Bắc Bất Nhạc suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định đi theo phía sau Dương Tam.
Ba người tiếp tục đi sâu vào rừng. Có lẽ bởi vì bầu không khí quá an tĩnh, Bắc Bất Nhạc không nhịn được bắt chuyện với Dương Tam:
“Đây là em gái của cô sao?”
Dương Tam nói: “Chỉ là tiểu đệ, xem như là một nửa đệ tử.”
Tiểu Kim nghe vậy, vô cùng kiêu ngạo ưỡn ngực, vẻ mặt tràn đầy đắc ý. Đại nhân đã thừa nhận địa vị của nó! Nó chính là một nửa đệ tử, không hề kém cạnh con gấu ngựa kia!
Bắc Bất Nhạc cảm khái nói: “Sao cô lại dẫn theo theo cô ấy đến đây, không sợ cô ấy gặp nguy hiểm hay sao?” Vẻ bề ngoài của Tiểu Kim là một em gái yếu đuối, khiến Bắc Bất Nhạc hiểu lầm giới tính của nó.
Tiểu Kim bị coi khinh, có chút khó chịu, búng tay một cái, nước từ trên trời đổ ập xuống khiến toàn thân Bắc Bất Nhạc ướt sũng. Tiểu Kim vốn là cá, đối với nó mà nói, điều khiển nước chính là bản năng, không hao phí nhiều pháp lực.
Bắc Bất Nhạc tính tình không tồi, còn xin lỗi Tiểu Kim: “Hóa ra cũng là một tiểu sư phụ, đúng là hậu sinh khả úy.”
Năm nay, ngay cả một cô gái mới lớn chỉ mười mấy tuổi đã có được bản lĩnh này, điều này khiến ông cảm thấy rất áp lực.
Đi thêm một giờ, chợt có tiếng khóc thút thít truyền đến, trong đêm đen yên tĩnh thật sự có chút rợn người.
Bắc Bất Nhạc tăng tốc chạy về phía phát ra âm thanh, động tác của Dương Tam còn nhanh hơn ông, khi nhìn thấy người trên cây, cô khẽ nhướng mày - thế mà lại là Tề San.
Tề San ngồi trên cây, tay nắm chặt một vật gì đó giống như lệnh bài, khóc đến hai mắt đỏ hoe sưng húp. Váy trên người cô ta bị cành cây cào rách, lộ ra làn da trắng nõn.
Tề San nhìn thấy có người đến, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng: “Cứu tôi, cứu tôi với. Tôi muốn ra khỏi khu rừng này!”
Giọng nói của cô ta tràn ngập sự sợ hãi, hoa dung thất sắc: “Khu rừng này thật đáng sợ, có rất nhiều quỷ muốn ăn thịt tôi.”
Dương Tam hỏi: “Gặp được quỷ mà cô vẫn có thể rút kui an toàn, đúng là lợi hại.”
Bắc Bất Nhạc vốn đang đến gần cô ta, nghe được lời này lập tức dừng bước, ánh mắt nhìn về phía Tề San mang theo vài phần dò xét và đôi chút nghi hoặc.
Tề San nức nở nói: “Có thể là liên quan đến tấm bùa hộ mệnh trên người tôi, tấm bùa này là lúc trước mẹ tôi cầu cho tôi. Nếu không nhờ nó thì tôi đã sớm chết.”
Cô ta bò từ trên cây xuống, mắt ngân ngấn nước.
Bắc Bất Nhạc khẽ gật đầu: “Vậy cô đi theo bên cạnh chúng tôi, khi nào xuống núi tôi sẽ đưa cô ra ngoài.”
Với tính tình của ông, không thể nào thấy chết không cứu, nếu có thể cứu được một người thì cứ cứu. Trong lòng ông cũng có chút cảm khái về vận khí may mắn của Tề San, nhìn nét chữ màu đỏ trên chiếc bùa hộ mệnh đã tối màu, hiển nhiên là không thể sử dụng được nữa. Nếu Tề San không chờ được bọn họ đến, chỉ sợ đã trở thành thức ăn cho ác hổ.
Tề San cảm kích nhìn ông, đi về phía mấy người Dương Tam.
Khi cô ta cách Dương Tam khoảng năm mét, kiếm gỗ đào trong tay Dương Tam lãnh khốc vô tình hướng về phía cô, giống như một tia chớp, nhanh đến mức Tề San không thể nào trốn tránh.
Khi thanh kiếm đâm vào người Tề San, cô ta phát ra một tiếng thét chói tai, dung mạo vốn xinh đẹp nháy mắt liền trở nên hư thối, không nhìn ra hình dáng, thậm chí từ trong hốc mắt còn có sâu bọ bò ra. Một đạo hồn phách từ thân thể bay ra, đó là linh hồn của Tề San.
Cô ta đang định chạy trốn, Dương Tam liền ném một lá bùa dán vào cô ta, khiến cô ta không thể cử động.
Ánh mắt Tề San nhìn cô tràn đầy không cam lòng cùng oán độc, đồng thời xen lẫn một tia khó hiểu, không biết làm thế nào Dương Tam có thể phát hiện ra.
Dương Tam nhéo nhéo mũi, chán ghét nói: “Mùi trên người cô cách cả trăm mét tôi cũng có thể ngửi được.”
Do đó từ lúc bắt đầu, Dương Tam đã biết Tề San là người chết, chẳng qua là cố ý giả làm người sống để lừa bịp bọn họ. Không biết cô ta đã dùng cách này hại biết bao nhiêu người.
Bắc Bất Nhạc nghĩ lại mà sợ: “Cho nên cô ta cũng là ma cọp?”
Dương Tam gật gật đầu: “Có điều cô ta lợi hại hơn mấy con lúc trước chúng ta vừa gặp.”
Những con ma cọp kia chỉ là lâu la mà thôi, Tề San cũng xem như là tiểu chủ. Tuy rằng trước đó Dương Tam cũng đã tính ra được Tề San sẽ đột tử, nhưng lại không ngờ được cô ta lại trở thành ma cọp.
Cô không trực tiếp đánh chết Tề San, khiến cô ta hồn phi phách tán cũng là vì muốn biết rõ nội nội tình.
Dương Tam đi đến trước mặt Tề San, nhàn nhạt nói: “Hổ yêu kia đang ở đâu?”
Tề San hung hăng trừng mắt nhìn Dương Tam, sau đó đột nhiên lộ ra nụ cười vũ mị nhưng đầy thâm độc: “Đi theo con đường đá này, có một hang động, đó chính là địa bàn của nó.”
Bắc Bất Nhạc nghi ngờ hỏi: “Cô tốt như vậy sao?” Thế mà lại trực tiếp nói ra địa bàn của Hổ yêu cho bọn họ.
Dương Tam nói: “Phải nói là cô ta rất tin tưởng hổ yêu, ước gì chúng ta tới cửa chịu chết, do đó mới thành thật như vậy.” Cô liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của Tề San.
Bắc Bất Nhạc thấy Dương Tam thần sắc thong dong, không chút sợ hãi, liền quyết định tin tưởng vào bản lĩnh của cô.
“Chúng ta xử lý Tề San như thế nào?” Đối với một ác ma chủ động hại người như Tề San, Bắc Bất Nhạc không có nửa điểm đồng tình.
Dương Tam nhìn sắc mặt của Tề San, đạm nhiên nói: “Vốn dĩ tôi muốn dùng một tia sét đánh chết cô ta, khiến cô ta hồn phi phách tán. Nhưng sau đó lại cảm thấy như vậy quá hời cho cô ta. Nhìn những tội lỗi mà cô ta đã phạm phải, nên bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, chịu hình phạt chiên trong chảo dầu, còn phải luân hồi thành súc sinh.”
Dương Tam nhìn thân mình Tề San phát run, cười vui sướng: “Đến lúc đó tôi sẽ nói với Mạnh Bà, giữ lại ký ức cho cô ta khi chuyển thế.”
Ánh mắt Tề San nhìn Dương Tam như muốn nói “Cô là ác ma sao?”, vào thời khắc này lý trí liền sụp đổ:
“Cô, cô giết tôi đi! Trực tiếp giết chết tôi đi!”
Dương Tam phỉ nhổ: “Không phải cô đã sớm chết rồi sao?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo