận không thôi. Trực giác mách bảo rằng hắn vừa mới hỏi một vấn đề không nên hỏi rồi thì phải. Sao mà hắn lại nhanh miệng như vậy được chứ?
Từ Niệm Như nghe vậy cũng hừ lạnh một tiếng rồi khoanh tay lại nhướn mày nói: “Lâm sư đệ, hình như sư đệ hỏi nhiều quá rồi thì phải.”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng có chút ngượng ngùng mà cười cừoi gãi đầu nói: “Đúng vậy, đúng vậy. Là đệ đã nhiều lời quá rồi. Đa tạ sư tỷ.”
Lâm Vân Võ thở dài một hơi nhướn mày thầm nghĩ: Hình như vị sư tỷ Từ Niệm Như đây chính là thẹn quá thành giận mà đúng không? Nếu như hắn nhớ không lầm thì dường như trước đó đối phương cũng từng nghiên cứu qua không ít về đan thuật rồi, chỉ là … có vẻ như thiên phú đan thuật của vị sư tỷ Từ Niệm Như cũng không cao cho lắm, dường như tiến triển trong nghiên cứu đan thuật của Từ Niệm Như dường như không thuận lợi quá rồi thì phải. Mà mới nãy hắn cũng lỡ miệng mà dẫm phải cái nọc đau của đối phương rồi thì phải. Chậc, cũng may mắn là vị Từ sư tỷ này không tính toán với hắn đấy.
Từ Niệm Như cười cười rồi lắc đầu nói: “Không sao, không cần phải cảm tạ. Bổn sư tỷ đây cũng không phải là tặng không cho đệ. Đây là tiền đặt cọc đấy. Đệ cứ coi như đây là tiền đặt cọc cho số Thú linh đan sắp tới đi. Lần sau nếu có hàng thì đệ nên ưu tiên cho người sư tỷ này trước đi đấy.”
Lâm Vân Võ cười cười rồi gật đầu nói: “Vâng, nhưng mà đệ vẫn phải cảm ơn sư tỷ trước. Lần sau nếu đệ thật sự có thể mua được thêm Thú linh đan thì đệ sẵn sàng lưu lại cho sư tỷ thêm mấy bình nữa. Coi như cảm tạ ân tình của Từ sư tỷ.”
End chap 65
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Chúc Tổ Quốc của chúng ta luôn luôn khoẻ mạnh, bình an, hạnh phúc, thịnh vượng, hùng cường.
Cảm ơn.
Quần đảo Hoàng Sa và quần đảo Trường Sa là của Việt Nam
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo