Hứa Giai Hâm đứng một bên, muốn cười nhưng lại không dám cười. Cô ấy loáng thoáng nhận thấy được thân phận của Dương Tam rất không bình thường, dù gì cũng là người quen ngang hàng với Diêm Vương. Thế mà vừa nãy cô ấy còn lo lắng Dương Tam sẽ đánh không lại hổ yêu…
Dương Tam thu lại cảm xúc, nói với cô ấy: “Trở về thôi.” Cô đang cân nhắc buổi tối sẽ đến địa phủ một chuyến, ít nhất cũng phải xem qua cuộc đời của Tề San, thử xem có thể phát hiện ra kẻ nào động tay động chân trong đó hay không.
“Đa tạ đại nhân.” Hứa Giai Hâm thật sự rất cảm kích Dương Tam, không chỉ giúp cô ấy thoát khỏi ma trảo của hổ yêu, thậm chí bây giờ còn cho cô ấy một tia hy vọng.
Dương Tam nói với Hứa Giai Hâm chuyện em gái cô ấy đã để lại bình luận dưới Weibo của Tiểu Kim, lúc ấy mới thu hút sự chú ý của Dương Tam.
Hứa Giai Hâm nghe đến tên của cô em gái từ nhỏ đã thân thiết với mình, liền không nhịn được muốn rơi nước mắt.
Dương Tam nói lời thấm thía: “ Vì thế sau khi cô trở về, đừng quên báo mộng cho em gái cô.”
Sau khi chuyện này kết thúc, Tiểu Kim lại có thêm một tín đồ thành kính, chỉ cần càng thành kính thì tín ngưỡng mà nó tiếp thu được sẽ ngày càng nhiều.
Hứa Giai Hâm vốn đang bi thương muốn khóc, ngay lập tức bị những lời này đánh tan.
Dương Tam suy nghĩ một chút, bổ sung thêm: “Cô cũng đừng khóc, sau khi củng cố thân thể, không phải lúc nào cũng có thể gặp được người nhà hay sao? Sau khi trở thành quỷ tu, ngoại trừ không có thân phận quang minh chính đại thì cũng chẳng có gì khác biệt lắm, vẫn có thể ăn uống bình thường, không giống như ma quỷ phải thắp hương mới có thể ăn được.”
Hứa Giai Hâm khẽ há miệng thở dốc, có chút chút mù mịt. Quỷ tu trong tưởng tượng của cô ấy tựa hồ có chút không giống nhau.
Tiểu Kim nâng má, ngồi ghế trên, nhìn về phía hang động.
Bắc Bất Nhạc nghe mấy cuộc điện thoại, tâm tình tốt lên không ít, đi đến nói với Tiểu Kim: “Tôi vừa nhận được tin tức là bọn họ đã đến nhà ga thành phố, hai giờ nữa là có thể đến đây.”
Tiểu Kim có chút tức giận, nói: “Bọn họ rất giống với cảnh sát trong tiểu thuyết, vào giây phút cuối cùng mới đến nơi. Nếu dựa vào bọn họ thì hoa cũng tàn.”
Bắc Bất Nhạc có chút xấu hổ, cũng không thể phủ nhận lời Tiểu Kim nói đúng là có chút đạo lý.
Tiểu Kim ngửi ngửi, chợt đôi mắt sáng ngời: “Chị ấy đã trở lại.”
Vừa dứt lời, một bóng người mảnh khảnh từ trong rừng cây đi ra.
Tiểu Kim và Bắc Bất Nhạc cùng đi lên đón Dương Tam, quét qua quét lại trên dưới người cô: “Cô không bị thương đấy chứ?”
Dương Tam nặng nề gật đầu: “Mũi của tôi đã chịu tổn thương, thật là quá thối! Đây có tính là tai nạn lao động hay không?”
Cho dù cô đã dùng pháp thuật ngăn cách, nhưng mùi thối kia vẫn bám theo cô như hình với bóng. Hiện tại Dương Tam chỉ muốn nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, rửa trôi hết mùi hôi hám trên người.
Bắc Bất Nhạc cứng họng, thở dài: “Phía dưới chân núi có một khách sạn nhỏ, cô có thể qua đó.”
Ông thật đúng là lo lắng vô ích.
Bắc Bất Nhạc sờ sờ mũi, lại lần nữa hỏi cô về một vấn đề: “Cô còn thu nhận đệ tử không?” Ông cảm thấy nhận một cô gái mười tám tuổi làm sư phụ không hề mất mặt chút nào. Học đạo cũng có trước sau. Ông tài không bằng người, không có gì phải phủ nhận.
Dương Tam nhàn nhạt nói: “Trước mắt tôi vẫn chưa có kế hoạch này.”
Cô cũng không phải xui xẻo như lúc mới thức dậy, đến một tiểu đệ cũng không có. Bây giờ dưới trướng cô đã có Tiểu Kim, Tiểu Hắc, còn cả Hứa Giai Hâm, không hề thiếu tiểu đệ.
Vẻ mặt Bắc Bất Nhạc tiếc nuối: Trước kia từng có một cơ hội bái sư bày ra trước mặt ông, đáng tiếc ông lại không biết trân trọng.
Đây là khách sạn duy nhất dưới chân núi, giá cả tất nhiên là không thấp. Chẳng qua Dương Tam đã cứu không ít thôn dân, chính là ân nhân cứu mạng trong mắt bọn họ, nên bà chủ khách sạn vô cùng nhiệt tình, không chỉ không thu tiền mà còn chuẩn bị không ít bánh bao nhà làm và tự mình pha trà hoa cho Dương Tam.
Tuy rằng đây không phải là món ăn mỹ vị gì, nhưng thắng ở chỗ mang hương vị tự nhiên, Dương Tam ăn rất vui vẻ, còn tặng thêm một tấm phù chú trấn trạch an gia, bà chủ cực kỳ vui mừng tự tay dán lên. Đây chính là đại sư đưa, không phải mấy thần côn lừa đảo ven đường.
Sau khi Dương Tam ăn uống no đủ, các đạo sĩ khác mới khoan thai đến muộn, theo lời Bắc Bất Nhạc nói, đây đều là những người có danh tiếng, chẳng qua Dương Tam không quen biết một ai.
Khi bọn hắn cực cực khổ khổ chạy đến hàng yêu trừ ma, lại biết được tin tưc hổ yêu đã bị diệt trừ. Nếu người trừ yêu là Bắc Bất Nhạc cũng liền thôi, danh khí cùng thực lực của Bắc Bất Nhạc bọn hắn đều biết rõ. Ai biết lại là một tiểu nha đầu vô danh, làm thế nào bọn họ có thể tin được!
Bắc Bất Nhạc thấy bọn hắn không tin cũng lười giải thích, quay đầu giới thiệu với Dương Tam: “Đây là sư đệ Nhậm Lương của tôi.”
Dung mạo của Nhậm Lương trông giống đạo sĩ hơn so với Bắc Bất Nhạc, một đầu tóc dài bạc phơ, nếu gương mặt thêm vài phần trẻ trung, nhất định sẽ mang đến khí chất tiên phong đạo cốt khiến người ta nhìn vào liền quên đi trần tục. Nhậm Lương đã sớm nghe sư huynh nói về Dương Tam, lộ ra nụ cười đầy hòa khí:
“Hóa ra là Tiểu Dương sư phụ, quả thật danh xứng với thực.”
Thanh Dương Cung tuy rằng tự xưng là đạo quán của Đạo Đức Thiên Tôn, nhưng mấy trăm năm nay cũng chưa từng có ai gặp qua Tổ sư gia của bọn họ. Tay áo càn khôn kia của Dương Tam đã nói lên rằng cô chính là tiên nhân chính tông.
Dương Tam khẽ gật đầu, xem như chào hỏi. Cô cũng không thể nói là ngưỡng mộ đã lâu, dù sao cũng chưa từng nghe qua tên họ của người này.
“Đây là trưởng lão Triệu gia Triệu Thiếu Minh.”
“Đây là Long Hổ Sơn Chính Nhất Quan Lư Thanh.”
Còn lại chính là các đệ tử, Bắc Bất Nhạc cũng không giới thiệu thêm, Dương Tam có thể nhớ kỹ ba người ông vừa giới thiệu thì ông đã cảm ơn trời đất rồi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo