Bởi vì nguyên liệu nấu ăn quá nhiều, nên Từ Xuân Thâm chuẩn bị bữa cơm này lâu hơn so với dự kiến, ước chừng mất khoảng hai giờ đồng hồ.
Dương Tam vừa đọc sách vừa chuyên tâm chỉ điểm cho Tiểu Hắc và Tiểu Kim những việc liên quan đến tu luyện, lúc này mùi hương từ trong phòng bếp truyền đến không ngừng câu dẫn cô, khiến cô không thể tập trung tinh thần.
Phải nhẫn nại! Không thể ăn vụng!
Ngay khi Từ Xuân Thâm thốt ra câu “Đã xong.” Đối với Dương Tam thì đây là âm thanh tựa tiếng trời êm tai nhất mà cô từng nghe.
Cô ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn một bàn tràn đầy mỹ vị, linh khí nồng đậm bốn phía, cảm giác như bản thân như đang đắm chìm vào đại dương mênh mông hạnh phúc.
“Wow, tay nghề nấu nướng của anh đã tiến bộ hơn trước rất nhiều.” Dương Tam ăn một khối bánh huyết long, đôi mắt sáng rực lên. Trước kia Từ Xuân Thâm nấu cơm ngon, đơn giản là vì những nguyên liệu nấu ăn kia qua tay anh đều sẽ dính linh khí của anh, dù anh nấu thế nào cô ăn cũng cảm thấy ngon. Nhưng người bình thường không thể nếm ra hương vị này, chỉ cảm thấy mùi vị của món ăn đó rất tầm thường.
Nhưng hôm nay lại khác, bất kể là kỹ thuật xắt rau hay độ lửa đều tiến bộ hơn khi quay gameshow, hương vị món ăn cũng ngon hơn.
Từ Xuân Thâm ra vẻ như không có chuyện gì, bình tĩnh nói: “Gần đây tôi có xem qua một số công thức, thử làm vài lần để tích lũy thêm kinh nghiệm.”
Dương Tam lập tức cảm thấy anh là đồng đạo, vỗ vỗ vai anh: “Sau này tôi có được bí kíp hay công thức nấu ăn gì cũng đều sẽ chia sẻ với anh.”
Cô muốn nỗ lực kiếm tiền, còn muốn nỗ lực để Từ Xuân Thâm thiếu ân tình của cô, như vậy về sau anh có thể nấu cơm cho cô mỗi ngày. Dù sao hiện tại hai người đều ở chung một tiểu khu, có rất nhiều cơ hội để gặp mặt.
Dương Tam vùi đầu ăn uống, đôi mắt cong thành hình trăng non.
Về phần Từ Xuân Thâm, lực chú ý của anh đều bị mầm xanh trên đỉnh đầu Dương Tam hấp dẫn. Mới không gặp một thời gian, mầm xanh kia lại lớn thêm một ít. Không, không chỉ lớn lên mà còn béo hơn trước rất nhiều. Phiến lá tròn vo, cuống lá mỏng manh kia thật khiến người khác hoài nghi không biết nó có thể chịu được sức nặng của phiến lá hay không.
Lá cây nhận thấy cái nhìn chăm chú của anh, nỗ lực thể hiện một màn chào hỏi đầy tình yêu thương với biểu tượng trái tim.
Mầm xanh cố gắng hoàn thành biểu tượng trái tim, nhưng chỉ được được một nửa thì cuống lá mảnh khảnh kia rốt cuộc không thể chịu nổi, trực tiếp sụp đổ.
Dù tính cách Từ Xuân Thâm được xem là nội liễm, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh dở khóc dở cười này, cuối cùng cũng không nhịn được bật cười thành tiếng.
Dương Tam đang ăn liền ngẩng đầu lên, nhìn anh bằng ánh mắt mờ mịt.
Tay Từ Xuân Thâm nắm thành quyền, đặt lên môi ho nhẹ: “Không có việc gì, cô tiếp tục ăn đi.”
Dương Tam cúi đầu tiếp tục gặm móng vuốt.
Từ Xuân Thâm giãy giụa một chút, nhìn dáng vẻ ủy khuất của phiến lá kia, liền duỗi tay vuốt ve nó một chút, tựa như đang trấn an.
Lúc này Dương Tam đến nâng đầu lên cũng lười, còn không phải chỉ là sờ một chút thôi sao? Coi như là phúc lợi vì anh đã nấu bữa cơm này đi!
Nửa giờ sau, một bàn đầy thức ăn đã bị Dương Tam xử lý hết, chỉ để lại một chút bánh huyết long để ăn khuya.
Thấy cô đã ăn uống no đủ, Từ Xuân Thâm cảm thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, đến lúc nên trở về.
Dương Tam do dự nhìn món bánh huyết long, lộ ra vẻ mặt vô cùng luyến tiếc. Cô nỗ lực thuyết phục chính mình: Muốn để cho Từ Xuân Thâm được người người coi trọng thường xuyên đến nấu cơm cho cô thì phải cho anh một vài chỗ tốt.
Cô dứt khoát cầm lấy hai khối bánh huyết long đặt vào trong tay Từ Xuân Thâm: “Mời anh nếm thử cái này.”
Cô vốn muốn đưa anh ba khối, chỉ là cuối cùng vẫn có chút luyến tiếc. Hai khối đã là nhiều nhất rồi!
Vừa dứt lời, cô kiên quyết xoay đầu, không để ánh mắt tiếp tục dừng lại trên bánh huyết long, sợ bản thân sẽ hối hận, đem bánh cướp trở về. Cô âm thầm tự nhủ với chính mình: Nếu Từ Xuân Thâm từ chối, cô sẽ lập tức lấy lại!
Nhất định phải từ chối đấy! Không phải nhân loại rất khách khí hay sao?
Từ Xuân Thâm nhìn biểu tình rối rắm không nỡ của cô, hoàn toàn đối lập với sự bình tĩnh thong dong của cô khi chiến đấu với giao long. Anh bỗng có một ý tưởng ác liệt, trực tiếp cho một miếng bánh huyết long vào miệng.
Miếng bánh vừa vào đến miệng liền tan, hoàn toàn không có mùi tanh như trong tưởng tượng, ăn ngon ngoài dự đoán.
Từ Xuân Thâm ăn hết hai khối, như cảm nhận được có chút nhiệt khí len lỏi trong cơ thể, cả người ấm áp.
“Cảm ơn đã chiêu đãi.” Lời này của anh tuyệt đối là thật lòng.
Trái tim Dương Tam gần như tan nát, ăn món ăn do cô gắp ra, lại còn làm trò trước mặt một kẻ tham ăn như cô, quả thật là đại nghịch bất đạo.
Ai nói nhân loại thích nhất là từ chối lẫn nhau? Đại lừa đảo!
Dương Tam phất phất tay, cứng rắn nói: “Anh có thể về rồi.”
Từ Xuân Thâm thấy cô như vậy, càng muốn cười hơn.
Chờ sau khi Từ Xuân Thâm rời đi, Dương Tam sai Tiểu Hắc và Tiểu Kim đi lau dọn bàn ghế và rửa chén.
Tiểu Kim hỏi một chút: “Vừa rồi đại nhân đưa bánh long huyết cho Từ Xuân Thâm sao?”
Dương Tam ừ một tiếng, gặm nốt chỗ bánh long huyết còn lại: “Làm sao vậy?”
Tiểu Kim có chút rối rắm: “Huyết long đối với nhân loại bình thường thật sự quá bổ dưỡng, tuy rằng nó rất tốt, có thể cải thiện thân thể, nhưng cũng có một chút tác dụng phụ.”
Dương Tam tò mò hỏi: “Sẽ như thế nào?” Cô ăn cái gì cũng không có phản ứng khác thường, nên không suy xét đến tình huống nhân loại ăn vào sẽ như thế nào.
Tiểu Kim ho khan một tiếng, nói: “Tác dụng phụ đại khái là hiệu quả mạnh gấp mười lần máu hươu đi.”
Dương Tam nháy mắt đã hiểu, sau đó ôm bụng cười nghiêng ngã, mối hận đoạt đồ ăn đã hoàn toàn tan biến.
Cô cười có chút giảo hoạt: Đúng lúc cô cũng không thích ăn long tiên, lần sau gặp mặt sẽ đưa cho Từ Xuân Thâm vậy.
…
Trong nhà.
Từ Xuân Thâm dùng khăn giấy lau sạch máu mũi, quyết định lại đi tắm nước lạnh thêm lần nữa.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo