Phần 63 - Nạn chuột tai kết thúc
------o63o------
Lâm gia.
Lâm Vân Tiêu ngồi trên bàn rồi thở dài một hơi thườn thượt, cả người ủ rũ không có một chút sức sống nào, dáng vẻ mười phần buồn chán.
Lâm Vân Dật nhíu mày nhìn về phía Lâm Vân Tiêu một chút rồi thở dài một hơi mà nói: “Em trai, em lại làm sao nữa vậy hả?”
Lâm Vân Tiêu thở dài một hơi rồi ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Vân Dật nói: “Anh ba, hiện tại nạn chuột tai đã bị khống chế hoàn toàn rồi. Đàn chuột kia cũng bị tiêu diệt gần như không còn gì nữa rồi. Trong khoảng thời gian gần đây cũng chẳng có nhà nào cũng chẳng có làng xóm này đến đây nhờ đám linh kê chọi nhà chúng ta ra tay nữa. Em chán.”
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng có chút bất đắc dĩ mà quét mắt nhìn về phía Lâm Vân Tiêu rồi nhíu mày nói: “Đây không phải là chuyện tốt sao? Không phải nạn chuột tai cuối cùng đã kết thúc rồi sao? Em ngồi đây than ngắn thở dài có tác dụng gì cơ chứ?”
Lâm Vân Tiêu thở dài một hơi rồi nhíu mày cũng có chút tiếc nuối nói: “Anh ba, cái này thì có gì là tốt chứ ạ? Hiện tại nạn chuột tai đã không còn thì kho lương miễn phí của đám linh kê nhà chúng ta cũng không cánh mà bay mất luôn rồi còn gì nữa.”
Lâm Vân Dật quét mắt nhìn về phía Lâm Vân Tiêu rồi lên tiếng dặn dò nói: “Được rồi, được rồi. Mấy cái lời ngu dốt này của em đừng có nói ra ngoài. Mồm miệng em hở như vậy coi chừng em bị đánh chết cũng không biết nguyên nhân tại sao bây giờ.”
Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng cười gượng một chút rồi nhướn mày nói: “Vâng, vâng, em biết rồi, em hiểu mà. Chỉ là … em cảm thấy chuyện này cũng có chút gì đó khá kỳ quái thôi ấy mà. Anh ba, trước đó em còn thấy đàn linh thử kia hùng dũng với số lượng vô cùng khủng bố mà đúng không? Em còn thấy chúng nó hùng hùng hổ hổ không sợ một ai, nhưng mà ngày hôm sau đám linh thử đó đột nhiên biến mất không còn gì nữa. Chuyện này không phải là kỳ quái sao?”
Lâm Vân Dật cười cười rồi nhướn mày nói: “Chuyện này cũng bình thường thôi ấy mà. Nghe nói nạn chuột tai lần này đã được một vị đan sư Vương cấp của Ngự Thú Tông bên kia ra tay giải quyết rồi. Nghe nói là đối phương đã nghiên cứu ra được một loại đan dược gì đó khiến cho đám linh thử kia sau khi ăn xong sẽ bị lâm vào trạng thái vo cùng điên cuồng, sau đó chúng nó sẽ tự động nhào tới rồi tự cắn xé đồng loại của mình. Mà nghe nói những con linh thử còn sống sau khi ăn phải xác chết của những con linh thử bị nhiễm bệnh kia thì tự bản thân những con linh thử đó cũng bị nhiễm bệnh rồi rơi vào trạng thái hỗn loạn y chang như vậy. Đám linh thử cứ lặp lại một vòng luẩn quẩn nhiễm bệnh, cắn xé đồng loại, lại nhiễm bệnh rồi lại cắn xé. Đàn linh thử đã tiến vào trạng thái bầy đàn tự giết hại lẫn nhau như vậy rồi thì đương nhiên chúng nó cũng bước tới con đường diệt vong thôi.”
Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng híu sâu một hơi rồi nhíu mày nói: “Còn có chuyện như vậy nữa sao? Luyện đan sư Vương cấp thật sự là lợi hại quá rồi.”
Lâm Vân Dật gật đầu rồi cười cười nói: “Đúng vậy, còn không lợi hại được sao? Cũng chỉ có thể nói rằng luyện đan sư Vương cấp không hổ là luyện đan sư Vương cấp mà, luyện đan sư Vương cấp chỉ cần ra tay một chút thôi mà hiệu quả cũng thấy rõ như ban trưa luôn mà. Chuyện mà mọi người phải đau đầu không thể giải quyết được vị này nhẹ nhàng ra tay đã hoàn thành rồi.”
Lâm Vân Tiêu nghe vậy thì nhíu mày nói: “Anh ba, sao anh lại nói như vậy chứ ạ? Anh cũng không cần phải nâng cao sĩ khí của người khác mà tự diện uy phong của chính mình như vậy được chứ? Luyện đan sư Vương cấp thôi ấy mà, anh sau này chắc chắn là có thể được, cũng chỉ là đan sư Vương cấp thôi cũng đâu có cần anh ba phải tâng bốc như vậy chứ?”
Lâm Vân Dật cười cười rồi thở dài một hơi cũng có chút bất đắc dĩ mà nói: “Hừ, em thì biết cái gì chứ? Người ta thường nói nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên đấy em có hiểu không hả? Một đạo đan thuật này bác đại tinh thâm, biển học là vô bờ bến đấy. Ngoài kia cũng có không ít đan sư có năng lực vượt trội đấy, anh còn phải học hỏi nhiều lắm.”
Lâm Vân Tiêu nhíu mày rồi nói: “Anh ba, hình như Ngự Thú Tông kia cũng chỉ có một vị đan sư Vương cấp thôi mà đúng không? Anh nói coi cái vị đan sư Vương cấp kia có phải vị sư phụ Kim Đan kỳ của Giang Việt Nhiễm không vậy?”
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng có chút bất đắc dĩ mà nói: “Sao? Hiện tại em mới nghĩ ra sao? Hiện tại em mới phản ứng lại sao? Sao cái cung phản ứng của em lại dài như vậy chứ hả? Đúng vậy, chính là người đó đấy. Ngoài ra thì anh còn biết được một chuyện nữa, nghe nói lần luyện chế đan dược này Giang Việt Nhiễm kia cũng xuất không ít lực đâu.”
Lâm Vân Tiêu nghe vậy thì nhướn mày nói: “Phải không ạ?”
Lâm Vân Dật gật đầu rồi nhướn mày nói: “Đúng vậy. Nghe đồn là lần này cũng là do Giang Việt Nhiễm lên tiếng đề nghị cho nên vị sư phụ này mới chịu ra tay nghiên cứu ra loại đan dược này để diện nạn chuột tai đấy.”
Lâm Vân Tiêu nghe vậy thì hít sâu một hơi rồi nhíu mày nói: “Còn có chuyện như vậy nữa sao? Nói như vậy thì địa vị cũng như danh tiếng của Giang Việt Nhiễm không phải là thuận nước đẩy thuyền mà dâng lên thêm một bậc nữa sao?”
Lâm Vân Dật cười cười rồi nhướn mà nói: “Đương nhiên.”
Chuyện này không phải là đương nhiên sao? Dù sao thì Giang Việt Nhiễm chính là nữ chính của cuốn tiểu thuyết này đấu. Mà nữ chính là sao chứ? Nữ chính cũng đại diện cho cơ duyên nhiều vô số kể đấy, chỉ một cái cơ duyên bị người ta đoạt mất chắc chắn sẽ có thêm một vài cơ duyên khác được đưa tới để đền bù cho cái cơ duyên bị mất đó. Hơn nữa, địa vị của nữ chính làm sao mà bị lật đổ được dễ dàng như vậy được chứ?
Lâm Vân Tiêu suy nghĩ đến vấn đề gì đó rồi có chút sâu lắng mà nhìn về phía Lâm Vân Dật sau đó cười cười nói: “Anh ba à, em nói này nè, sau này anh cần phải nỗ lực nhiều hơn nữa mới được. Anh phải nỗ lực hết sức để sớm ngày có thể tranh thủ thành đan sư Vương cấp đấu. Anh ba cố lên.”
Lâm Vân Dật cười cười nói: “Ừ, đã biết.”
……….
Giang gia.
Sau khi Giang Nhất Minh bên kia chết đi thì bầu không khí ở phía Giang gia bên kia cũng biến thành căng chặt hơn trước rất nhiều.
Hiện tại thì nạn chuột tai cũng như mối hoạ về nạn chuột tai cũng được giải quyết hoàn toàn rồi. Mà sau nạn chuột tai này thì thanh danh của Giang Việt Nhiễm lại càng vang dội hơn nữa. Đương nhiên thì tình huống của Giang gia bọn họ lại được gỡ gạc lại được một chút nên tình cảnh của Giang gia tốt hơn trước không ít.
Giang Đàm Nhi hít sâu một hơi rồi nhíu mày nói: “Vận khí của chị họ nhà chúng ta … thật đúng là tốt quá rồi thì phải.”
Sau khi nghe được những tin tức của Giang Việt Nhiễm truyền lại Giang gia bọn họ thì chính bản thân Giang Đàm Nhi cũng không nhịn được mà trong lòng cũng cảm thấy chua xót không thôi. Hiện tại thì trong lòng cô cũng thầm suy nghĩ rằng nếu như năm đó cô mà có cơ hội đi đến Ngự Thú Tông bên kia thì nói không chừng phong quang vô hạn chính là cô mới đúng, nói không chừng những thanh danh tốt như này lại chính là cô cũng nên. Nói không chừng cô …
Lúc này thì Giang Tuyết Nhi cũng ngồi phía bên trong phòng trầm ngâm không thôi, mà trên mặt cũng có chút mất hồn mất vía.
Giang Đàm Nhi không nghe thấy gì cũng ngẩng đầu nhìn về phía Giang Tuyết Nhi một chút rồi lên tiếng an ủi nói: “Tuyết Nhi à, không sao, không sao đâu. Mọi chuyện đã đến nước như thế này rồi thì em cũng không cần cảm thấy thương tâm quá như vậy làm gì. Em … thôi. Chuyện này cứ như vậy thôi. Có gì cho qua được thì em cứ cho qua đi, đừng để ý đến nữa.”
Giang Tuyết Nhi nghe vậy cũng miễn cưỡng một chít rồi cười cười không ngẩng đầu mà nói: “Vâng chị, em đã biết rồi.”
Nói cho cùng thì trong lòng Giang Tuyết Nhi cũng có chút đè nén không thôi, cho dù người khác có nói thế nào đi chăng nữa thì trong lòng cô cũng thầm cảm thấy tất cả mọi chuyện có biến thành thế này đều là do Giang Việt Nhiễm, nếu không phải lúc đó Giang Việt Nhiễm đã tặng mấy con linh thú phế vật bị loại thải như vậy thì anh trai của cô cũng không đến mức phải bỏ mạng như vậy.
Tuy rằng hiện tại tất cả mọi người trong nhà đều nói rằng cái chết của anh trai cô chỉ là chuyện ngoài ý muốn, nhưng mà trong thâm tâm Giang Tuyết Nhi lại cảm thấy cái chết của anh trai cô như thế này chính là chôn cùng con linh sủng phế vật kia. Tại sao chứ? Không lẽ sinh mạng của một người lại là con cháu trong nhà lại không đáng giá bằng một con linh thú phế vật sao?
Càng nghĩ đến chuyện này thì oán khí trong lòng Giang Tuyết Nhi càng lúc càng kích động không thôi, càng nghĩ thì cô lại càng cảm thấy Giang Việt Nhiễm chính là nguyên nhân chính dẫn đến cái chết của anh trai cô. Chính là do cô ta mở màn thì anh trai cô mới ra đi một cách uất ức như vậy.
Giang Đàm Nhi cũng coi như làm bộ không nhìn thấy được oán khí đang có phần cuồn cuộn bốc lên của Giang Tuyết Nhi cũng nhanh chóng mở lời chuyển đề tài nói: “Được rồi, được rồi. Tuyết Nhi, em có biết dạo gần đây Lâm gia đang bận rộn làm việc gì không?”
Giang Tuyết Nhi nhíu mày rồi nói: “Dạo gần đây nạn chuột tai gần như là bị tiêu diệt rồi, đám linh thử đã thiếu lại càng thêm thiếu cho nên đám tu sĩ của Lâm gia cũng không có việc gì làm mà xách thùng chạy đi câu cá luôn rồi thì phải.”
Giang Đàm Nhi nghe vậy cũng nhướn mày nói: “Câu cá sao? Đám rảnh rỗi kia lại chạy đi câu cá nữa sao? Đám Lâm gia bên kia thật đúng là không chịu ngồi yên mà.”
Giang Tuyết Nhi nghe vậy cũng thở dài một hơi mà nhíu mày nói: “Cũng chỉ là một đám hề nhảy nhót thôi ấy mà. Chị Đàm Nhi không cần phải để ý quá nhiều về chuyện này làm gì.”
Hiện tại khi nhắc đến Lâm gia bên kia thì Giang Tuyết Nhi cũng không khỏi nghĩ đến chuyện con báo phế vật của anh trai hắn lúc sinh thời lại bị một đám linh kê của Lâm gia bên kia đánh đến một người đầy máu, đúng là phế vật, thân là báo lại không đánh lại mấy con linh kê hèn kém, nghĩ đến chuyện này thì cô lại cảm thấy cả người lại tức giận không thôi.
Giang Đàm Nhi nghe vậy cũng nhíu mày rồi trong lòng cũng có chút ghét bỏ mà noi: “Không phải là chị để ý. Chị chỉ cảm thấy trong khoảng thời gian gần đây mấy động tác của Lâm gia hiện tại cũng có cái gì đó không được bình thường cho lắm. Có lẽ là phía Lâm gia bên kia cũng đang trù tính chuyện đại sự gì đó, chuyện này thật sự rất đáng ngờ đấy.”
Giang Tuyết Nhi nghe vậy cũng có chút bất đắc dĩ mà nói: “Chị Đàm Nhi, hình như chị đang đề cao đám người của Lâm gia bên kia quá rồi thì phải. Đám Lâm gia bên kia thì có cái gì mà trù tính hay không trù tính chứ? Hơn nữa, chị không nhìn thấy cái dáng vẻ hèn nhát của toàn bộ Lâm gia hay sao? Đám người đó thì có thể làm ra được chuyện đại sự gì chứ? Chị đừng nghĩ nhiều nữa.”
Giang Đàm Nhi nghe vậy cũng hít sâu một hơi rồi nhíu mày nói: “Cũng chỉ có thể hy vọng là như vậy.”
……..
Bên trong phòng luyện đan.
Lâm Vân Dật lần lượt đánh ra những pháp quyết cuối cùng hướng về phía lò luyện đan, theo thời gian dần trôi thì hắn cũng đi đến bước thu đan cuối cùng.
Sau khi hoạt động diệt chuột oanh oanh liệt liệt đi đến giai đoạn kết thúc, cuối cùng thì nạn chuột tai cũng được đại đa số những gia tộc tu chân tuyên bố là đã kết thúc thì Lâm gia cũng bắt đầu yên bình trở lại. Đương nhiên là không có việc quấn thân nữa thì trọng tâm của Lâm Vân Dật cũng chuyển dời từ việc hàng ngày bắt chuột lên trên việc hàng ngày luyện đan.
Lúc này thì con hồ ly nhỏ đang vây quanh cũng bắt đầu di chuyển loanh quanh đan lô, phía bên trong đôi mắt cũng ánh lên từng tia sáng lấp lánh như sao trời, đôi tai cũng dựng ngược lên, chân cẳng cũng tăng tốc di chuyển như mất kiểm soát.
Giang Nghiên Băng ngồi xổm bên cạnh nhìn về phía Lâm Vân Dật một hồi rồi cười cười nói: “Đã hoàn thành rồi sao?”
Lâm Vân Dật gật đầu rồi cười cười nói: “Đúng vậy.”
Giang Nghiên Băng cười cười rồi thở dài một hơi cũng có chút bất đắc dĩ mà nói: “Vân Dật, nếu như lần sau cậu có tiếp tục luyện chế Thú linh đan thì cậu cũng nên bố trí nhiều thêm mấy tầng vách chắn linh lực nữa đi. Cậu bố trí càng dày càng tốt. Mỗi lần cậu luyện chế Thú linh đan thì bầy linh kê kia lại không yên phận mà làm loạn lên nữa rồi kìa.”
Lâm Vân Dật nghe vậy thì nhướn mày nói: “Phải không?”
Giang Nghiên Băng gật đầu rồi cười cười nói: “Đúng vậy. Mà hình như Thú linh đan mà cậu luyện chế lại có hiệu quả vô cùng tốt thì phải.”
Lâm Vân Dật cười cười rồi nhướn mày nói: “Cậu quá khen.”
Loại đan dược mà Lâm Vân Dật vừa mới luyện chế ra đó chính là Thú linh đan, nghe cái tên cũng biết luôn công dụng, loại đan dược này hoàn toàn không có tác dụng gì đối với tu sĩ nhưng mà loại đan dược này đối với các loại yêu thú mà nói lại có sức hấp dẫn trí mạng, rất khó có loại yêu thú nào có thể thoát được sức hấp dẫn của loại đan dược này.
Lần đầu tiên khi mà Lâm Vân Dật luyện chế thành công loại đan dược Thú linh đan này thì hắn vẫn chưa biết được sức nặng của loại đan dược này đối với yêu thú, cho nên lúc đó cũng có một lượng lớn những con linh kê nghe được mùi mà tiến hành ‘vượt ngục’ muốn chạy đi tìm đan dược, nhìn đám linh kê lúc đó cứ như là đang bị nổi điên mà chạy loạn khắp nơi ở trên núi.
Lúc đó là một mảnh hỗn loạn không thôi, mấy thành viên của tiểu đội nuôi dưỡng linh kê cũng không thể trấn áp được đám linh kê đang nổi điên đó, cuối cùng thì lão tổ nhà hắn cũng buộc phải ra mặt cuối cùng mới có thể đàn áp được đàn linh kê đang tiến hành bạo loạn kia xuống.
Đương nhiên thì đám Thú linh đan mà Lâm Vân Dật luyện chế có sức hấp dẫn cực đại đối với đám linh kê thì đương nhiên là Ngân Đoàn cũng cảm nhận được sức hấp dẫn không nhỏ từ loại Thú linh đan này rồi. Từ nãy đến giờ Ngân Đoàn cứ cuống quýt cạnh chân Lâm Vân Dật không rời.
Sau khi thu đan thì Lâm Vân Dật cũng đựng luôn một mẻ đan dược Thú linh đan vào bình ngọc, sau đó hắn cũng đưa luôn một lọ đan dược vừa mới luyện chế thành công cho Ngân Đoàn luôn.
Ngân Đoàn cũng pi pi lên hai tiếng rồi sau đó vươn móng vuốt lên, sau đó lọ đan dược trên tay Lâm Vân Dật cũng được ngân đoàn cất luôn vào bên trong chiếc túi trữ vật đang dược treo trên cổ.
Sau khi luyện chế xong mẻ đan dược Thú linh đan đầu tiên thì Lâm Vân Dật lại tiếp tục lấy thêm một phần dược liệu nữa ra chuẩn bị tiếp tục luyện chế thêm một lò đan dược tiếp theo.
Giang Nghiên Băng nhìn thấy số dược liệu trong tay Lâm Vân Dật rồi cười cười nói: “Cậu muốn tiếp tục luyện chế Thú linh đan nữa sao?”
Lâm Vân Dật gật đầu rồi cười cười nói: “Ừ, tôi thấy trạng thái hiện tại cũng không tồi. Tôi có cảm giác là lò đan dược tiếp theo chắc chắn là vẫn có thể thành công thôi.”
Giang Nghiên Băng cười cười rồi gật đầu nói: “Được, vậy thì cậu cứ tiếp tục luyện chế nữa đi, để tôi làm trợ thủ cho cậu.”
Lâm Vân Dật gật đầu rồi cười cười nói: “Như vậy cũng được.”
Lâm Vân Dật liên tiếp khai luôn ba lò luyện chết Thú linh đan, sau khi luyện xong lò đan dược thứ ba thì linh lực bên trong thân thể hắn cũng không còn nữa mới phải dừng lại, lúc này thì Lâm Vân Dật cũng nuốt luôn thêm một viên Hồi linh đan để bổ sung linh lực bên trong thân thể luôn.
Lâm Vân Tiêu từ bên ngoài bước vào trong phòng rồi cười cười nói: “Anh ba, anh đã kết thúc luyện đan rồi đúng không ạ?”
Lâm Vân Dật gật đầu rồi cười cười nói nói: “Đúng vậy, đã kết thúc rồi. Dù sao thì tu vi hiện tại của anh cũng còn quá kém cỏi cho nên dự trữ linh lực bên trong thân thể cũng không thể đủ được. Một ngày anh cũng chỉ luyện chế được ba lò đan dược là hết sức rồi.”
Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng gật đầu rồi thở phào một hơi rồi vỗ vỗ ngực mà nói: “May mắn, thật may mắn, thật may mắn thì linh lực của anh không đủ đấy. Cũng may mắn là một ngày anh cũng chỉ có thể khai được ba lò đan dược thôi đấy. Nếu anh mà còn luyện chế thêm mấy lò đan dược thì đám linh kê kia sẽ lao đầu vào nhau đánh đến sứt đầu mẻ trán mất. Anh ba, hiện tại lông của đám linh kê kia đã bị mổ cho trọc luôn rồi kìa, cả một chuồng linh kê toàn là lông với lông không mà. Hiện trường hỗn loạn lắm rồi.”
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng giật mình mà nhíu mày nói: “Làm gì có thể chứ? Làm sao mà mọi chuyện lại biến thành nghiêm trọng như vậy chứ?”
Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng lắc đầu rồi thở dài một hơi mà gập đầu tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc nói: “Vâng, em nói rất nghiêm túc đấy. Hiện trường vô cùng nghiêm trọng đấy.”
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng có chút nghi hoặc mà nhíu mày nói: “Sao lực ảnh hưởng của Thú linh đan lại lớn như vậy được chứ?”
Giang Nghiên Băng gật đầu rồi cười cười nhìn về phía Lâm Vân Dật một chút rồi lên tiếng khẳng định nói: “Đúng vậy, lực ảnh hưởng của đan dược cậu luyện chế cũng ảnh hưởng khá lớn đấy. Vân Dật, trước kia phụ thân của tôi cũng từng mua một lọ Thú linh đan để cho Ngân Đoàn dùng thử đấy. Nhưng mà lúc đó Ngân Đoàn cũng không cảm thấy quá hứng thú giống như mấy viên đan dược mà cậu đã luyện chế.”
Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Chậc, nói như vậy thì loại đan dược Thú linh đan mà anh ba đã luyện chế ra cũng khá đặc biệt đấy nhỉ?”
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng cười cười rồi nhướn mày nói: “Cũng không phải là những viên Thú linh đan bình thường thôi sao?”
Lâm Vân Tiêu nghe vậy cũng cười cười rồi nhướn mày nói: “Anh ba, không phải lần trước chúng ta đến Ngự Thú Tông bên kia anh hai cũng từng nói rằng đại đa số những đệ tử của Ngự Thú Tông đều chăn nuôi linh sủng đúng không? Cho nên loại Thú linh đan này chính là một trong những loại đan dược rất cần thiết đúng không ạ? Nghe nói loại Thú linh đan này là một trong những loại đan dược tiêu thụ rất mạnh đúng không? Không biết khi nào chúng ta đi nhìn thử anh hai vậy ạ? Em cũng khá nhớ anh hai rồi.”
Lâm Vân Dật nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Để anh nghĩ coi. Thêm mấy ngày nữa đi. Dù sao thì nạn chuột tai lần này cũng kết thúc rồi, cũng đến lúc đi thăm anh hai rồi.”
Nghe nói trước đó không bao lâu anh hai đã bắt được một quyển đan thư thì phải, nghe nói quyển đan thư đó cũng khá ổn. Nhưng mà anh hai cũng nói lại là cần phải có Tuệ linh đan để trao đổi. Trước khi đi đến nơi đó thăm anh hai thì hắn cũng nên chuẩn bị một chút rồi luyện chế thêm một chút Tuệ linh đan để đưa cho anh hai trả công cho người ta nữa. Lần này hắn cũng có không ít thứ muốn nhờ anh hai bán ra ngoài đây.
……..
Ngự Thú Tông.
Từ Niệm Như từ phía bên trên thềm đá nhảy xuống trước mặt Lâm Vân Võ rồi giương giọng nói: “Lâm sư đệ đang vội đi đâu đấy? Sư đệ đang muốn đi ra ngoài sao?”
Lâm Vân Võ bị điểm danh như vậy cũng giật mình rồi dừng bước chân sau đó ngẩng quay đầu nhìn về phía Từ Niệm Như rồi chắp tay lại cung kính hành lễ.
Lâm Vân Võ cười cười rồi lên tiếng dò hỏi nói: “Từ sư tỷ đi ngang qua đây sao? Không biết Từ sư tỷ có chuyện gì cần phân phó không?”
Từ Niệm Như cũng có chút hứng thú mà nhìn về phía Lâm Vân Võ nói: “Lâm sư đệ, sư đê làm sao vậy hả? Nhìn dáng vẻ thì hình như Lâm sư đệ rất sợ hãi bổn sư tỷ sao? Có chuyện gì vậy? Không lẽ bổn sư tỷ đây nhìn rất đáng sợ sao? Hay là nhan sắc của bổn sư tỷ không lọt vào mắt của Lâm sư đệ khiến cho Lâm sư đệ phải chướng mắt bổn sư tỷ sao?”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng có chút xấu hổ mà xua tay lùi lại phía sau nói: “Không có, không có. Từ sư tỷ nói đùa rồi. Làm sao có thể chứ?”
Từ Niệm Như híp mắt nhìn về phía Lâm Vân Võ rồi nhếch miệng cười cười nói: “Không có sao? Lâm sư đệ, cái kiện pháp khí kia của ….”
Lâm Vân Võ cũng nhanh giọng lên tiếng trả lời luôn nói: “Sư tỷ có thể yên tâm. Đệ nhất định sẽ bồi thường sớm nhất cho sư tỷ mà.”
Lâm Vân Võ nghĩ đến chuyện này mà trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ mà thở dài một hơi. Mới mấy ngày trước đây Từ Niệm Như cũng mang theo kiện pháp khí Nguyệt Luân của cô mang đi đến Linh Khí Đường để tiến hành sửa chữa.
Nhưng mà, cũng không biết nguyên nhân thế nào mà kiện pháp khí Nguyệt Luân của Từ Niệm Như lại bị coi thành một kiện pháp khí hỏng, trải qua quá trình lưu lạc làm sao đó thì kiện pháp khí của Từ Niệm Như cũng chui thẳng vào Phế Khí Đường luôn.
Mà trong mấy năm lăn lộn trong Ngự Thú Tông thì Lâm Vân Võ vẫn luôn nhận nhiệm vụ ở Phế Khí Đường, giờ đây Phế Khí Đường đã gần trở thành địa bàn của Lâm Vân Võ luôn rồi. Mà thời điểm khi Khuyết Nguyệt nhìn thấy kiện pháp khí Nguyệt Luân xuất hiện trong đại sảnh thôi mà Khuyết Nguyệt cứ như là nhìn thấy một kiện chí bảo đặt ngay trước mặt vậy. Lúc đó Lâm Vân Võ còn chưa kịp phải ứng gì mà Khuyết Nguyệt đã há miệng mà nuốt luôn kiện pháp khí Nguyệt Luân kia vào miệng luôn rồi.
Mà sau khi ăn xong kiện pháp khí Nguyệt Luân thì tu vi của Khuyết Nguyệt cũng bùng nổ thêm một chút nữa, lớp giáp xác bên ngoài cũng bóng bẩy nhìn cứng rắn lên thêm một chút nữa. Nói chung là cái lợi của việc nuốt trọn một kiện pháp khí cũng khó mà lường được.
Nhưng mà, chuyện tương đối phiền toái đó chính là hành vi không kiểm soát của Khuyết Nguyệt thì Lâm Vân Võ phải đứng ra chịu tội. Từ sau khi kiện pháp khí Nguyệt Luân bị nuốt Lâm Vân Võ đã trở thành đối tượng bị Từ Niệm Như theo dõi gắt gao.
Từ Niệm Như híp mắt nhìn về phía Lâm Vân Võ một hồi rồi cười cười nhướn mày nói: “Lâm sư đệ, hình như sư đệ cũng là luyện khí sư mà đúng không? Thay vì đệ nói bồi thường thì không bằng đệ trực tiếp luyện chế luôn một kiện pháp khí mới để đền cho bổn sư tỷ luôn đi có được không?”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng cười gượng một chút rồi lắc đầu nói: “Từ sư tỷ, kỳ thật thì thuật luyện khí của đệ cũng … không cao lắm, đệ không được đào tạo bài bản cũng không có sư thừa trực tiếp cho nên thuật luyện khí của đệ cái biết cái không. Sợ là những kiện pháp khí mà đệ luyện chế ra lại không nhập vào mắt của sư tỷ được lại khiến cho sư tỷ chê cười thôi.”
Từ Niệm Như nghe vậy cũng có chút hứng thú mà nhướn mày nói: “Ồ, có chuyện như vậy sao? Lâm sư đệ nói không có bằng chứng rồi. Pháp khí mà đệ luyện chế có thể nhập vào mắt bổn sư tỷ hay không thì đệ cũng phải bỏ xem thử mới có thể đánh giá được chứ? Sao Lâm sư đệ lại kết luận thay bổn sư tỷ được vậy hả?”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng có chút bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, sau đó hắn cũng không chần chờ gì nữa mà phải mang mấy kiện pháp khí mà hắn vừa mới luyện chế thành công ra đặt trước mặt Từ Niệm Như, từng kiện rồi từng kiện cứ thế lại được phơi bày trước mặt Từ Niệm Như như đang bày hàng bán quán vậy.
Trong khoảng thời gian làm lụng ở Phế Khí Đường Lâm Vân Võ vẫn luôn có Khuyết Nguyệt hỗ trợ một đường, thành thử tu vi của Khuyết Nguyệt tăng lên thì Lâm Vân Võ cũng tích cóp được không ít tài liệu luyện khí từ đống phế khí đó.
Có được một điều kiện tốt như vậy, trời cao đã ưu ái như vậy rồi thì Lâm Vân Võ cũng thuận nước đẩy thuyền mà tu luyện thuật luyện khí luôn, hắn mà không tu luyện thuật luyện khí mới chính là lãng phí một cơ hội trời ban đấy. Một đường tu luyện thuận lợi như vậy cho nên thành quả mấy năm nay của Lâm Vân Võ đạt được cũng không tệ lắm.
Từ Niệm Như nhìn hết một loạt pháp khí trước mặt rồi chỉ về một thanh kiếm nói: “Lâm sư đệ, thanh kiếm này thoạt nhìn cũng không tệ lắm à nha.”
Lâm Vân Võ nghe vậy thì cười cười rồi cầm luôn thanh pháp kiếm ra đưa cho Từ Niệm Như nói: “Vâng, nếu như sư tỷ thích thì sư tỷ cầm luôn thanh pháp kiếm này luôn đi.”
Từ Niệm Như cũng không nói nhiều mà gật đầu cầm lấy sau đó như có như không mà lên tiếng dò hỏi nói: “Lâm sư đệ, bổn sư tỷ có nghe người ta nói một chuyện, nghe nói đệ có nuôi dưỡng một con Đao phong đường lang mà đúng không? Không biết con bọ ngựa đó hiện tại như thế nào rồi? Sư đệ có thể mang con bọ ngựa đó ra để cho bổn sư tỷ kiến thức một chút không?”
Lâm Vân Võ gật đầu rồi cười cười nói: “Đương nhiên là có thể.”
Lâm Vân Võ cũng không nói nhiều mà phất phất tay lên một chút rồi phóng thích Khuyết Nguyệt ra ngoài luôn. Dạo gần đây Khuyết Nguyệt ăn ngon uống tốt thành thử tốc độ trưởng thành của Khuyết Nguyệt cũng khá nhanh. Tốc độ trưởng thành này của Khuyết Nguyệt nhanh như vậy cho nên dáng vẻ hiện tại của cũng có phần nào đó khá giống với một con Đao phong đường lang bình thường rồi.
Loại Kim ngọc đường lang này có thể biến đổi tùy theo loại vật liệu cũng như loại linh tài mà nó từng ăn, cái này chính là một trong những năng lực ẩn nấp của Kim ngọc đường lang, nhưng mà chuyện này cũng khiến cho Khuyết Nguyệt không thể giữ nguyên một dáng vẻ trong một khoảng thời gian lâu dài được. Vì che giấu thân phận thật sự của Khuyết Nguyệt cho nên từ đầu đến giờ Lâm Vân Võ vẫn luôn trực tiếp dùng thuốc nhuộm bôi lên lên người Khuyết Nguyệt, sau khi được tắm một lớp thuốc nhuộm thì dáng vẻ hiện tại của Khuyết Nguyệt trong mắt những người khác cũng khá giống với một con Đao phong đường lang bình thường rồi.
Dù sao thì chủng loại Kim ngọc đường lang cũng là một trong những chủng loại bọ ngựa vô cùng quý hiếm, mà từ trước đến nay Lâm Vân Võ cũng hiếm lần nào mang Khuyết Nguyệt ra cho người khác chiêm ngưỡng, cho nên mấy đệ tử trong tông môn từ trước đến nay cũng chưa từng có một người nào cảm thấy hoài nghi về chủng loại thật sự của Khuyết Nguyệt là gì. Hơn nữa, Khuyết Nguyệt cũng chỉ là một con linh trùng cũng ít nhận được sự chú ý của những đệ tử khác.
Từ Niệm Như nhìn thấy Khuyết Nguyệt mà trong lòng cũng có chút kinh ngạc nói: “Trưởng thành tốt như vậy luôn sao? Sao trước đó bổn sư tỷ còn nghe người ta nói con bọ ngựa của sư đệ đã bị què một chân rồi cơ mà? Không phải là như vậy sao?”
Lâm Vân Võ gật đầu rồi cười cười nói: “Đúng vậy. Trước đó đúng là nó đã bị què một chân. May mắn là mấy năm nay đệ đã cải tiện một chút thức ăn cho nó nên may mắn có thể trưởng thành được thành như vậy. Mong sư tỷ không chê.”
Từ Niệm Như nhìn một hồi cũng có chút kinh ngạc mà nói: “Con bọ ngựa của đệ … khí tức trên người cũng không yếu đấy.”
Lâm Vân Võ cười cười rồi nhướn mày nói: “Cũng tạm thôi ạ.”
Từ Niệm Như hít sâu một hơi rồi nhíu mày nói: “Con linh sủng này của sư đệ đã là … Luyện Khí kỳ tầng 6 luôn rồi sao?”
Từ Niệm Như nói xong mà trong lòng có chút kinh nghi sợ hãi không thôi. Trước đó đại đa số những đệ tử của Ngự Thú Tông đều cảm thấy con bọ ngựa què quặt suy dinh dưỡng của Lâm Vân Võ chắc chắn là đã bị người này lén xử lý chết luôn từ sớm rồi chứ? Dù sao thì thời gian trước đó mọi người cũng chẳng thấy Lâm Vân Võ mang con bọ ngựa đó ra ngoài nữa. Thật không nghĩ được là đối phương không những không xử lý con bọ ngựa què quặt kia mà yên lặng không một động tĩnh nào bồi dưỡng cho con bọ ngựa đó tới cái tình trạng như thế này luôn rồi. Chuyện này thật sự là khó lường quá rồi đấy.
Lâm Vân Võ cười cười cũng có chút ngượng ngùng mà nói: “Vâng, đúng vậy.”
Từ Niệm Như: “…..”
Nghe thấy câu khẳng định của Lâm Vân Võ mà Từ Niệm Như cũng câm nín không thôi. Nghĩ đến chính bản thân mình phải bỏ một lượng lớn tài nguyên tu luyện mới có thể tiến giai đạt đến Luyện Khí kỳ tầng 7, những tưởng mọi chuyện như vậy đã là tốt lắm rồi. Ai mà ngờ được là con ‘bọ ngựa phế vật’ trong miệng người khác của Lâm Vân Võ lại một đường trở thành một con bọ ngựa Luyện Khí kỳ tầng 6 như này thì … chính bản thân Từ Niệm Như cũng cảm thấy có chút hụt hẫng không thôi.
Từ Niệm Như hít sâu một hơi để bình ổn lại tâm tình rồi nhíu mày nói: “Lâm sư đệ, con bọ ngựa của Lâm sư đệ lợi hại như vậy mà sao sư đệ lại không mang nó ra ngoài chứ? Sao sư đệ lại giấu nó kín như vậy? Không lẽ có chuyện gì sao?”
Lâm Vân Võ cười cười rồi lắc đầu nói: “Không có, không có. Từ sư tỷ hiểu lầm rồi. Khuyết Nguyệt khá hướng nội, con bọ ngựa của đệ tương đối sợ người lại, lúc bình thường nó cũng không thích gặp người cho lắm nên đệ cũng không để nó ra ngoài.”
Từ Niệm Như nhíu vậy cũng có chút không tin rồi nhíu mày nói: “Lâm sư đệ nói gì vậy chứ? Loại yêu thú thuộc chủng đường lang này từ trước đến nay rất hiếu chiến mà, không những hiếu chiến mà còn chiến đấu rất anh dũng nữa. Sao đến lượt con bọ ngựa của Lâm sư đệ lại biến thành một con bọ ngựa sợ người lạ như thế này được chứ? Một con bọ ngựa như vậy thì làm sao mà đệ lại còn trông chờ vào nó chiến đấu anh dũng này nọ nữa? Lâm sư đệ đang nghĩ gì vậy?”
Lâm Vân Võ cười cười rồi lắc đầu nói: “Không sao. Tuy rằng Khuyết Nguyệt hơn sợ người lạ một chút nhưng mà nó vẫn có thể đánh đấy.”
Từ Niệm Như cũng không nói gì mà tiếp tục nhìn chằm chằm vào Khuyết Nguyệt rồi đánh giá lại thêm một một hồi lâu nữa sau đó nhíu mày nói: “Lâm sư đệ, hình như con bọ ngựa này của sư đệ cũng không giống như một con Đao phong đường lang thì phải.”
Lâm Vân Võ nghe vậy cũng giật mình nhưng mà trên mặt vẫn giữ nguyên một vẻ trấn tĩnh mà cười cười nói: “Đệ nghĩ có lẽ con bọ ngựa này đã bị biến dị một vài đặc điểm nào đó.”
Từ Niệm Như cũng không quan tâm nữa mà ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Vân Võ nói: “Lâm sư đệ, lúc nãy sư đệ cũng vội vội vàng vàng muốn xuống núi mà đúng không? Sao đệ lại vội vã như vậy chứ? Không lẽ là có chuyện gì gấp sao?”
Lâm Vân Võ cười cười rồi lắc đầu nói: “Không có. Đây cũng không phải là chuyện đại sự gì cả. Không sao đâu Từ sư tỷ.”
Từ Niệm Như cười cười rồi xua tay nói: “Thôi được rồi, không sao đâu. Nếu như Lâm sư đệ bận thì đệ cứ bận việc của mình đi.”
……..
Động phủ của trưởng lão Từ Thanh.
Từ Thanh xem xét nhìn chằm chằm vào thanh trường kiếm trên tay rồi nhíu mày nói: “Được đấy. Thanh trường kiếm này cũng không tồi. Hơn nữa thanh trường kiếm này lại dùng cả Hắc vân thiết để mà luyện chế nữa. Hắc vân thiết này là một loại tài liệu cũng khó mà có thể đạt được, không ngờ là bên trong tông môn của nhà chúng ta lại có một luyện khsi sư phí phạm của trời như vậy đấy nhỉ? Khả năng cao thì vị luyện khí sư này của cải trong người cũng rất dày đấy nhỉ?”
Từ Niệm Như nghe vậy cũng gật đầu rồi cười cười nói: “Không có đâu ông nội. Người này xuất thân từ một gia tộc nhỏ mà thôi. Của cải trong người vị này cũng không có gì quá đặc biệt cũng không có hậu trường gì quá nhiều. Hơn nữa, người này cũng tương đối thấp.”
Từ Thanh nghe vậy cũng ngẩng đầu rồi cười cười nói: “Của cải không quá dày sao? Không dày vậy mà trong người còn có cả Hắc vân thiết sao?”
Từ Niệm Như nghe vậy cũng ngẩng cao đầu rồi cười cười nói: “Con nghĩ vận khí của cậu ta tương đối tốt, hơn nữa người kia cũng có cơ duyên vô cùng tốt. Con nhìn thấy tên này hình như còn không quen biết cũng không nhận rõ được Hắc vân thiết nữa cơ. Con nghĩ cậu ta còn coi loại Hắc vân thiết này trở thành một loại hắc thiết bình thường mà sử dụng thôi.”
Từ Thanh nghe vậy cũng cảm thấy có chút hứng thú mà cười cười nói: “Nếu như mọi chuyện quả thực là như thế thì thằng nhóc mà con nói xác thật là không được thông minh cho lắm.”
Từ Thanh ngẩng đầu nhìn về phía Từ Niệm Như rồi nhướn mày nói: “Cháu gái, hình như cháu khá hứng thú với tên ngốc này sao?”
Từ Niệm Như nghe vậy thì trừng mắt nhìn về phía Từ Thanh mà nhướn mà nói: “Lão tổ, ngài đang nói bậy nói bạ cái gì vậy chứ? Cháu làm gì có chứ?”
Từ Thanh nghe vậy cũng cười cười rồi gật đầu tỏ vẻ nghiền ngẫm mà nói: “Ông cảm thấy thủ pháp luyện khí của người bạn cháu cũng khá được đấy. Nhưng mà thằng nhóc này hiện tại cũng chỉ là một khối ngọc thô chưa được mài giũa. Ông cảm thấy … thằng nhóc này cũng khá được, thời gian sắp tới có thể suy xét để thu nhận thằng nhóc này đồ đệ cũng được.”
Từ Niệm Như nghe vậy cũng có chút bất ngờ mà ngẩng đầu nói: “Lão tổ, không lẽ lão tổ tính toán muốn thu nhận đồ đệ rồi sao?”
Từ Thanh gật đầu rồi cười cười cũng có chút hứng thú mà nói: “Đúng vậy. Ông cũng đang suy xét đến vấn đề này. Nhưng mà, trước mắt vẫn xem coi chúng ta có duyên hay không đã.”
Ở Tu chân giới này chuyện thu nhận đồ đệ cũng có nghĩa vô cùng quan trọng, thu nhận đồ đệ có nghĩa là kết một mối nhân quả khá dày. Chuyện này thật sự không phải là một chuyện đơn giản mà có thể coi thường được, cho nên chuyện thu nhận đồ đệ này thường cũng rất khó khăn, cũng không thể tuỳ tuỳ tiện tiện mà có thể thu nhận đê tử được.
Đương nhiên những tu sĩ Kim Đan kỳ muốn thu nhận đệ tử cũng là chuyện vô cùng khó khăn, bởi vì hiểu rõ vẫn đề nặng nhẹ của nhân quả cho nên chuyện thu nhận đồ đệ của những tu sĩ Kim Đan kỳ thường sẽ theo dạng thà chịu thiếu chứ không bao giờ ẩu. Mà thái độ của Từ Thành trong việc thu nhận đồ đệ này lại càng bắt bẻ hơn nhiều so với những tu sĩ Kim Đan kỳ khác. Từ Thanh đã kết đan thành công đến hiện tại cũng được một thời gian khá lâu rồi nhưng mà dưới trưỡng cũng chưa có một đệ tử thân truyền nào lọt vào mắt ông.
End chap 63
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Chúc Tổ Quốc của chúng ta luôn luôn khoẻ mạnh, bình an, hạnh phúc, thịnh vượng, hùng cường.
Cảm ơn.
Quần đảo Hoàng Sa và quần đảo Trường Sa là của Việt Nam
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo