Sau khi nhìn thấy Trương Đức và Đinh Cúc Hoa ủ rũ quay lại cục cảnh sát, Dương Tam lấy ra một chiếc mũ đội lên đầu Tiểu Thụ. Chiếc mũ này là ban nãy cô vừa mua ở ven đường, sau khi đội một hồi liền cảm thấy có chút chán nên đưa sang cho Tiểu Thụ.
Tiểu Thụ ngoan ngoãn dùng tay đè chiếc mũ lại, tuy rằng Dương Tam đã sử dụng chút ảo thuật để người khác không chú ý đến sắc mặt tái xanh của Tiểu Thụ, nhưng trong tiềm thức cô ấy vẫn muốn che chắn.
Từ Xuân Thâm đạm nhiên nói: “Chúng ta đi thôi.”
Sở dĩ bọn họ ở lại thành phố này thêm vài ngày cũng chỉ là vì muốn cặp vợ chồng kia chịu báo ứng thích đáng. Hiện giờ mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, cũng đã đến lúc bọn họ phải rời khỏi nơi này.
Dương Tam tán đồng gật đầu, đi đến góc chết của camera, thân ảnh ẩn vào không khí, thuận tiện triệu hoán một đám mây làm tọa kỵ.
Tiếp tục đến thành phố tiếp theo!
Thành phố R.
Tô Tiểu Mỹ đặt kịch bản trong tay xuống, như có điều suy nghĩ: “Cô nói bức tranh kia vẫn còn? Không phải lúc trước nó đã bị đốt cháy rồi sao?”
Mấy ngày nay Tiểu Mỹ đều dành thời gian để điều tra về cái chết của Chu Mạn Thiến, trước mắt đã có một số manh mối. Ít nhất trong mắt cô ấy, Chu Mạn Vân - chị gái của Chu Mạn Thiến là người có hiềm nghi lớn nhất.
Bộ phim điện ảnh [Họa Bì] đã sớm quyết định vai nữ chính thuộc về Chu Mạn Thiến, ngay cả tạo hình cũng đã hoàn thiện, nhưng Chu Mạn Thiến đã chết, hiện giờ đoàn làm phim phải một lần nữa tuyển chọn lại nữ chính. Chu Mạn Vân có bảy tám phần giống với Chu Mạn Thiến nghiễm nhiên nhận được sự chú ý của đoàn làm phim.
Hai ngày trước, đoàn làm phim chính thức thông báo Chu Mạn Vân sẽ thay thế Chu Mạn Thiến diễn vai nữ chính trong bộ phim này. Trong video mà Chu Mạn Vân đăng tải, cô ta nức nở nói - hoàn thành tốt bộ phim điện ảnh này chính là di nguyện của em gái, nên cô ta sẽ cố gắng hết sức giúp em gái thực hiện nguyện vọng này. Trong video, có lẽ Chu Mạn Vân đã chỉnh sửa qua một chút nên trông ngày càng giống với em gái cô ta.
Đối với việc này, đa số cư dân mạng đều có thể lý giải. Dù sao sau khi Chu Mạn Thiến qua đời thì người được lợi nhất chính là cô chị Chu Mạn Vân.
Hứa Giai Hâm gật đầu, nghiêm túc nói: “Hiện giờ bức tranh kia đang nằm trong tay phó đạo diễn đoàn làm phim, dường như đó là đạo cụ quan trọng dùng để quay phim nên giao cho anh ta bảo quản.”
Hứa Giai Hâm khẽ nhíu mày: “Nhưng tôi lại không thể tiếp cận căn phòng đó.”
Có một kết giới ngăn cô ấy ở bên ngoài, nói cách khác, người có thể bày ra kết giới này thì thực lực hẳn là cao hơn cô ấy rất nhiều.
Tô Tiểu Mỹ giật mình, nói: “Vậy để tôi đến đó thử xem! Tôi nhớ hình như Tỉnh Ninh Vi cũng nhận một vai phụ trong bộ phim này, vừa hay tôi có thể đến đoàn làm phim thăm ban, xem thử có thể tìm được cơ hội nhìn thấy bức tranh kia hay không.”
Bức tranh kia tuyệt đối có vấn đề, nếu không phải thì tại sao một bức tranh đã bị đốt cháy lại có thể khôi phục như ban đầu? Nếu vấn đề thật sự nằm ở bức tranh kia thì dù thế nào cô cũng phải phá hủy nó, không thể để nó tiếp tục hại người.
Tuy rằng Tỉnh Ninh Vi là người mẫu nhưng thỉnh thoảng cô ấy cũng tham gia đóng phim, dù gì cô ấy cũng không thể làm người mẫu cả đời nên mới tự tìm cho bản thân một đường lui. Mấy năm nay sự nghiệp của cô ấy phát triển không ngừng, quan hệ giữa Tô Tiểu Mỹ và cô ấy cũng không tệ.
Hứa Giai Hâm khẽ gật đầu, sau khi bàn bạc, hai người bọn họ liền bắt đầu lên kế hoạch, liệt kê ra một vài phương án.
Tô Tiểu Mỹ trực tiếp xách theo một trái dưa hami siêu to và hai cân anh đào - đây đều là hoa quả vừa được hái xuống ở núi Thượng Di. Mấy năm nay, sản lượng trái cây ở núi Thượng Di đã gia tăng đáng kể, Dương Tam liền để lại một ít cho đám tiểu đệ, để ngày thường bọn họ có thể lấy ra giao lưu mở rộng quan hệ. Mấy loại quả này hiển nhiên là được hoan nghênh hơn những lễ vật khác rất nhiều.
Dù gì đối với kẻ có tiền, nếu trực tiếp đưa tiền thì thật sự quá tục khí, vẫn là đưa số trái cây hiếm có này cho bọn họ thì hơn.
Khi Tô Tiểu Mỹ mang theo hoa quả đến thăm ban quả nhiên được cả đoàn làm phim hân hoan chào đón.
Tỉnh Ninh Vi vỗ vỗ bả vai cô ấy: “Tiểu Mỹ, mong cô sẽ đến thăm chúng tôi thêm vài lần nữa.”
Khóe miệng Tô Tiểu Mỹ giật giật, cô bạn này cũng quá thẳng thắn.
Sau khi Tỉnh Ninh Vi cảm ơn cô ấy liền tự ôm lấy quả dưa hami cắt ra từng miếng nhỏ, không ít nhân viên công tác trong đoàn làm phim cũng nhiệt tình chạy đến hỗ trợ.
Chu Mạn Vân một thân váy phiêu dật, trong thanh thuần lộ ra mị hoặc, tạo hình này tương đối phù hợp với nhân vật hồ ly tinh do cô ta thủ vai.
“Tiểu Mỹ là khách quý của chúng ta.” Ánh mắt cô ta chợt lóe lên lãnh ý.
Tô Tiểu Mỹ nhạy bén nhận ra đối phương có địch ý với mình, hình như cô ấy chưa từng trêu chọc đến vị này thì phải? Trên thực tế, cô và Chu Mạn Vân cũng chỉ mới gặp nhau trong đám tang của Chu Mạn Thiến mà thôi.
Tô Tiểu Mỹ bất động thanh sắc nói: “Tôi chỉ đến đây thăm mọi người một chút mà thôi.”
Sau khi Chu Mạn Vân hàn huyên với Tiểu Mỹ được vài ba câu liền rời đi.
Tỉnh Ninh Vi cầm một miếng dưa hami đã được cắt gọt gọn gàng đưa cho Tiểu Mỹ, thuận miệng nói: “Cô làm sao vậy?”’
Tô Tiểu Mỹ cân nhắc nói: “Tôi chỉ đang suy nghĩ không biết mình đắc tội với cô ta lúc nào?”
Tỉnh Ninh Vi giật mình, hừ nhẹ một tiếng, nói: “Hẳn là tôi có thể đoán ra nguyên nhân. Cô biết không, lúc đóng phim cô ta thỉnh thoảng bị NG, mỗi lần như vậy đạo diễn đều sẽ lấy cô ra làm ví dụ, nên cô ta mới khó chịu với cô. Hơn nữa, ngay từ đầu đạo diễn đã muốn chọn cô đóng vai nữ chính cho bộ phim này.”
Tô Tiểu Mỹ thật sự không biết nên nói gì, cô ấy đúng là nằm không cũng trúng đạn. Khó trách lúc Chu Mạn Vân nhìn thấy cô ấy đến thì lại vô cùng cảnh giác.
Nói thật, nếu cô ấy muốn nhân vật này thì những người khác làm gì có phần.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo