Dương Tam từ trên mặt đất bò dậy, xoa xoa chiếc mũi của mình.

Càng vào sâu trong rừng, cây cối càng trở nên rậm rạp. Kiếm gỗ đào lại không đủ linh hoạt, chỉ biết đi đường thẳng, không biết rẽ ngang rẽ dọc, vừa nãy suýt chút nữa thì đâm vào thân cây.

Cô nhìn kiếm gỗ đào bằng ánh mắt hận sắt không rèn thành thép, cuối cùng vẫn cất nó vào.

“Cậu cảm thấy nên đi đường nào?” Cô xoay đầu lại hỏi Tiểu Kim.

Tiểu Kim không chút do dự chỉ về hướng nam: “Lối này.” Câu trả lời của nó hoàn toàn dựa vào trực giác.

Dương Tam gật đầu tán đồng: “Tôi cũng cảm thấy nên đi đường này.”

Lúc này mặt trời đã xuống núi, toàn bộ ngọn núi bắt đầu chìm trong bóng tối. Bốn phía vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng đi đường của bọn họ. Sự an tĩnh đầy quỷ dị này rõ ràng là không bình thường, theo lý mà nói, một ngọn núi lớn như vậy hẳn là có rất nhiều động vật. Nhưng đến tận bây giờ, đừng nói là thỏ, ngay cả một con chim cô cũng không nhìn thấy.

Dường như trên ngọn núi này ngoại trừ bọn họ ra thì không còn loài động vật nào khác nữa.

Nếu người bình thường gặp phải hoàn cảnh này chỉ sợ đã sớm sợ hãi mất đi tự chủ; trong hoàn cảnh tối tăm yên tĩnh thế này, thời gian dường như kéo dài vô tận. Dương Tam vẫn ổn, cả đời này thứ khiến cô sợ hãi nhất chính là đói bụng.

Ước chừng đi được một giờ, Dương Tam nghe thấy phía trước truyền đến âm thanh đánh nhau, thỉnh thoảng có vài tia sáng lướt qua.

Dương Tam lôi kéo Tiểu Kim, dưới chân như cưỡi gió đạp mây, nháy mắt liền đi đến cánh rừng phía trước.

Bắc Bất Nhạc ném tấm phù chú cuối cùng trên người lên, dẫn một đạo thiên lôi đánh vào con ma cọp bên cạnh thành mây khói, nhưng đây là lá bùa cuối cùng còn sót lại trên người ông. Trận chiến này gian nan hơn rất nhiều so với tưởng tượng của ông, đã dùng hết phù chú mang theo bên người.

Ông nắm chặt kiếm trong tay, dùng sức cắn đầu lưỡi, muốn phun ra một ngụm máu lên thân kiếm, sử dụng đạo pháp này để trừ khử ma cọp - dù hành động này sẽ khiến mệnh thọ của ông giảm đi mười năm.

Một âm thanh trêu chọc vang lên: “Tôi nói này, ông là đang muốn cắn lưỡi tự sát à?”

Cùng lúc đó, một ánh lửa nóng rực bùng cháy, thiêu đốt ma cọp không còn một mảnh, khiến chúng nó phát ra tiếng kêu thảm thiết trước khi chết. Nói ra cũng lạ, ngọn lửa này hùng dũng lao đến nhưng lại lướt qua Bắc Bất Nhạc, không hề gây ảnh hưởng đến ông.

Bắc Bất Nhạc đặt mông ngồi xuống đất, nhìn về phía người vừa đến với vẻ mặt đầy kinh hỉ:

“Tiểu Dương sư phụ.”

“Ha ha ha!” Ông không nhịn được cười phá lên, giây tiếp theo lại ho sù sụ - đây là do cười to quá nên bị sặc rồi.

Dương Tam từ trên cao nhìn ông: “Bộ dáng này của ông cũng thật chật vật.”

Quần áo của Bắc Bất Nhạc đầy máu tươi và bụi đất, người của Thanh Dương Cung hiếm khi nào có bộ dáng chật vật như vậy.

Trên người mấy con ma cọp kia tỏa ra mùi hôi thối, Dương Tam căn bản nuốt không trôi, dứt khoát đem nó hỏa thiêu. Ma cọp đều là những người lúc trước đã bị lão hổ ăn thịt, về sau biến thành quỷ, trở thành nanh vuốt cũa lão hổ, giúp lão hổ làm chuyện ác, biểu hiện chính xác của câu tiếp tay cho giặc.

Bắc Bất Nhạc bị cô cười nhạo cũng không hề tức giận, ngược lại rất cao hứng. Có Dương Tam ở đây, ông nhất định sẽ an toàn.

Dương Tam thấy miệng vết thương của ông dần biến thành màu đen, liền biết vừa rồi ông bị ma cọp đánh trúng, miệng vết thương có độc. Đôi môi Bắc Bất Nhạc dần chuyển sang màu xanh lá, sắc mặt tái nhợt.

Cô lấy ra một viên đan dược, ném qua.

Bắc Bất Nhạc một ngụm nuốt vào, cảm nhận được một dòng nước ấm chậm rãi chảy khắp cơ thể, cánh tay vốn tê mỏi đã có dấu hiệu khôi phục.

“Cảm ơn Tiểu Dương sư phụ.” Ông chắp tay nói lời cảm ơn, cái mạng này của ông xem như đã được nhặt về.

Dương Tam nghiêm túc nói: “Một vạn tệ một viên.” Cô không bao giờ làm chuyện lỗ vốn.

Bắc Bất Nhạc ho khan một tiếng: “Chờ khi xuống núi tôi sẽ chuyển tiền cho cô.” Thời buổi này còn ai mang theo tiền mặt trên người cơ chứ.

Dương Tam nói: “Sao ông lại đến đây?” Cô đến đây là vì tìm Hứa Giai Hâm, nhưng vừa nãy nhìn thấy mấy con ma cọp chỉ sợ tình hình của Hứa Giai Hâm không mấy khả quan, rất có khả năng đã trở thành một trong số những con ma cọp kia. Cũng không biết một cô gái như cô ấy sao lại chạy đến ngọn núi này.

Sắc mặt Bắc Bất Nhạc trở nên ngưng trọng: “Khoảng thời gian trước có một vài thôn dân sau khi đi vào ngọn núi này liền mất tích, mấy cảnh sát phụ trách tìm kiếm họ cũng mất tích. Thằng nhóc Triệu gia kia thấy nơi này có điểm bất thường liền thông báo cho chúng tôi.”

“Tôi đến đây sớm hơn mấy người kia, nên đã lên đây xem trước.” Bắc Bất Nhạc cũng xem như là kẻ tài cao gan lớn, mới dám một mình tiến vào khu rừng này, kết quả là ông đã xem thường bản lĩnh của những con ma cọp kia, thiếu chút nữa là nằm liệt giữa đường.

Bắc Bất Nhạc nói: “Những con ma cọp đó còn biết sử dụng thuật pháp Đạo gia, tôi nhất thời không chú ý nên mới bị thương.”

Hiện tại ông gần như đã khôi phục hoàn toàn, bò dậy khỏi mặt đất, thổi bụi đất ở trên thanh kiếm.

Dương Tam nhướng mày, cảm thấy bên trong chuyện này nhất định có âm mưu gì đó.

Bắc Bất Nhạc tiếp tục nói: “Tôi đoán những người khác chậm nhất là ngày mai sẽ đến, nếu không chúng ta xuống núi trước, ngày mai lại cùng nhau trở lại đối phó với yêu vật trong núi?”

Dương Tam nói: “Đến cũng đã đến rồi. Còn đi cái gì cơ chứ.” Cô không muốn đi một chuyến tay không. Huống chi, xem xét tình huống hiện tại, rất có khả năng trong núi là một con hổ yêu có chút đạo hạnh. Nếu có thể thành công diệt trừ nó, hẳn là sẽ nhận được công đức chi khí giống như lần trước tiêu diệt con giao long kia. Công đức chi khí lần trước dùng để nấu ăn rất ngon, Dương Tam rất thèm ăn, trong lòng đương nhiên hy vọng càng ít người chia sẻ phần công đức chi khí này càng tốt.

Bắc Bất Nhạc tận tình khuyên bảo: “Nhưng chỉ sợ yêu vật bên trong không phải hạng tầm thường, làm vậy quá nguy hiểm.”

Dương Tam nghiêm túc phủ nhận: “Đối với ông mà nói thì đúng là nguy hiểm, nhưng đối với tôi thì chẳng ảnh hưởng gì cả.” Đạo hạnh của Bắc Bất Nhạc cùng lắm chỉ được vài chục năm, còn không bằng Tiểu Kim.

Bắc Bất Nhạc: “…”

Thật đau lòng! Đây là sự khác biệt giữa người với người sao?

0.09745 sec| 2401.938 kb