Đối với chuyện Từ Xuân Thâm không nhận ra cô, Dương Tam cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Dù cô biến thành hoa thì cũng là đóa hoa xinh đẹp tỏa sáng nhất, nhìn qua liền cảm thấy không giống bình thường. Vậy mà Từ Xuân Thâm lại không nhận ra cô!
Sau khi Từ Xuân Thâm mang đến vài quả bàn đào thì Dương Tam mới miễn cưỡng tha thứ cho anh. Bởi vì đã nếm được ngon ngọt từ chỗ Từ Xuân Thâm nên cô quyết định sau này phải lấy lý do tổn thương tinh thần để tống tiền mọi người một phen.
Ít nhất thì cũng phải vét sạch số nhân sâm tồn kho của sư phụ.
Khi biến thành Kiến Mộc, ý thức của Dương Tam dường như hoàn toàn biến mất, thế nhưng ngay lúc ấy một cỗ sinh chi lực trong cơ thể vốn không thuộc về cô bộc phát, đóng vai trò ngăn cản, mặc dù chỉ trong nháy mắt cũng đủ để Dương Tam bao bọc lấy thần thức của bản thân sau đó giải phóng ra ngoài.
Kí chủ cô chọn chính là cây ăn quả mà cô và Từ Xuân Thâm đã dùng máu tươi để nuôi dưỡng nó. Không ngoài dự đoán của cô, Từ Xuân Thâm quả thật đã chăm sóc cái cây này rất tốt. Chỉ là cô cũng không ngờ tần suất tưới tiêu của Từ Xuân Thâm thật sự không thấp, cộng thêm linh khí do Kiến Mộc tạo ra vờn quanh nên cô chỉ cần ba năm đã có thể hồi sinh ý thức. Nhưng hiện tại cô thật sự quá yếu ớt. Công sức mấy ngàn năm tu hành của cô đều đã hóa thành Kiến Mộc bên cạnh. Dương Tam cảm thấy vô cùng buồn bực nên liền bắt đầu gặm cắn nó.
Hừ, dù sao đây cũng là thân thể của cô, khắp Tam giới này còn ai có tư cách ăn nó hơn cô cơ chứ! Hơn nữa cô cũng chỉ ăn một ít cành lá và rễ cây để bổ sung dinh dưỡng mà thôi. Một thời gian sau chắc chắn Kiến Mộc sẽ mọc lại cành lá mới.
Cô không thể không thừa nhận rằng sức sống của Kiến Mộc cực kỳ mãnh liệt, hương vị cũng không hề thua kém nhân sâm hay bàn đào, hơn nữa còn là tài nguyên biết tái sinh, thật quá tuyệt vời a!
Đột nhiên Dương Tam cảm thấy, tuy rằng chuyện lần này thật nguy hiểm nhưng thành quả thu được cũng rất đáng giá. Sau này cô không chỉ có thể tận hưởng mỹ thực mà còn có thêm món ăn mới a.
Sau khi Bánh Bao Thịt biết được chuyện này liền chạy đi bắt được không ít đại yêu viễn cổ mang về đút cho Dương Tam. Ba năm trước, thời điểm mạt thế sắp diễn ra đã có không ít đại yêu nhân cơ hội đó chạy ra ngoài gây sóng gió. Lúc ấy Bánh Bao Thịt vì chuyện của Dương Tam nên không có tâm tình thu thập bọn chúng, bây giờ Dương Tam đã trở lại, cũng là lúc cậu nên đi tìm bọn họ tính sổ, để bọn chúng trở thành dưỡng chất nuôi dưỡng Dương Tam.
Vì để tránh tiết lộ tin tức ra bên ngoài nên chuyện Dương Tam đã tỉnh lại cũng chỉ có Từ Xuân Thâm, Trấn Nguyên Tử và Bánh Bao Thịt biết mà thôi.
Trấn Nguyên Tử đã dốc hết kho báu dưới đáy hòm của mình mang đến cho Dương Tam. Trước khi nhìn thấy sư phụ, trong đầu Dương Tam đã chuẩn bị một danh sách báu vật dài đằng đẵng để tống tiền ông; thậm chí còn nghĩ ra kịch bản, nhất định phải thể hiện sự yếu đuối bất lực đáng thương của bản thân để sự phụ cảm thấy áy náy.
Thế nhưng sau khi nhìn thấy sư phụ, một người dù qua trăm ngàn năm vẫn luôn chăm sóc chòm râu vô cùng kỹ lưỡng lại có dáng vẻ tang thương như vậy, râu tóc trắng xóa, Dương Tam liền cảm thấy không ổn.
Ngày thường, sư phụ nhà cô quan tâm đến mái tóc của ông ấy nhất, còn kết hợp khoa học hiện đại để tạo ra cái gọi là giải pháp chăm sóc tóc.
Cô thở dài, nói: “Sư phụ, người nên tĩnh dưỡng thêm đi, nếu không sau này lúc chúng ta ra ngoài, người ta sẽ lầm tưởng người là ông nội của con đấy.”
Tâm tình Trấn Nguyên Tử vốn đang tràn ngập kích động liền bị những lời này của cô dội cho một gáo nước lạnh, không sai, loại cảm giác nghẹn họng quen thuộc này chính là đồ đệ của ông. Làm thần tiên lâu như vậy, nếu không có điều gì khiến bản thân nhọc lòng thì quả thật là mất đi không ít lạc thú.
Ông mang tất cả số linh quả mà mình tích góp được đút hết cho Dương Tam, để cô có thể nhanh chóng kết quả sau đó xuất thế.
Dương Tam nhấn mạnh: “Chuyện này tuyệt đối không thể để Mạnh Bà biết được.”
Không phải là cô không tin tưởng Mạnh Bà, nhưng nếu cô ấy biết được chuyện này thì chắc chắn sẽ nấu một đống món ăn hắc ám mang đến để cô bồi bổ thân thể. Nếu phải uống loại canh đấy thì cô không thiết sống nữa, hiện giờ cô vẫn chỉ là một đóa hoa mảnh mai, không thể chịu nổi phong ba bão táp!
Từ Xuân Thâm cố nén cười đồng ý với cô.
Dưới sự nỗ lực của ba người bọn họ, Dương Tam phát triển với tốc độ chóng mặt. Sau tết, bông hoa tam sắc kia liền kết quả.
Trấn Nguyên Tử thấy tình huống của đồ đệ càng ngày càng tốt, cuối cùng cũng có thể trút bỏ tảng đá lớn trong lòng, bắt đầu rảnh rỗi ngáng chân Từ Xuân Thâm.
“Tam Nhi à, nếu muốn đi xa hơn trong tương lai thì hiện tại phải tạo nền tảng thật vững chắc, nên chúng ta không cần vội trưởng thành, cứ thong thả a.”
Từ Xuân Thâm: “…” Vậy anh phải chờ thêm mấy ngàn năm mới có thể kết hôn sao?
Thấy Dương Tam không nói lời nào, Trấn Nguyên Tử bắt đầu bồi thêm: “Tuổi còn nhỏ thường dễ chiếm ưu thế. Con nhớ lại xem, lúc con còn nhỏ mọi người đều rất yêu thương con, có thứ gì tốt đều để dành cho con.”
Lời này quả thật rất có đạo lý!
Dương Tam lớn tiếng nói: “Con cảm thấy sau lần trọng thương này cần phải qua mấy ngàn năm nữa mới có thể trưởng thành.” Làm trẻ con thật tốt a, thần tiên nào có đồ tốt cũng đều sẽ cho cô.
Từ Xuân Thâm yên lặng nhìn về phía Trấn Nguyên Tử đang thong thả ung dung như chưa từng xảy ra chuyện gì. Trấn Nguyên Tử xoa xoa chòm râu, cười tủm tỉm ném về một ánh mắt đắc ý.
Tiệc bàn đào của Vương Mẫu nương nương được tổ chức vào ngày ba tháng ba. Đương nhiên, một ngày trên trời bằng một năm dưới hạ giới. Nếu tính theo thời gian ở hạ giới chính là ba trăm sáu mươi lăm năm. Là một đại yêu có tu vi Chuẩn Thánh, theo lý mà nói thì Dương Tam nhất định cũng có tên trong danh sách khách mời. Nhưng không ai biết hiện giờ thần hồn của cô đã biến thành Kiến Mộc, do đó cũng chẳng có ai đưa thiệp mời cho cô cả.
Từ Xuân Thâm và Trấn Nguyên Tử đã nhận được thiệp mời.
Dương Tam vô cùng tức giận! Cô cũng muốn ăn bàn đào a!
Từ Xuân Thâm nói: “Anh sẽ ở lại để làm thức ăn cho em.”
Ở phương diện này Dương Tam vẫn rất hiểu lý lẽ, lập tức nói: “Không được, anh mau đến đó đi! Nhớ mang bàn đào về cho em là được!”
Nếu anh không đi thì số bàn đào kia sẽ bị người khác ăn mất!
Từ Xuân Thâm cười cười: “Được rồi.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo