Ánh nắng ban mai chiếu rọi vào cánh rừng, hai người Hứa Giai Hâm và Dư Dung là quỷ hồn, không thể hiện thân dưới ánh mặt trời. Dương Tam đơn giản ném cho bọn họ hai cái dù, giúp bọn họ che chắn một phần thân thể.

Hứa Giai Hâm giấu những người sống sót trong một hang động nhỏ diện tích khoảng mười mét vuông. Bên trong có tổng cộng tám người, mấy ngày nay bọn họ đều sống nhờ vào hoa quả dại xung quanh. So với đói khát thì bất kỳ lúc nào cũng có thể bị phát hiện và cái chết không báo trước đáng sợ hơn rất nhiều.

Lúc Dương Tam nhìn thấy bọn họ, sắc mặt ai nấy cũng rất tiều tụy. Sau khi xác định Dương Tam cùng Bắc Bất Nhạc đến để cứu bọn họ ra ngoài, tất cả đều không nhịn được mà gào khóc.

Bắc Bất Nhạc nói: “Để tôi đưa bọn họ xuống núi trước.” So với việc bắt hổ yêu, đưa những người sống sót này bình an trở về mới là quan trọng nhất.

Dương Tam liếc mắt nhìn Tiểu Kim một cái, nói: “Để Tiểu Kim dẫn ông đi, một mình tôi xử lý hổ yêu là được rồi.”

“Được.”

Dương Tam ho khan một tiếng, lấy ra mấy tấm bùa hộ mệnh lần lượt phân phát cho những người này. Cô quay đầu lại liền thấy vẻ mặt vui mừng của Bắc Bất Nhạc, nói:

“Xem như là ông mua mấy lá bùa này đi.”

Sự vui mừng trên mặt Bắc Bất Nhạc cứng lại: “Vậy cũng được.”

Nhìn theo bóng dáng bọn họ rời đi, Dương Tam nhàn nhạt lên tiếng: “Mấy người dẫn tôi đi tìm hổ yêu.”

Hứa Giai Hâm thử thuyết phục cô: “Hổ yêu kia thật sự rất lợi hại.”

“Nhưng tôi còn lợi hại hơn.” Giọng điệu Dương Tam có chút thiếu kiên nhẫn:

“Đừng nhiều lời nữa! Tốc chiến tốc thắng đi!”

Thấy cô tràn đầy tự tin, Hứa Giai Hâm liền dẹp bỏ suy nghĩ tiếp tục thuyết phục cô.

Hang động của hổ yêu lớn hơn so với tưởng tượng, chướng khí màu đen bao phủ toàn bộ huyệt động, mùi tanh hôi khiến người ta muốn ngất đi - Dương Tam lại một lần nữa tự niệm chú ngữ cách ly. Cửa hang động chất đầy xương trắng, không biết nơi đây đã mai táng bao nhiêu mạng người.

Ở giữa hang động, một lão hổ thật lớn xoay quanh mặt đất, thân hình cao lớn đến mười mấy trượng, tiếng ngáy như tiếng sấm.

Nhận thấy có người ngoài xâm nhập, cự hổ mở to hai mắt, đôi mắt lập lòe hung quang, đó là ánh mắt khi nhìn thấy con mồi.

Ánh mắt nó dừng lại trên người Dương Tam, nét mặt mặt có chút do dự: “Cô nhìn có chút quen mắt, hãy xưng tên đi.”

Dương Tam không hề có ấn tượng gì với nó, một lão hổ tanh tưởi như vậy, nếu đã từng gặp qua hẳn cô sẽ không quên: “Dương Tam.”

Lão hổ này hẳn là đã tu hành công pháp tà ác nên mới có thể phát ra mùi ghê tởm như vậy.

Cự hổ vốn đang lãnh khốc vô tình, nghe thấy cái tên này liền mở to hai mắt, dáng vẻ không thể tin được.

Dương Tam! Đó chính là truyền thuyết trong Yêu giới, có thể ăn tiểu yêu để tồn tại. Có lời đồn rằng cô đi đến nơi nào thì ăn đến nơi đó. Nơi nào cô đi đến, đào ba thước đất, không còn mảnh cỏ cây. Dù là đại yêu hay tiểu yêu, có hậu trường hay không có hậu trường, đều không thể trốn thoát khỏi miệng cô. Hổ tộc bọn chúng chính là vật hy sinh trong số đó, không biết bao nhiêu lão tổ đã chui vào bụng cô.

Điều quá đáng nhất chính là thằng nhãi này ở trước mặt người nhà của người bị hại nói một câu:

“Tổ gia gia của ngươi ăn lên khá ngon, không biết ngươi ăn vào sẽ như thế nào?”

Những điều đáng giận phải gọi là khánh trúc nan thư*.

*Khánh trúc nan thư: Lấy hết cả rừng tre (làm thẻ sách) cũng khó có thể viết đủ. Ý nói tội ác quá nhiều, không thể viết ra hết.

Khi còn nhỏ, mẹ của cự hổ đã từng cầm bức họa của Dương Tam đến hù dọa ả ta: “Nếu không tu luyện thật tốt, ra cửa liền gặp được Dương Tam.”

Năm đó, sau khi truyền ra tin tức Dương Tam không thể thành công vượt qua thiên kiếp đã đi đời nhà ma, rất nhiều yêu quái không nhịn được đốt pháo cả tháng để ăn mừng sự kiện trọng đại này. Thậm chí tộc Hổ của ả ta còn chọn ngày Dương Tam độ thiên kiếp thất bại là ngày bắt đầu cuộc sống mới.

Bóng ma thời thơ ấu giờ lại nghênh ngang xuất hiện trước mặt ả.

Thân mình to lớn của hổ yêu theo phản xạ có điều kiện mà run lên, câu nói kia của mẹ không ngừng quanh quẩn trong đầu ả ta.

[Nếu không tu luyện thật tốt, ra cửa liền gặp được Dương Tam.]

Hổ yêu ủy khuất: Rõ ràng ả ta đã liều mạng tu luyện, có thể nói là tam nương lão hổ liều mạng nhất trong tộc, sao còn gặp được vị sát tinh này?

Chạy! Phải chạy ngay!

Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu lập tức biến thành hành động.

Cự hổ hóa thành một chùm sáng, lấy tốc độ nhanh nhất chạy trốn ra ngoài, chỉ sợ chậm một bước liền đi vào vết xe đổ của tổ tông.

Đôi mắt Dương Tam khẽ nheo lại, từ trong tay áo phóng ra một sợi dây trói chặt lão hổ với tốc độ ánh sáng, còn vô cùng linh tính mà thắt thành hình nơ bướm.

Dương Tam lạnh lùng nói: “Ta đã cho phép ngươi đi rồi sao?”

Vừa nãy còn là một con cọp mẹ bá đạo tổng tài lãnh khốc vô tình, nhưng hiện tại nghe vậy chỉ biết lặng yên rơi nước mắt khuất nhục.

Dư Dung và Hứa Giai Hâm cảm giác như bọn họ đang nằm mơ vậy, hổ yêu tàn khốc đẫm máu, cướp đi sinh mệnh của các cô ấy ở trước mặt Dương Tam lại ngoan ngoãn giống như một con mèo; không đúng, đến mèo còn phải học tập theo nó. Các cô ấy không khỏi hoài nghi bản thân đang bị ảo giác.

Dương Tam bóp mũi, ở trong hang động của hổ yêu bắt đầu tìm tòi đồ vật. Càng vơ vét càng tức giận! Một con hổ yêu không đến một ngàn năm trăm tuổi thế mà pháp khí còn nhiều hơn cô! Đáng giận! Tuy rằng bản thân cô chướng mắt những pháp khí đó, nhưng cũng có thể lấy về cho mấy tiểu đệ nhà cô.

Như là Huyễn Tâm Linh có thể khiến người ta sinh ra ảo giác, Cương Cốt Câu có thể làm vũ khí, Huyền Quy Xác dùng làm công cụ phòng thân cũng không tồi…

Xét thấy hổ yêu này nghiệp chướng nặng nề, cô liền chí công vô tư thu lại những thứ này!

Cứ như vậy, trước mặt Hổ Yêu, cô đem tất cả những đồ vật ả ta sưu tầm hơn một ngàn năm thu vào không gia, vàng bạc gì đó cũng không tha.

Hai mắt hổ yêu chảy máu, công pháp mà ả ta tu luyện vốn rất dễ tức giận, dễ xúc động. Chỉ là hiện tại đang bị trói chặt khiến ả ta không thể nhúc nhích, chỉ có thể lộ ra biểu cảm thê lương đau lòng muốn chết.

0.10674 sec| 2400.609 kb