Mặt mày hung tợn, còn có loại uy nghiêm lãnh khốc.
Dương Tam quay đầu đi, nói: “Mỗi lần nhìn thấy gương mặt này của anh, tôi đều cảm thấy vô cùng đau mắt.”
“Đau chết ngươi là tốt nhất.” Giọng nói của Diêm Vương trầm thấp, lạnh băng như thời tiết tháng mười hai, khi nói chuyện đều lộ ra sự lạnh lẽo chết chóc.
Dương Tam nói: “Không được, anh vẫn nên biến về bộ dáng vốn có đi.”
Diêm Vương cười lạnh một tiếng: “Không có việc gì thì cút đi.”
Tuy nói như thế, nhưng hắn vẫn vung tay, mặt mũi vốn hung tợn liền trở nên tươi trẻ đến mức có thể véo ra nước, thật giống như bạn học bàn bên hồi cấp hai. Đây cũng là lý do vì sao Diêm Vương không dùng gương mặt thật, vì nó chẳng có chút uy nghiêm.
Dương Tam hợp lý hợp tình nói: “Tôi tìm anh là muốn mượn Kính Tam Sinh để dùng một chút.”
Diêm Vương lãnh khốc vô tình dứt khoát từ chối: “Nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Dương Tam nhăn mũi: “Tôi phải biết ai đứng đằng sau chuyện này, nói không chừng đối phương còn có thể gây ra những chuyện xấu khác, chẳng lẽ anh định trơ mắt nhìn người khác bị hại nữa sao?”
Lấy mấy lời chí công vô tư này nói với Diêm Vương là hữu dụng nhất.
Mày Diêm Vương hơi hơi nhăn lại: “Một ngàn bảy trăm sáu mươi hai năm trước, cô từng mượn Kính Tam Sinh một lần, kết quả là vì cảm thấy con cua kia ăn ngon, liền dùng Kính Tam Sinh để tìm tộc duệ của nó, một lưới bắt hết.”
Dương Tam khiếp sợ nhìn hắn: “Chuyện đã hơn một ngàn bảy trăm năm rồi, thế mà anh vẫn còn nhớ rõ.”
Diêm Vương yên lặng lấy ra một quyển sổ nhỏ, tiếp tục lật xem: “Một ngàn tám trăm sáu mươi chín năm trước, cô cũng mượn Kính Tam Sinh, sau đó nói cho con hồ ly ở núi bên cạnh biết kiếp trước của cô ta là bọ hung, khiến hồ ly kia tức giận khóc đến bảy ngày bảy đêm…”
“Hai ngàn một trăm tám mươi lăm năm trước…”
Dương Tam nghe Diêm Vương lần lượt liệt kê quá khứ đen tối của cô, phát hiện bản thân mình trước kia không khác gì đầu gấu.
Cô nhấc tay nói: “Lần này là thật! Lần này tôi muốn làm một chuyện tốt.” Cô đã làm quá nhiều chuyện xấu, bây giờ muốn làm chuyện tốt cũng chẳng có ai tin.
Trên thực tế, Diêm Vương cũng biết mục đích lần này Dương Tam đến đây, chỉ là khó có được cơ hội chiếm thế thượng phong, đương nhiên phải lợi dụng thật tốt cơ hội này để châm chọc cô. Nếu không phải có chuyện cầu hắn, với tính tình của Dương Tam, bị hắn vạch trần lịch sử đen tối chắc chắn đã sớm nổi giận từ lâu.
Thần sắc Diêm Vương nghiêm túc: “Kính Tam Sinh là bảo vật trấn phủ của Minh Phủ, không thể tùy ý cho người ngoài mượn.”
Hắn tạm dừng một chút, nói: “Vì thế cô hãy viết một bức thư vay mượn thật tốt, ít nhất cũng phải ba ngàn từ.”
Mặt Dương Tam xám như tro tàn.
Dương Tam cắn cắn cán bút, trong lòng yên lặng bôi nhọ mắng chửi Diêm Vương. Quỷ chán ghét, biết rõ cô ghét nhất là viết, thế mà còn bắt cô làm chuyện này.
Cô cảm thấy rõ ràng chỉ cần viết một câu là xong, vậy mà tên mặt quan tài này lại bắt cô viết ba ngàn chữ, tuyệt đối là lấy chuyện công báo thù riêng!
Diêm Vương ngồi bên cạnh, vừa xử lý công văn, vừa nhìn bộ dạng mặt ủ mày ê của cô, trong lòng rất vui sướng: Không ngờ Dương Tam cô cũng có ngày hôm nay!
Dương Tam nghẹn một giờ, cũng chỉ nghẹn ra một trăm chữ, tròng mắt cô xoay chuyển, ném bút, nói: “Anh đưa mấy bức thư vay mượn đồ trước đây cho tôi tham khảo một chút.”
Diêm Vương lạnh lùng nói: “Cho cô mượn nhỡ cô sao chép thì sao.”
Dương Tam chợt nhớ đến một chuyện, khóe miệng cong cong: “Tiểu Diêm Vương, lúc trước tôi nghe được một chuyện rất thú vị.”
Diêm Vương bỗng nhiên có dự cảm bất an.
Dương Tam mang theo ý cười, tiếp tục nói: “Tôi nghe nói anh yêu thầm tôi, yêu đến mức trong phòng dán đầy tranh chân dung của tôi.”
Trong lòng Diêm Vương đem cái tên quỷ sai lắm miệng kia ra mắng trăm ngàn lần, quyết định sẽ để hắn tăng ca thêm ngàn năm. Hắn lạnh lùng nói: “Đó là để tôi ném phi đao.”
Dương Tam cười tủm tỉm nói: “Anh nói, nếu tôi đem chuyện này truyền khắp tam giới, mọi người có tin không?”
“Đường đường là Diêm Vương vậy mà lại yêu thầm tôi, chứng tỏ tôi vô cùng hấp dẫn, dù sao người bị hại cũng không phải là tôi.”
Dương Tam thấy thái độ ghê tởm của hắn, cố ý thêm mắm dặm muối: “Đến lúc đó tôi sẽ nói với mọi người anh bị tôi cự tuyệt, yêu mà không được đáp lại, vì yêu sinh hận.”
Diêm Vương trừng mắt hung tợn nhìn Dương Tam, nếu tam giới lưu truyền chuyện hắn yêu thầm Dương Tam, hắn sẽ bị cười nhạo chết mất. Loại khuất nhục này hắn không thể chịu được.
Gương mặt dễ thương kia lạnh xuống, ném ra một cuộn giấy.
Dương Tam mặt mày hớn hở bắt lấy, bắt đầu sao chép.
Một giờ sau, Diêm Vương xốc bàn: “Cô có thể dụng tâm thêm một chút được không! Tên người ta cô cũng chép vào, cô cũng lười thật đấy!”
…
Cuối cùng, Dương Tam vẫn thuận lợi mượn được Kính Tam Sinh, cô thuận miệng hỏi thêm về kết cục của Tề San.
Diêm Vương nói: “Sau khi chịu toàn bộ hình phạt, kiếp sau cô ta sẽ đầu thai thành chuột.”
Dương Tam rất vui vẻ! Đầu thai như vậy rất tốt! Nếu Tề San đã thích ăn trộm đồ vật không thuộc về mình, trở thành chuột là thích hợp với cô ta nhất, ăn trộm cả một đời chắc đủ rồi.
Cô tìm thấy Tề San vừa bị thả vào chảo dầu, chiếu Kính Tam Sinh vào, bỏ qua kiếp trước, tập trung chú ý vào kiếp này.
Sau khi Tề San vào đại học, trong lúc vô tình nhặt được mảnh nhỏ Đoạt Vận Bình, chế tác nó thành khung ảnh rồi tặng cho Điền Vũ Kha, từ đó con đường trở thành minh tinh thuận buồm xuôi gió.
Mãi đến sau khi bị Dương Tam phát hiện, vận khí phản phệ, sự nghiệp sụp đổ.
Tề San gặp được một người phụ nữ có làn da ngăm đen, người đó nguyện ý giúp cô ta một lần nữa trở lại thời huy hoàng, yêu cầu cô ta tìm kiếm những cô gái sinh vào ngày âm tháng âm năm âm.
Khi đó Tề San không đáp ứng ngay, mà đến cửa nhờ Dương Tam hỗ trợ, sau khi tan rã trong không vui, cô ta đồng ý yêu cầu của người phụ nữ kia, bắt đầu tìm người, lấy cớ có thể giúp bọn họ trở thành đại minh tinh, lừa gạt bọn họ vào núi.
Chỉ là Tề San không nghĩ đến, chính mình cũng trở thành thức ăn của hổ yêu - từ lúc bắt đầu đối phương đã không tính đến chuyện buông tha cho cô ta. Sau đó Tề San trở thành ma cọp, chủ động trợ Trụ vi nghiệt, cuối cùng bị Dương Tam mang về địa phủ.
Dương Tam xem hết cả đời Tề San, nhịn không được lắc đầu - người này hỏng từ bên trong, không thể nào cứu được.
Chỉ là người phụ nữ có làn da ngăm đen kia nhìn có chút quen mắt.
Cô cố gắng nhớ lại - đây không phải trợ lý của Phương Đồng Nguyệt sao?
Sau khi trở về, Dương Tam quyết định sẽ điều tra cô ta thật kỹ.
Sau khi dùng xong, Dương Tam trả lại Kính Tam Sinh cho Diêm Vương, Diêm Vương lập tức cất đi.
Giải quyết được một việc, cũng đã đến lúc Dương Tam nên trở về rồi. Cô vẫy vẫy tay áo, nói lời chào tạm biệt với Diêm Vương.
“Dương Tam.” Diêm Vương có lời muốn nói lại thôi.
Dương Tam quay đầu lại, hỏi: “Chuyện gì?”
Diêm Vương khẽ nhăn mày, tựa hồ như có chút rối rắm.
Dương Tam châm chọc nói: “Từ khi nào mà anh giống mấy bà già vậy?”
Diêm Vương khôi phục biểu cảm lạnh kéo vốn có: “Tôi chỉ muốn nói với cô là, cô đừng tiếp tục ăn nữa, so với một ngàn năm trước, mặt cô đã tròn hơn một vòng rồi.”
Đối với con gái mà nói, động vào cân nặng là tội không thể tha thứ.
Trán Dương Tam nổi gân xanh, sợi dây lý trí đứt gãy.
“Tôi muốn quyết đấu với anh!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo