Hà Nhất Phàm nhìn bức tranh, có thể miễn cưỡng nhận ra đây là chân dung của một ai đó, da mặt khẽ giật giật, sáng suốt lựa chọn Họa Thủy Đông Dẫn*.

*Họa Thủy Đông Dẫn: Đây không phải là điển cố, mà xuất phát từ sự kiện trước chiến tranh thế giới, Anh- Pháp từ chối lập liên minh với Liên Xô và ký với Đức hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau, đồng thời bỏ mặc đồng minh Tiệp Khắc cho Đức tiêu diệt. Tất cả cho thấy rằng phương Tây không hề thực tâm trong việc ngăn chặn Hitler, mà thực ra họ đang tìm cách hướng cỗ máy chiến tranh Đức nhắm vào Liên Xô (ở hướng Đông).

Nghĩa rộng: Tránh né, hướng một chuyện xấu sang cho người khác để bản thân không phải chịu tổn thất. Hoặc dẫn dắt sự chú ý sang nơi khác/ vấn đề khác để bản thân thoát nạn.

“Kỹ thuật vẽ tranh của Dương đại sư vẫn xuất thần nhập hóa, tôi xem vậy là đủ rồi.”

Thấy khóe mắt đuôi mày của Dương Tam tràn ngập vẻ đắc ý, giọng nói của Hà Nhất Phàm thay đổi, vẻ mặt thương cảm nói:

“Dù sao tôi cũng chỉ là tục nhân, không thể thưởng thực trọn vẹn đại tác phẩm của ngài, đúng thật có lòng mà không đủ lực!”

Ngữ khí của anh ta bỗng nhiên cao vút, ngón tay chỉ về phía Từ Xuân Thâm, vẻ mặt vô cùng hóng hớt và sung sướng:

“Nhưng Từ Xuân Thâm thì không giống, anh ấy với cô tâm linh tương thông, nhất định có thể xem hiểu tác phẩm của cô!”

Từ Xuân Thâm tay cầm kịch bản: “…”

Hà Nhất Phàm thật có năng lực.

Từ Xuân Thâm nhận lấy bức tranh, nhìn thật kỹ. Một lúc lâu sau lại lên tiếng: “Người này da có chút tối màu, còn có tàn nhang.” Nên Dương Tam mới vẽ trái kiwi, phải không.

Dương Tam dùng sức gật đầu: “Không sai, chính là như vậy.” Nếu không phải cô nhìn trúng mỹ thực Từ Xuân Thâm này, một này nào đó muốn một ngụm ăn sạch, thì cô cảm thấy Từ Xuân Thâm thật sự không tệ, cư nhiên có thể hiểu được tâm tình của cô khi vẽ tranh.

“Lông mày tương đối thô.” Nên mới vẽ thanh chocalate.

Dương Tam tiếp tục gật đầu.

“Cái mũi giống quả dâu tây.”

Từ Xuân Thâm có thể lý giải đại khái tranh vẽ của Dương Tam, cô cảm thấy giống loại đồ ăn nào liền vẽ loại đó ra. Đương nhiên, thời điểm cô vẽ chưa chắc chỉ dựa vào bề ngoài tương tự mà còn căn cứ vào ấn tượng đối phương lưu lại cho cô tiến hành điều chỉnh đôi chút.

Ví dụ như Tỉnh Ninh Vi cho cô ấn tượng giống quả cà chua, nên khi vẽ bất giác liền vẽ giống quả cà chua.

Hà Nhất Phàm ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, anh ta vốn chỉ muốn bẫy Từ Xuân Thâm một chút, báo thù lúc trước Từ Xuân Thâm lấy điểm tâm mà anh ta xếp hàng thật lâu mới mua được hối lộ cho Dương Tam. Không nghĩ đến Từ Xuân Thâm lại có thể hiểu rõ từng đường nét trên tranh.

Sau khi Từ Xuân Thâm nói xong, trực tiếp cầm lấy giấy bút trên bàn, vẽ lại một bức tranh đơn giản. Tuy chỉ có vài nét bút, nhưng đã có thể phác họa đầy đủ các đường nét trên gương mặt của người nọ

Dương Tam nhận lấy, nói: “Rất giống với tranh tôi vẽ.” Đều là cùng một người.

Khóe miệng Hà Nhất Phàm giật giật, không muốn nói thêm gì nữa. Rõ ràng hai bức tranh khác nhau một trời một vực, hỏi bừa người qua đường cũng chẳng có ai nhìn ra đây là cùng một người cả.

“Hmm.” Anh ta sờ cằm, “Cô gái này nhìn có chút quen mắt.”

Dương Tam nói: “Cô ta là trợ lý của Phương Đồng Nguyệt, cái chết của Tề San cũng có liên quan đến cô ta.”

“Tề San đã chết?” Hà Nhất Phàm trợn mắt há mồm, Từ Xuân Thâm cùng không xem kịch bản nữa, lông mày khẽ chau lại.

Dương Tam nói: “Hẳn là mấy ngày nữa mọi người sẽ nghe được tin tức này trên các bảng tin, cô ta coi như chết cũng chưa hết tội.” Cô nhăn mũi, không chút che giấu sự chán ghét đối với Tề San.

Hà Nhất Phàm cũng ngớ tới vị trợ lý kia, “Tôi nhớ hình như vị trợ lý này họ Triệu, ngày thường rất trầm mặc, thái độ của cô ta với Phương Đồng Nguyệt cũng không giống các trợ lý khác.”

Hà Nhất Phàm là một người đại diện, ít nhiều gì cũng sẽ giao tiếp với người đại diện hoặc trợ lý của các minh tinh khác.

“Được, tôi sẽ hỏi giúp cô một chút, chỉ là cần thêm thời gian.”

“Được, tôi chờ tin tức của anh.”

Cô đem trái cây đặt lên bàn, nói: “Trái cây này là hai ngày trước tôi đến núi Bình Khê, được bà chủ khách sạn biếu tặng, hương vị cũng không tồi, mọi người nếm thử đi.”

Dương Tam nghiêm túc nói: “Tôi đặc biệt tặng cho hai người đó, sau khi ăn xong đừng ném hạt đi, nhớ trồng vào chậu hoa.”

Haizz, nếu cô còn ở Ngũ Trang Quan thì không cần phiền toái như vậy, cô sẽ để sư phụ tự mình gieo trồng.

Hà Nhất Phàm chửi thầm ở trong lòng: Chỉ sợ câu sau mới là trọng điểm đi!

Anh ta vô cùng hoài nghi Dương Tam vì muốn bọn họ giúp cô trồng cây nên mới mang trái cây qua đây. Tuy rằng mới quen biết được mấy tháng, nhưng anh ta hiểu rất rõ bản tính tham ăn của Dương Tam.

“Được.” Từ Xuân Thâm đồng ý.

Dương Tam vừa lòng gật đầu, khóe môi nở nụ cười ngọt ngào. Đột nhiên cô nhớ đến tên hỗn đản Diêm Vương kia, ý cười thu lại một chút:

“Các anh nói xem, mặt tôi có tròn không? Nhìn có béo không?”

Khi nói đến chữ “béo”, cô nghiến răng nghiến lợi.

Mặt của Dương Tam là gương mặt trái xoan điển hình, có chút nét phúng phính như trẻ con, thoạt nhìn rất nhỏ nhắn.

Từ Xuân Thâm nhớ đến cháu gái trong nhà mới có tám mươi cân* vẫn luôn miệng nói muốn giảm béo, thần sắc thêm vài phần nghiêm túc:

“Cô như vậy rất tốt, đừng có học người ta ăn uống điều độ gì đấy để giảm cân.”

*1 cân = 0,5kg

Hà Nhất Phàm cũng gật đầu, mấy nữ minh tinh trong giới đều gầy đến da bọc xương thì còn lý giải được, Dương Tam lại không có ý định lăn lộn trong giới giải trí, không cần học tập bọn họ giảm béo làm gì.

Mặt mày Dương Tam giãn ra: “Tôi sẽ không làm thế đâu.”

Muốn cô ăn uống điều độ là không có khả năng, cả đời này cũng đừng mơ! Sống không thể ăn uống chẳng bằng cô tiếp tục ngủ say. Tên mặt quan tài kia khẳng định là không thể ăn uống ngon miệng như cô, nên mới ghen tỵ.

Dương Tam đứng lên: “Tôi về trước đây, tạm biệt.”

Sau đó dứt khoát chạy lấy người.

Hà Nhất Phàm cầm lấy bức tranh Dương Tam vẽ xem lại một lần nữa, sau đó lại xem tranh của Từ Xuân Thâm.

Anh ta thành thật nói với Từ Xuân Thâm: “Tôi cảm thấy cậu có thể đi thi dương ngữ cấp mười.”

Chẳng lẽ kiếp trước Từ Xuân Thâm là con giun trong bụng Dương Tam sao?

0.04574 sec| 2402.172 kb