Dương Tam cũng lười chờ những người đó trở về, mọi chuyện đều đã giải quyết xong xuôi, cô còn ngốc ở nơi này làm gì.
Cô trở về cùng với một ít đặc sản mà thôn dân biếu tặng, trong đó có một cô gái nhỏ trông rất đáng yêu đưa cho cô một túi trái cây mà tự tay cô ấy hái trong rừng. Trái cây có màu đỏ chót, ăn vào có vị chua chua ngọt ngọt, rất hợp với khẩu vị của Dương Tam.
Dương Tam quyết định sau khi trở về sẽ gieo trồng loại cây này, chờ khi nó lớn thì muốn ăn lúc nào cũng được. Đáng tiếc cô không có dương chi cam lộ, nếu không chỉ cần một giây là nó đã có thể nảy mầm đơm hoa kết trái. Thôi, là một đại yêu mệnh thọ dài lâu, cô có rất nhiều thời gian chờ đợi. Chờ đợi có thể cảm nhận được thức ăn có hương vị ngon hơn.
Chờ đến khi bọn họ về nhà, đã là ngày sáu tháng chín.
Cô còn chưa kịp mở cửa đã nghe được tiếng hoan hô của Doãn Văn Giác: “Ha, ha, ha, cuối cùng tôi cũng thắng được cậu!”
Doãn Văn Giác và Tiểu Hắc nghe được tiếng mở cửa, đồng thời quay đầu. Trên mặt Doãn Văn Giác dán đầy giấy, cơ hồ không thấy rõ mặt mũi. Tiểu Hắc vẫn còn tốt, trên mặt chỉ bị dán hai mảnh giấy. Trước mặt hai người, bài poker rơi rụng đầy đất.
Rất rõ ràng, một người một gấu đang chơi bài để giết thời gian, nhìn tình huống hiện tại có lẽ Doãn Văn Giác thua nhiều thắng ít.
Dương Tam nhìn Doãn Văn Giác với ánh mắt khing bỉ: “Đánh bài poker cũng không đánh lại Tiểu Hắc, cậu cũng thật có tiền đồ.”
Doãn Văn Giác hoàn toàn không cảm thấy mất mặt chút nào: “Lão đại, là Tiểu Hắc quá lợi hại, tôi cảm thấy ngay đến cả ông nội tôi đánh bài với nó cũng sẽ thua nhiều hơn thắng.” Chỉ số thông minh của Tiểu Hắc căn bản không giống một con gấu ngựa, nó còn thông minh hơn con người.
Dương Tam nhìn quanh nhà một lần, sáng sủa sạch sẽ, không còn hạt bụi nào. Cô rất hài lòng, ném một tấm phù ngũ lôi cho Doãn Văn Giác chơi.
“Nếu gặp yêu quái, hãy ném tấm phù này ra, chỉ cần đạo hạnh của yêu quái dưới năm trăm năm, chắc chắn sẽ bị tiêu diệt.”
Doãn Văn Giác vô cùng mừng rỡ, cẩn thận cất tấm phù vào.
Về đến nhà, Dương Tam liền phóng Hứa Giai Hâm ra ngoài, dạy cô ấy pháp quyết của quỷ tu.
Khi Doãn Văn Giác nhìn thấy Hứa Giai Hâm, có chút hoảng sợ, sau đó lại không ngừng sáp tới, gọi sư muội này, sư muội kia.
Dương Tam tức giận nói: “Cậu trở thành đệ tử của tôi lúc nào vậy?”
Doãn Văn Giác nói năng đầy lý lẽ hùng hồn: “Tôi mỗi ngày đều phụ trách quét tước dọn dẹp! Trong tiểu thuyết huyền huyễn thì tôi chính là đệ tử thô sử! Đệ tử thô sử cũng là đệ tử!”
Dương Tam bị cậu ta làm cho á khẩu, có thể nói đến như vậy cũng chỉ có Doãn Văn Giác, cậu ta quả thật là một nhân tài. Tuy rằng cậu ta có chút không biết xấu hổ, nhưng lại rất biết nhìn ánh mắt người khác, bình thường cũng không khiến người ta chán ghét, nên Dương Tam liền mặc kệ cậu ta.
Cô trở về phòng, niệm khẩu quyết, hồn phách liền rời đi.
Dương Tam đã tới địa phủ không ít lần, có thể nói là ngựa quen đường cũ. Không ngờ, chỉ mới qua một ngàn năm, địa phủ đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.
“Tinh chất bảo dưỡng móng tay, một trăm minh tệ, không thể thấp hơn!”
“Poster do chính tay Từ Xuân Thâm ký tên, chỉ cần hai mươi minh tệ! Hôm nay bán phá giá xả hàng!”
“Xe hơi Ferrari, chỉ mười vạn minh tệ là có thể Ferrari về nhà.”
“Xí muội dương sơn, chỉ cần mười minh tệ, uống với canh Mạnh Bà là hợp nhất!”
Dương Tam nhìn các sạp hàng náo nhiệt trước cầu Nại Hà, khóe miệng có chút run rẩy. Cuộc sống vô cùng náo nhiệt và ngập mùi tiền, thiếu chút nữa cô đã cho rằng bản thân đến nhầm chỗ, hiện vẫn đang ở nhân gian.
Nhóm quỷ hồn bày sạp hàng chật như nêm cối, âm thanh chào hàng và mặc cả vang lên không dứt bên tai, còn lại một ít quỷ sai phụ trách duy trì trật tự, nếu có quỷ hồn nào dám gây sự liền dùng roi đánh qua.
Mạnh Bà ngồi một bên, trong tay cầm một quyển sách, xem đến say mê.
“Tiểu Mạnh!” Dương Tam bay tới trước mặt cô ấy, lên tiếng chào hỏi.
Mạnh Bà nghe thấy xưng hô quen thuộc - mấy ngàn năm rồi mới có người gọi cô ấy như thế, cũng chỉ có một người mà thôi, cô ấy kinh hỉ ngẩng đầu: “Dương Tam! Cô còn sống à?”
“...Ta còn sống.”
Mạnh Bà là hậu duệ của Thổ tộc, hai ngàn năm trước đã tiếp quản chức vị Mạnh Bà.
Mạnh Bà gặp được bạn tốt, rất cao hứng: “Tôi đã nói tai họa sẽ để lại ngàn năm mà, cô nhất định không dễ dàng chết như vậy!”
Đầu Dương Tam đầy vạch đen: “Cô còn nói nữa tôi sẽ đánh cô đấy!”
Mạnh Bà hỏi: “Sao cô lại đến địa phủ? Đến tìm Diêm Vương để đánh nhau sao?”
Dương Tam lắc đầu: “Tôi đến để mượn Kính Tam Sinh dùng một chút.”
Mạnh Bà bừng tỉnh, nói: “Tôi thấy tâm trạng Diêm Vương hai ngày nay không tồi, cô có thể đi mượn thử một chút.” Tiếp theo cô ấy thành khẩn dặn dò:
“Hai người đừng một lời không hợp lại đánh nhau.”
Ánh mắt Dương Tam dừng lại trên nồi canh trước mặt Mạnh Bà, món canh kia có màu hồng, xen lẫn chút màu lam và màu lục, trông quỷ dị vô cùng. Cô chỉ nhìn qua liền không còn tâm trạng ăn uống gì nữa.
“Cô đang nấu hương vị gì thế?”
Mạnh Bà thở dài: “Nồi canh này thất bại rồi, tôi vốn muốn làm ra canh bảy màu bảy vị, đáng tiếc là đã thất bại. Công thức là tôi vô tình xem được trên một quyển sách ở dân gian. Đợi khi nào thành công, tôi nhất định sẽ gửi cho cô một nồi! Hiện tại cô đang ở đâu, nói tôi nghe một chút nào.”
Dương Tam toát mồ hôi lạnh: “Vẫn là không nên, cô đưa Diêm Vương uống đi! Mỗi ngày hắn đều xử lý công văn quan trọng, rất vất vả, phải bồi bổ thật tốt.”
Mạnh Bà nghiêng đầu suy nghĩ: “Cô nói cũng đúng.”
Không chỉ thành công tránh được tai họa mà còn có thể chuyển hướng phiền phức sang người khác nên tâm tình Dương Tam rất sảng khoái, sau khi hàn huyên với Mạnh Bà một lát về việc nhà liền đi tìm Diêm Vương.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo