Dương Tam ừ một tiếng, thần sắc nhàn nhạt. Tư thái này ở trong mắt người khác chính là lãnh diễm cao quý.
“Hổ yêu kia thật sự là do cô diệt trừ sao?” Một đệ tử tính tình nóng nảy, trực tiếp nói ra nghi ngờ của bản thân, hắn thấy sư thúc nhà mình không có ý định ngăn cản, kêu gào càng thêm hăng say:
“Không phải là cô nhặt được của hời chứ? Hay là hổ yêu kia vốn không có thật?”
Dương Tam nhìn xung quanh một lượt, đa số những người lớn tuổi đều có thể che giấu một phần cảm xúc. Những người nhỏ tuổi hơn chỉ kém chưa đem hai chữ [Không phục] viết lên mặt.
Dương Tam thần sắc bình đạm: “Ai không tin thì hãy đứng ra.”
Một số đệ tử nhìn trưởng bối nhà mình - không ai ngăn cản vậy tức là đồng ý, vì thế sôi nổi dứng dậy. Trên thực tế, những người giữ thân phận sẽ không tranh cãi cùng với Dương Tam, nhưng cũng rất mừng rỡ khi thấy đệ tử đứng lên muốn cho Dương Tam đẹp mặt.
Một, hai, ba, bốn, năm, sáu… sáu người. Rất tốt!
Dương Tam vung tay lên, thu cả sáu người vào tay áo càn khôn, xoay người một cái, ném bọn họ vào hang động của hổ yêu.
Sau khi ném bọn họ đến đó, Dương Tam nở nụ cười rất vô tội: “Nếu bọn họ không tin, tôi đành phải đưa bọn họ đến hang động của hổ yêu để bọn họ có thể nhìn thấy tận mắt.”
Đây là cách làm vừa đơn giản vừa thô bạo nhưng có thể trực tiếp trấn trụ những người khác! Nhận ra pháp thuật này khiến trong lòng mọi người nổi lên sóng to gió lớn!
Nhậm Lượng xoa xoa chòm râu, cảm thấy bản thân thật may mắn vì không dẫn đệ tử ra khỏi cửa, bằng không hiện tại chẳng phải ném hết mặt mũi đi rồi sao. Tay áo càn khôn, thật không hổ là tay áo càn khôn.
Dương Tam liếc nhìn sắc mặt khác nhau của mấy đạo sĩ kia: “Còn có ai không phục nữa hay không.”
Triệu Thiếu Minh hắng giọng một cái, cố gắng đứng ra hòa giải: “Bọn họ tuổi còn nhỏ, ngài đừng…”
Còn chưa kịp dứt lời, Dương Tam lại vung tay áo càn khôn lên, khiến Triệu Thiếu Minh theo chân các đệ tử, bị ném vào hang cọp.
Những người khác một câu cũng không dám nói nữa, sợ kết cục của bản thân sẽ giống như Triệu Thiếu Minh.
Bọn họ chỉ biết dùng ánh mắt nhờ vả Bắc Bất Nhạc. Cũng không còn cách nào khác, ai bảo trong số những người ở đây Bắc Bất Nhạc quen thân với Dương Tam nhất.
Về phần những đệ tử nhỏ tuổi kia, giận mà không dám nói gì. Giờ phút này trong đầu bọn hắn, sự tồn tại của Dương Tam không khác gì một đại ma vương.
Bắc Bất Nhạc thấy bọn họ ăn mệt, trong lòng vô cùng thoải mái, khẽ. ho khan một tiếng.
Đôi mắt Dương Tam nheo lại, tràn đầy nguy hiểm bắn về phía ông: “Ông cũng có ý kiến?”
Bắc Bất Nhạc vì cầu sinh mà liều mạng lắc đầu, chờ sắc mặt Dương Tam đã hòa hoãn lại một chút, mới yếu ớt lên tiếng:
“Thật ra, vừa rồi Triệu lão đầu cũng chỉ muốn giải thích một chút.”
Dương Tam nhàn nhạt nói: “Thế mà tôi tưởng hắn cũng có ý kiến, nên đã tiện tay ném hắn qua đó luôn rồi.”
Cô rũ mi, bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn: “Thật ra tính tình của tôi đã tốt hơn rất nhiều, nếu là trước đây…”
Giọng nói trong trẻo của Tiểu Kim vang lên: “Không sai, nếu là trước đây, cái cây kia chính là kết cục của bọn họ.”
Sau đó một đạo thiên lôi vô cùng phối hợp bổ vào thân cây, đốt trụi cây đại thụ ba người ôm không xuể thành tro bụi. Mấy người Bắc Bất Nhạc muốn triệu hoán thiên lôi cũng không khó, nhưng phải viết phù chú thật tốt, lấy nó làm trung gian. Dương Tam chỉ nhẹ nhàng bâng quơ đã có thể triệu hoán được một đạo, thậm chí trước đó chưa từng cảm nhận được pháp lực xao động, bọn họ thật đúng là không thể làm được như vậy.
Những người khác run kê bần bật: Hóa ra vừa nãy cô đã thu liễm lắm rồi!
Lúc này chẳng còn ai hoài nghi năng lực của Dương Tam nữa.
Dù là Triệu gia hay Chính Nhất Quan, tất cả đều nhanh chóng vào núi, một mặt là vì muốn tận mắt chứng kiến tình huống của hổ yêu, mặt khác là phải tìm kiếm những đệ tử bị ném vào hang động.
Dương Tam nhìn về phía bọn họ: “Có muốn tôi trực tiếp đưa các người đến đó không? Các người tự đi sẽ rất vất vả, để tôi ném đến đó sẽ nhanh chóng và tiện lợi hơn, cùng lắm cũng chỉ như say xe mà thôi.”
Đoàn người vào núi dừng lại một chút, ngay sau đó vô cùng ăn ý bước nhanh hơn.
Dương Tam chậc chậc lưỡi, đây là ghét bỏ kỹ thuật của cô sao?
Bắc Bất Nhạc vào núi cả ngày hôm qua đã rất mệt mỏi, liền không tham gia chuyện náo nhiệt này.
Ông xoa xoa mi tâm: “Vừa nãy lúc cô nói chuyện, thật sự rất giống vai ác. Có quan hệ tốt với bọn họ tương lai cũng có chỗ tốt.”
Dương Tam khẽ cười một tiếng: “Có gì phải lo lắng cơ chứ, nếu bọn họ không phục thì đánh đến khi nào bọn họ phục thì thôi! Nếu không bọn họ còn tưởng tôi dễ bắt nạt.”
Kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu, đây là quy luật của tự nhiên. Nếu cô mềm yếu, những người đó sẽ cho rằng cô dễ nói chuyện, đến lúc đó lại cọ mặt mũi. Trong mắt người ngoài, cường giả thiện lương là nhân từ, kẻ yếu thiện lương là mềm yếu.
Bắc Bất Nhạc nhất thời không nói gì: Lúc này ông mới ý thức được trước đây mình đã quá coi thường cô, tiêu chuẩn của ông không thể đặt trên người Dương Tam.
Trong hang động.
Một đám người phát ngốc nhìn đống tro tàn kia.
Một người nhịn không được lên tiếng: “Các người nói xem, nội đan kia cũng bị đốt thành tro rồi sao?”
Sắc mặt Triệu Thiếu Minh không tốt lắm, chuyện này rất có khả năng. Hổ yêu này đã tu luyện hơn một ngàn năm, thân thể giống như sắt thép, vạn kiếm không thể đâm thủng. Thế mà thân thể còn bị thiêu thành cho tàn, huống chi là nội đan.
Nghĩ đến đây, nội tâm hắn không khỏi có chút phát điên: Rốt cuộc cục đá cản đường Dương Tam này từ đâu đến vậy?
Chỉ là nhớ đến tình cảnh ông vừa bị đối phương thu vào tay áo nhưng bản thân lại bất lực không thể phản kháng, sắc mặt Triệu Thiếu Minh tái nhợt.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo