Tiểu Kim nhìn vào phần tư liệu, gương mặt quả táo nhăn lại thành một đoàn.

Hứa Giai Hâm, mười tám tuổi, cầm tinh sửu, sinh vào giờ Hợi ngày Dậu tháng Đinh Mão. Vào ngày hai tháng chín, Hứa Giai Nhạc - em gái của Hứa Giai Hâm đã để lại bình luận bên dưới Weibo của Tiểu Kim, cầu nguyện cho chị gái rời nhà bỏ đi sớm ngày trở về.

Sau khi Tiểu Kim thông qua liên hệ nhân quả tìm được Hứa Giai Nhạc, liền hỏi cô ấy sinh thần bát tự của cô chị gái kia. Đây là bát tự ngày âm, tháng âm, năm âm điển hình; những người có bát tự này luôn là mục tiêu xuống tay của một số tà tu, Tiểu Kim không khỏi có chút lo lắng.

Nó đưa bát tự này cho Dương Tam, để cô bói toán thử xem hiện giờ Hứa Giai Hâm đang ở nơi nào.

Dương Tam bấm bấm ngón tay, căn cứ vào ảnh chụp và bát tự, bắt đầu tính toán.

Mỗi lần tính toán như vậy, tay cô đau đến rút gân.

Dương Tam khẽ nhíu mày, lấy bản lĩnh của cô, một khi đã biết rõ họ tên và ngày tháng năm sinh thì tuyệt đối nắm chắc phương diện tính toán. Thế nhưng khi bói toán cho Hứa Giai Hâm, cô lại mơ hồ cảm nhận được một lực ngăn cản, không thể bói toán chính xác vị trí của cô ấy. Chỉ có thể xác định hiện tại cô ấy đang ở núi Bình Khê thuộc thành phố L bên cạnh.

Núi Bình Khê là ngọn núi lớn nhất thành phố L, diện tích khoảng 30km2.

“Có chút ý tứ.” Con ngươi Dương Tam loé sáng, sau một đoạn thời gian nhàm chán, cuối cùng cô cũng đã có chuyện để làm. Hơn nữa cô cũng rất muốn biết, kẻ có thể gây cản trở cho việc bói toán của cô rốt cuộc là thần thánh nơi nào.

Dương Tam thu dọn một chút đồ đạc, chuẩn bị ra ngoài.

Tiểu Kim cũng nóng lòng muốn thử: “Đại nhân, tôi cũng muốn đi với cô.”

Dương Tam liếc mắt nhìn nó: “Cậu đi qua đó để tự nạp mình thành thức ăn sao?”

Tiểu Kim nói: “Như những lời trước đây tôi đã từng nói, tốt xấu gì cũng sẽ mang đến vận may cho đại nhân.”

Dương Tam ngẫm lại cũng cảm thấy có lý, tuy rằng cô cảm thấy thực lực Tiểu Kim rất yếu nhưng đó cũng chỉ là so sánh đại khái mà thôi. Chỉ cần không phải đối mặt với đại yêu hơn ngàn năm tuổi, nó có thể tự bảo vệ bản thân.

“Được, vậy cậu liền đi cùng tôi.”

Ánh mắt Tiểu Hắc cũng trông mong nhìn về phía Dương Tam, hiển nhiên cũng rất muốn đi cùng.

Dương Tam kiên quyết cự tuyệt: “Ngươi có nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Cô lấy ra một khối Rubik, đặt trước mặt Tiểu Hắc: “Chờ khi nào ngươi có thể xoay được hết khối Rubik này trong vòng năm giây, ta sẽ đưa ngươi ra ngoài.”

Dương Tam đưa cho Tiểu Hắc khối Rubik ba mặt, lúc trước cô đã tìm hiểu thông tin trên mạng, người đạt kỷ lục nhanh nhất cũng chỉ hơn năm giây mà thôi. Nếu Tiểu Hắc có thể thành công thì chẳng khác nào đã phá được kỷ lục thế giới. Suy cho cùng thì Dương Tam cũng chỉ đang lấy cờ lừa gạt Tiểu Hắc mà thôi.

Khối Rubik chính là món đồ chơi đầu tiên của nhân loại mà Tiểu Hắc tiếp xúc, cũng là thứ mà nó yêu thích nhất. Mỗi ngày ở nhà, ngoài việc tu hành thì nó đều sẽ dành ra một giờ để luyện tập xoay Rubik, không hề thấy phiền mà xoay qua xoay lại, hiện tại có thể xoay một khối Rubik ba mặt trong vòng hai mươi giây.

Tiểu Hắc dùng sức gật đầu, nắm chặt lấy khối Rubik, ngập tràn ý chí chiến đấu.

Trước khi Dương Tam rời đã gọi điện thoại cho Doãn Văn Giác, để cậu ta phụ trách chăm sóc Tiểu Hắc một ngày ba bữa. Doãn đại thiếu gia nghe tin cậu ta được làm bảo mẫu liền vui sướng chạy đến, cam đoan với Dương Tam:

“Lão đại, mọi chuyện đã có tôi lo liệu! Tôi nhất định sẽ chiếu cố Tiểu Hắc đến da lông mượt mà.”

Sắc mặt Dương Tam hoà hoãn đôi chút: “Chờ tôi trở lại sẽ đưa anh mấy lá bùa.” Tiểu đệ này vẫn rất đáng tin cậy.

Chỉ là Dương Tam không biết, tiểu đệ đáng tin cậy trong mắt cô, ngay sau khi cô vừa đi lập tức ôm lấy cổ Tiểu Hắc, vẻ mặt thân thiết:

“Hắc ca, tôi đã cho người vận chuyển mật đào mà cậu thích ăn đến bằng đường hàng không.”

“Chờ khi mật đào được đưa đến đây cậu có thể vẽ cho tôi thêm mấy tấm phù chú gọi mưa kia không?”

Tuy rằng phù chú do Hắc ca vẽ ra chỉ tích được vài giọt mưa bụi, nhưng như vậy cũng đủ để Doãn Văn Giác lấy ra làm trò đùa dai.

Tiểu Hắc suy nghĩ, duỗi năm ngón tay ra, nước miếng sắp chảy xuống.

Doãn Văn Giác liền đáp ứng: “Được, tôi sẽ cho người mang năm thùng đến đây.”

Một người một gấu ngựa, theo nhu cầu ở chung với nhau vô cùng hài hòa.

Bởi vì Tiểu Kim có mái tóc đỏ đến lóa mắt nên vô cùng nổi bật giữa đám đông, dọc theo đường đi không biết đã có bao nhiêu người hỏi thăm xem nó nhuộm tóc ở salon nào.

Tiểu Kim đều tùy tiện nói dối cho qua, theo Dương Tam ngồi tàu hỏa đến thành phố L. Đi tàu hỏa chỉ mất một tiếng rưỡi. Chỉ là núi Bình Khê tương đối xa xôi hẻo lánh, cách trung tâm thành phố hai giờ ngồi xe bus.

Gần chạng vạng, Dương Tam đến núi Bình Khê, ráng chiều đỏ rực phủ kín nửa bầu trời, như thể không trung đang bốc cháy.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía núi Bình Khê, rừng núi xanh um tươi tốt, lúc ẩn lúc hiện nét cổ quái và phảng phất mùi nguy hiểm, giống như một con cự thú, bất kỳ lúc nào cũng có thể há to cái miệng đầy máu.

Gió trên núi thổi qua khiến cô hung hăng nhíu mày: “Là mùi của sự chết chóc.”

Có lẽ nhân loại không thể ngửi được, nhưng đối với Dương Tam mà nói thì mùi hương này lại rất rõ ràng, là mùi thức ăn ôi thiu được thả vào rãnh nước hôi thối hơn mười ngày.

Cô xoa xoa mũi, tự niệm chút mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Cô tính lại bát tự của Hứa Giai Hâm thêm một lần nữa nhưng vẫn không thể tính ra vị trí cụ thể, chỉ có thể xác định cô ấy đang ở trong núi.

“Đi thôi, chúng ta lên núi.”

Sau khi nói với Tiểu Kim, cô lập tức lấy ra thanh kiếm gỗ đào, trực tiếp đứng lên trên thân kiếm, ngự kiếm thuận gió bay đi. Ngọn núi này lớn như vậy, nếu đi bộ thì đến ngày mai cũng chưa đến nơi.

0.09735 sec| 2397.141 kb