Khi Dương Tam rời đi, vẻ mặt nổi giận đùng đùng. Trước kia cô đánh nhau với Diêm Vương, hai người thực lực ngang ngửa bất phân thắng bại. Bây giờ cô chỉ mới ngủ một ngàn năm, thực lực đã giảm đi không ít, mặc dù đã dung nạp rất nhiều thức ăn nhưng cũng mới chỉ khôi phục được ba thành công lực. Hơn nữa nơi này là địa phủ, là địa bàn của Diêm Vương. Bên này giảm bên kia tăng, lần này Dương Tam thua rất thê thảm. Cô quyết định chờ khi thực lực khôi phục đến thời kỳ đỉnh cao, nhất định sẽ giết tới đây, rửa mối hận ngày hôm nay!

Cô càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, quyết định chạy qua tìm Mạnh Bà tâm sự một chút.

“Tiểu Mạnh, Diêm Vương hiện tại vẫn còn ăn cơm cô làm đúng không?”

Tiểu Mạnh đang ở một bên múc canh Mạnh Bà cho các quỷ hồn, nghe vậy liền gật đầu: “Đương nhiên là tôi làm, ngoài tôi ra cũng chẳng có đầu bếp nào khác.”

Dương Tam xấu hổ: Đâu phải là không có đầu bếp chứ, chỉ là bọn họ đều bỏ mình dưới trù nghệ của Tiểu Mạnh mà thôi. Chẳng qua mỗi lần nhìn thấy biểu cảm sống không bằng chết của những quỷ sai kia khi ăn món ăn do Tiểu Mạnh làm, cô cảm thấy rất vui sướng, dù sao người bị hại cũng không phải là cô.

Một con quỷ nam nhận được bát canh của Mạnh Bà liền bóp mũi, một ngụm uống hết, sau đó sắc mặt tái nhợt hiện lên màu đỏ, màu xanh lá, màu tím, quỷ nam tự bóp cổ bản thân, dáng vẻ dường như đang chịu sự tra tấn rất khủng khiếp, lưỡi thè ra thật dài, hai mắt trắng dã. Nếu không phải hắn đã chết qua một lần, nhất định sẽ chết thêm lần nữa.

Mạnh Bà lắc đầu, quỷ hồn này thật đáng thương, chắc là mấy trăm năm rồi chưa được ăn thứ gì ngon, mới chỉ uống một ngụm canh mà đã cảm động đến thế này.

Khóe miệng Dương Tam cong cong: “Mấy ngàn năm Diêm Vương đều ăn các món ăn giống nhau, nhất định đã sớm chán. Tôi thấy, không bằng thay đổi một chút sẽ tốt hơn.”

Cô đè thấp giọng lại, nói: “Tôi đã học được một số công thức nấu ăn ở nhân gian, chúng ta giao lưu một chút.”

“Có thịt khô xào dâu tây, mỳ ăn liền sốt kem, rau xanh xào quýt, nhìn lên sao trời… Cô xem ở địa phủ này bình thường chẳng thấy được một vì sao, thật sự rất thê thảm, nếu có thể thưởng thức món nhìn lên sao trời cũng là một chuyện thú vị, không phải sao?”

Động tác múc canh của Mạnh Bà tạm dừng một chút, như suy tư gì đó: “Nghe cũng không tồi.”

Dương Tam cố gắng kìm chế không để khóe miệng cong lên quá rõ ràng: “Để tôi viết thực đơn cho cô, cô tiếp tục làm việc đi.”

Sau đó từ trong giới tử lấy ra giấy bút, bắt đầu viết thực đơn. Lúc trước Dương Tam đặc biệt lên mạng tìm kiếm món ăn hắc ám, chỉ cần thử qua nhất định ấn tượng khắc sâu. Dù không nhớ rõ cũng chẳng sao cả, cô tùy tiện viết lung tung một chút là được - đây cũng là một loại sáng tạo.

Sau khi viết xong, cô trịnh trọng giao lại thực đơn cho Mạnh Bà: “Bạn thân của tôi ơi, trong lòng tôi, cô chính là đầu bếp thiên tài mà địa phủ vẫn chưa phát hiện ra, đừng cô phụ sự chờ mong của tôi.”

Mạnh Bà không nghĩ đến Dương Tam lại tin tưởng cô ấy như thế, vì thế bèn nắm lấy tay cô, vẻ mặt cảm động: “Cô yên tâm, tôi sẽ nỗ lực làm tốt bổn phận của mình! Sau khi hoàn thành tôi nhất định sẽ gửi cho cô một phần.”

Sắc mặt Dương Tam bỗng chốc cứng đờ, không được tự nhiên đáp: “… Được, tôi chờ cô.”

Cùng lắm thì sau khi nhận được cô sẽ không ăn! Không phải còn có Tiểu Kim và Tiểu Hắc sao? Đây chính là những lúc cần đến tiểu đệ!

Dương Tam thầm nghĩ một cách hợp tình hợp lý.

Dương Tam xoa xoa ấn đường, chuyến đi này đến địa phủ cũng miễn cưỡng coi như đạt được mục đích. Tiếp theo phải đi tìm người trợ lý kia.

Dương Tam dựa vào ấn tượng của bản thân, lấy giất bút ra, vẽ lại chân dung người trợ lý kia.

Cô ảo não đấm vào đầu mình một phát, sớm biết thế này thì lúc dùng Kính Tam Sinh đã mượn máy ảnh của quỷ sai chụp lại vài bức ảnh. Cũng không biết máy ảnh có thể quay chụp lại hình ảnh trên Kính Tam Sinh hay không nữa.

Quên đi, chỉ cần nghĩ đến việc phải xuống địa phủ thêm một lần nữa, lại phải viết một bức thư xin phép, Dương Tam liền cảm thấy cổ tay đau nhức.

Cô nhìn tác phẩm của bản thân, tràn đầy tự tin gật đầu - cô vẽ giống thế này, không có đạo lý người khác không nhận ra!

Vậy đi hỏi Hà Nhất Phàm thôi!

Hà Nhất Phàm là người đại diện của Từ Xuân Thâm, chắc chắn cũng có chút hiểu biết về trợ lý của các minh tinh khác, càng không nói đến việc bọn họ đã từng hợp tác với Phương Đồng Nguyệt.

Dương Tam lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Từ Xuân Thâm, điều khiến cô ngạc nhiên là cả Từ Xuân Thâm và Hà Nhất Phàm đều đang ở nhà.

Dương Tam suy nghĩ một chút, trước khi ra cửa, vẻ mặt không nỡ từ trong đống đặc sản lấy ra năm quả dại, cho vào trong túi.

2104, đây là số nhà của Từ Xuân Thâm.

Dương Tam kiểm tra lại một chút, sau đó nhấn chuông cửa.

Chỉ một giây sau cửa nhà liền mở ra, giống như bên trong có người đang chờ đợi chuông cửa vang lên, Hà Nhất Phàm cười tủm tỉm nói: “Vào đi.”

Dương Tam đi vào, thấy Từ Xuân Thâm đang ngồi trên ghế sô pha màu hồng cánh sen, hình như là đang xem kịch bản, đôi chân dài thẳng tắp kia hết sức nổi bật. Anh ngẩng đầu, nở nụ cười nhàn nhạt:

“Gameshow mà chúng ta tham gia tối nay sẽ tung trailer, tuần sau sẽ chính thức phát sóng.”

“Ừm, đến lúc đó tôi sẽ xem.” Nói không chừng sau khi chương trình phát sóng, lại có việc làm ăn tới cửa. Cô cũng không quên chuyện phải mua lại địa bàn của mình.

“À, lần này tôi có chuyện muốn tìm Hà Nhất Phàm hỗ trợ.” Dương Tam suýt chút nữa quên mất chuyện chính. Cô lấy tờ giấy kia ra, nói:

“Hà Nhất Phàm, anh có thể tìm giúp tôi người này được không? Ví dụ như thân phận của cô ta, nếu có được sinh thần bát tự thì càng tốt.”

Có tên cùng sinh thần bát tự thì những cái khác cũng không cần thiết.

0.09766 sec| 2397.078 kb