Cuối cùng Dương Tam cũng tìm thấy công pháp tu hành của con tiểu yêu này - Cửu Chuyển Huyền Công, đây không phải là bản lậu của Cửu Chuyển Nguyên Công à? Cửu Chuyển Nguyên Công còn được biết đến rộng rãi với cái tên công pháp tu hành của Dương Tiễn, khiến thân thể thành thánh. Hổ yêu hẳn là muốn tu luyện theo con đường này.
Cô lật vài tờ xem thử, nhịn không được cười nhạo một tiếng. Cái này sao có thể là Cửu Chuyển Nguyên Công, khẩu quyết đã bị thay đổi hoàn toàn. Luyện đến trang sau, cơ thể sẽ ngày càng khô nóng, cũng khó trách hổ yêu phải cẵn nuốt nữ tử sinh vào ngày âm tháng âm năm âm.
Sau khi kết thúc việc tu luyện, công lực của hổ yêu sẽ ngưng tụ ở yêu đan. Giống như một số tu sĩ vì để thu thập yêu đan cường đại, họ sẽ bày mưu để người khác tu luyện công pháp này, những người luyện công pháp này cuối cùng chỉ có thể may váy cưới cho người khác.
Dương Tam rũ mi suy tư, người khiến hổ yêu tu luyện công pháp này, dụng tâm vô cùng hiểm ác. Bản thân chuyện này lại lộ ra rất nhiều nghi hoặc, quanh năm hổ yêu đều ngốc trong núi, Tề San đang yên đang lành chạy vào đây làm cái gì?
Cô giơ quyển sách trên tay lên: “Ai đưa cho ngươi thứ này?”
Hổ yêu giữ vững dáng vẻ uy vũ thề không khuất phục.
Dương Tam hừ một tiếng, lặng lẽ đốt một ngọn Thái Dương Chân Hỏa.
Hổ yêu co rúm lại: “Là một đạo sĩ tôi gặp được cách đây hơn sáu mươi năm về trước, hắn vì muốn giữ mạng nên đã hiến quyển công pháp này.”
Sau khi hổ yêu bắt người, cũng sẽ bắt bọn họ tu luyện, người nào có thiên phú thì lưu lại, sau khi tu luyện được một thời gian sẽ ăn thịt, điều này cũng khiến thực lực của ả ta tăng lên rất nhanh.
Dương Tam hỏi: “Ngươi còn nhớ rõ dáng vẻ của hắn trông như thế nào không?”
Hổ yêu nói: “Hắn cụt một ngón chân, mặt chữ điền, phía sau tai có một nốt ruồi đỏ.”
Hổ yêu thấy người nọ rất hợp mắt mình, vốn dĩ muốn đem hắn làm áp trại phu quân, kết quả tên tiểu đạo sĩ kia chạy trốn thật nhanh.
Dương Tam lại hỏi thêm mấy vấn đề, bao gồm cả việc làm sao ả ta gặp được Tề San. Theo như hổ yêu nói, Tề San là người đầu tiên mà ả ta ăn trong năm nay, sau khi cô ta trở thành ma cọp liền chủ động cống hiến vì hổ yêu. Những việc khác hỏi một câu thì đến ba câu ả ta không biết.
Dương Tam cảm thấy hỏi vậy cũng đủ rồi, liền chĩa kiếm gỗ đào hướng về phía hổ yêu trực tiếp chém nó thành hai nửa.
Biểu cảm trên mặt Hổ yêu vẫn tràn đầy hoảng sợ, như thể đang chất vấn cô: Rõ ràng nó đã thành thật khai hết mọi chuyện, vì sao còn muốn giết nó?”
Dương Tam nhàn nhạt lên: “Ta chưa từng nói sẽ không giết ngươi.”
Công đức chi khí vàng rực ngưng tụ lại trong tay cô, sau đó thu vào.
Tuy rằng Dương Tam rất thích ăn uống nhưng không phải cái gì cũng ăn.
Cô lấy nội đan ra, nói thật thì nội đan này cô ăn không vào. Tuy nhiên thứ này cũng có thể dùng để luyện chế ngoại đan, ném đối thủ, ngoài ra nó còn có thể tự kích nổ! Sau khi lấy nội đan, Dương Tam liền thiêu hổ yêu thành tro bụi.
Dư Dung và Hứa Giai Hâm nhìn kẻ địch bị tiêu diệt, vừa thương cảm vừa cảm thấy như được giải hận, sau đó lại có chút mờ mịt.
Dương Tam bình tĩnh hỏi: “Hai người có tính toán gì không? Có muốn đầu thai chuyển thế thêm lần nữa hay không?” Trong hoàn cảnh thế này mà hai cô gái ấy vẫn không bị thao túng, giữ vững bản tâm cứu giúp những người khác, kiếp sau hẳn là có thể đầu thai vào một gia đình tốt.
Cô dừng lại một chút, bổ sung thêm: “Tôi cũng có một môn pháp thích hợp cho quỷ tu, nếu các cô không muốn đầu thai cũng có thể chuyển sang quỷ tu, bát tự của hai người đều rất thích hợp quỷ tu.”
Đương nhiên càng nhiều tiểu đệ thì càng tốt.
Dư Dung do dự trong giây lát, nói: “Tôi vẫn nên đầu thai chuyển thế thì tốt hơn.” Cô đã thành công cứu em gái ra ngoài, cũng xem như là hoàn thành tâm nguyện. So với quỷ tu, cô càng muốn làm một người bình thường hơn.
Hứa Giai Hâm không thể bỏ được người nhà: “Tôi làm quỷ tu.”
Nếu có thể gặp lại người nhà thì thật tốt.
Bản thân Dương Tam cũng xem trọng Hứa Giai Hâm, tính cách và thiên phú của cô ấy rất thích hợp đi theo con đường này. Giọng nói của cô có vài phần sung sướng:
“Được, vậy cô cùng tôi trở về.”
Dứt lời, Dương Tam thả hồn phách của Tề San ra, bắt đầu triệu hồi quỷ sai.
Hai quỷ sai rất nhanh liền xuất hiện trước mặt cô, một thân toàn âm khí.
Dương Tam nhìn thoáng qua, đều là những gương mặt xa lạ, trong đó quỷ sai có nốt ruồi trên cằm, ánh mắt không ngừng đảo về phía Dương Tam.
Dương Tam tức giận quát: “Nhìn cái gì mà nhìn!”
Quỷ sai kia rụt rụt cổ, ngượng ngùng cười: “Chỉ là tôi thấy ngài có chút quen mắt.”
Dương Tam thầm nghĩ: Cô đã ngủ say một ngàn năm, chẳng lẽ địa phủ vẫn còn lưu lại truyền thuyết về cô? Chuyện này cũng không phải không có khả năng, dù sao cô cũng lợi hại như vậy, muốn khiêm tốn cũng không thể.
Cô đem chuyện của Dư Dung và Tề San nói qua một chút, sau đó lại cảm thấy hành động này quá dư thừa. Chờ đến địa phủ, chỉ cần dùng kính tam sinh chiếu qua sẽ biết tường tận những chuyện Dư Dung và Tề San đã từng trải qua.
Tuy rằng quan hệ giữa cô và Diêm Vương chẳng mấy tốt đẹp, nhưng cũng không thể không thừa nhận đối phương là một người công chính.
Hai quỷ sai liên tục gật đầu, mỗi tên lãnh một quỷ hồn, đãi ngộ của Dư Dung rõ ràng tốt hơn Tề San rất nhiều, Tề San trực tiếp bị xích lại. Trước khi đi, quỷ sai trước đó vẫn luôn nhìn cô không thể kìm lòng hỏi một câu: “Ngài có phải là Dương Tam đại nhân không?”
Dương Tam hơi hơi gật đầu: “Ngươi nhận ra ta sao?”
Quỷ sai cao hứng phấn chấn nói: “Có thể nhận ra! Trong tất cả căn phòng, Diêm Vương đại nhân đều dán bức tranh vẽ chân dung của ngài.”
Dương Tam tự bổ não cảnh tượng kia một chút, một thân lạnh lẽo. Tên mặt quan tài kia sẽ không yêu thầm cô đấy chứ?
Quỷ sai tiếp tục nói: “Mỗi lần Diêm Vương gia không cao hứng, đều sẽ phi đao vào bức tranh, sau đó tâm tình liền tốt lên không ít, sẽ không giận chó đánh mèo lên người chúng tôi. Trên dưới địa phủ chúng tôi đều rất biết ơn ngài, ngài thật đúng là người tốt! Ngài nhất định phải sống lâu trăm tuổi đấy!”
Sau khi dứt lời, quỷ sai hướng về phía cô hành lễ, cầm một cái máy ảnh tới, chụp vài bức ảnh của Dương Tam, sau đó chạy nhanh như chớp.
Dương Tam cắn cắn môi, tay nắm chặt thành quyền!
Diêm Vương chết tiệt, cô sẽ không để hắn yên!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo