Tiếp đến Dương Tam liền thu hồn phách của Tề San lại, sau này sẽ giao cho quỷ sai.

Bắc Bất Nhạc dùng ánh mắt vi diệu nhìn Dương Tam: “Cô có vẻ hiểu rất rõ địa phủ nhỉ?”

Dương Tam xua xua tay: “Không có gì không có gì! Quan hệ của tôi và Mạnh bà khá tốt, thường xuyên giao lưu trù nghệ với nhau.” Trước khi Dương Tam ngủ say, Mạnh Bà đã nghiên cứu ra một trăm linh tám loại nước canh, không biết mấy năm nay có tiến bộ thêm chút nào hay không.

Về phần Diêm Vương gia, lúc trước Dương Tam thường xuyên ăn ác quỷ, vô cớ đoạt người của địa phủ, nên quan hệ với Diêm Vương chẳng mấy tốt đẹp.

Bắc Bất Nhạc vô cùng tin tưởng cô: “Chúng ta đi thôi! Thu phục hổ yêu kia nào!”

Tiểu Kim sửa lại: “Là ông đi xem chị tôi thu phụ hổ yêu mới đúng.”

Bản lĩnh của Bắc Bất Nhạc còn yếu hơn so với nó!

Bắc Bất Nhạc: “…”

Càng đến gần hang động của hổ yêu, mùi hôi thối càng thêm nồng nặc. Dương Tam cũng không biết hổ yêu này tu luyện tà pháp gì mà lại có mùi thối đến như vậy. Cô vốn muốn ăn hổ yêu này, nhưng hiện tại xem ra cô chẳng thể nuốt nổi nữa.

Vậy thì đánh cho nó hồn phi phách tán đi!

Số người trở thành ma cọp nhiều hơn so với tưởng tượng của mấy người Dương Tam, suốt đường đi bọn họ gặp phải không ít trở ngại, có người biến thành mỹ nhân câu dẫn bọn họ, có người trở thành thôn dân, chỉ là mùi hương trên người đều bán đứng bọn chúng.

Dương Tam gặp lần nào thiêu lần đó!

Ngay từ đầu, Bắc Bất Nhạc còn muốn hỗ trợ, về sau chỉ thuần túy ở bên cạnh hét 666 cổ vũ Dương Tam, hành vi lười biếng không biết xấu hổ này đã thành công nhận được ánh mắt xem thường của Tiểu Kim.

Sau nhiều lần trì hoãn, nửa đêm trôi qua, sắc trời tờ mờ sáng, cuối cùng bọn họ chỉ còn cách hang động kia khoảng mười dặm.

Cuối cùng năm nữ ma cọp đồng loạt xuất hiện, phần lớn dung mạo đều rất xinh đẹp, người lớn nhất cũng chỉ mười tám tuổi. Năm người này lợi hại hơn một chút, thực lực cũng ngang ngửa Tề San

“Ôi!” Tiểu Kim nhìn thấy một người trong đó, nhịn không được kinh hô một tiếng. Người cầm đầu mặc chiếc váy màu đỏ kia, chính là Hứa Giai Hâm mà bọn họ đang tìm kiếm. Lúc trước Tiểu Kim đã xem qua ảnh chụp của cô ấy, bởi vậy chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra.

Hứa Giai Hâm mười tám tuổi, thanh thuần như một đóa hoa nở rộ vào sáng sớm. Điều khiến Dương Tam kinh ngạc chính là, trong năm nữ ma cọp này chỉ có ba người mang theo huyết khí, hơi thở của Hứa Giai Hâm và cô gái mặc áo tím rất sạch sẽ.

Khi ba con ma cọp muốn lại đây, Hứa Giai Hâm và cô gái kia trao đổi ánh mắt với nhau, cùng nhau tiến lên đánh nhau với đồng bọn.

Dương Tam nhìn bọn họ giết hại lẫn nhau dường như cũng không ngạc nhiên. Nhìn thực lực này, có vẻ Hứa Giai Hâm còn lợi hại hơn bốn người còn lại.

Hai đấu ba, cuối cùng bên Hứa Giai Hâm thắng.

Hứa Giai Hâm nhìn ba người đồng bọn tiêu tán trong không khí, khẽ thở dài; “Vẫn còn mấy người sống sót, tôi dẫn mọi người đi tìm bọn họ, mọi người hãy dẫn họ ra khỏi cánh rừng này trước.”

Bắc Bất Nhạc đã từng suýt bị ma cọp lừa bịp, không khỏi có chút đề phòng: “Vì sao cô muốn giúp chúng tôi?” Ông cũng không biết đây có phải lại là khổ nhục kế hay không.

Sau trận chiến, ma nữ bên cạnh Hứa Giai Hâm đã bị thương, hồn phách đã lung lay sắp mất. Cô thấy Bắc Bất Nhạc không tin, sốt ruột nói: “Mọi người hãy mau đi cứu người đi, em gái tôi còn ở bên trong.”

Rõ ràng cô ấy phản bội là vì người em gái còn sống của mình.

Cô ấy nức nở nói: “Hổ yêu kia mỗi ngày đều phải ăn ba người, cứ mỗi ba ngày lại ăn một cô gái ngày âm tháng âm năm âm để nâng cao công pháp.” Ngày mai là đến lượt em gái cô ấy nên cô ấy không khỏi có chút nóng nảy.

Dương Tam nói: “Dẫn đường đi.”

Hứa Giai Hâm vui vẻ, dẫn bọn họ đi về phía Đông. Dọc đường đi Bắc Bất Nhạc cũng hỏi các cô ấy không ít vấn đề.

Hứa Giai Hâm nói: “Lúc trước tôi có chút không hiểu chuyện, cảm thấy bản thân lớn lên cũng không tồi, không kém gì so với mấy minh tinh trên TV nên liền muốn trở thành minh tinh. Sau đó tôi gặp được Tề San, cô ta nói tôi có thiên phú, rất thích hợp bước chân vào giới giải trí, sau đó tôi liền đi theo cô ta.”

Kết quả không nghĩ đến bản thân lại bước lên con đường chết, một đi không trở lại, cuối cùng trở thành thức ăn cho hổ yêu.

Hứa Giai Hâm tiếp tục nói: “Lão hổ kia bởi vì phải tu luyện công pháp nên không thường xuyên ra tay. Chúng tôi làm ma cọp, chỉ cần một ý niệm của cô ta có thể khiến chúng tôi hồn phi phách tán. Cô ta sai chúng tôi đi mê hoặc người sống, biến họ thành thức ăn cho cô ta.”

“Vận khí của tôi khá tốt, ở trong hang động của cô ta tìm được một cái đèn có thể ngăn cách hơi thở, về sau mỗi lần tìm được người sống tôi đều sẽ giấu bọn họ đi. Dư Dung cũng giúp tôi che giấu chuyện này.” Dư Dung chính là cô gái còn lại.

Hứa Giai Hâm cũng nghĩ đến chuyện đưa những người đó rời đi, chỉ là thủ hạ của hổ yêu không hề ít, chỉ sợ bọn họ chưa kịp ra khỏi cánh rừng đã bị phát hiện ra tung tích. Cô biết sớm muộn gì hòa thượng đạo sĩ cũng sẽ tìm đến nơi này, nên vẫn luôn lẳng lặng chờ đợi.

Có lẽ vì gặp phải chuyện lớn, nên thiếu nhữ ngây thơ trước kia bây giờ đã trầm ổn hơn nhiều.

Dương Tam nhìn cô ấy, giọng điệu mang theo vài phần tán thưởng: “Hãn sâu vào cũng bùn lại không hề thay đổi sơ tâm, rất tốt.” Đều bị hổ yêu quản chế, nhưng bên cạnh một Tề San chủ động trợ Trụ vi nghiệt, vẫn còn có một Hứa Giai Hâm kiên cường bất khuất.

Cũng có chút đáng tiếc cho Hứa Giai Hâm, nếu cô ấy vẫn còn tồn tại, quả thật rất hiếm có người tu đạo có tính cách như vậy.

Một câu nói khiến Hứa Giai Hâm bật khóc, hối hận vì sự lỗ mãng của bản thân, nhưng cũng có chút thoải mái.

0.10972 sec| 2397.125 kb