Kim Hủy mím môi, bà ta càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này thật cổ quái. Không phải bạn gái của Doãn Văn Giác là cô nhi hay sao? Nhìn đi nhìn lại con bé này cũng chỉ tầm hai mươi mấy tuổi, còn trẻ như vậy đã có thể ngồi vào vị trí này, nhìn thế nào cũng khiến người khác cảm thấy hoài nghi!
Khóe miệng bà ta cong lên nhưng ý cười lại không hề chạm đến đáy mắt: “Bạn gái của Văn Giác quả thật có năng lực, ông nội bác cũng phải hơn năm tuổi mới đến được vị trí này.”
Vẻ mặt Doãn Văn Giác không giấu được niềm kiêu hãnh: “Đúng thế, như vậy cũng có nghĩa là bản lĩnh của ông ấy không bằng bạn gái cháu.” Cậu ta cảm thấy mình không cần giữ lại mặt mũi cho người bác dâu cả này làm gì, lúc trước con trai bà ta suýt chút nữa đã hại chết mình, chẳng lẽ cậu ta không thể phản công hay sao?
Kim Hủy bị lời này chọc tức đến đau tức ngực, suýt chút nữa không thở nổi. Hỏa khí bốc lên nên cũng chẳng thèm lựa lời khi nói chuyện:
“Ít nhất ông nội của tôi cũng là quan thanh liêm trong sạch.”
Vừa dứt lời, một chậu nước lạnh đổ ập xuống đầu khiến cả người bà ta lạnh buốt. Kim Hủy trực tiếp ngây người, tưởng rằng có người dội nước vào người bà ta, nhưng vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một đám mây đen lượn lờ trên đỉnh đầu, không hề sai lệch làm mưa làm gió trên đầu bà ta.
Khắp căn phòng này chỉ có mỗi vị trí bà ta đứng là có mưa.
Tại sao lại như thế này?
Sắc mặt Doãn lão gia tử trực tiếp trầm xuống:
“Cô còn có dáng vẻ của trưởng bối hay sao? Nhà họ Doãn chúng tôi không chứa nổi một vị đại Phật như cô!”
Từ khi cháu trai lớn xảy ra chuyện, tính cách của đứa con dâu này cũng ngày càng ngang ngược, hành vi cũng ngày càng khiến người khác chướng mắt.
Nếu là ngày thường, khẳng định là mẹ Doãn sẽ xông lên khẩu chiến với bà chị dâu cả này một phen. Nhưng hiện giờ bà ấy chỉ biết trừng to mắt nhìn mưa rơi trên người Kim Hủy.
Mất đi dáng vẻ tự cao tự đại ngày thường, bây giờ Kim Hủy trông vô cùng chật vật, đang trốn chui trốn nhủi để tránh thoát đám mây kia. Chỉ là dù bà ta có chạy đến đâu thì đám mây kia vẫn lơ lửng trên đầu bà ta, mưa không ngừng rơi. Toàn thân bà ta ướt sũng, bên trong đôi giày cao gót toàn là nước mưa, Kim Hủy quả thật muốn sụp đổ.
Tiểu Vũ nghiêm túc hỏi: “Không phải vừa nãy bà hoài nghi tôi làm quan như thế nào à? Tôi làm như thế này đấy.”
Người nhà họ Doãn rũ mắt - hóa ra trận mưa này là do cô ấy tạo ra?
Chậc chậc, với bản lĩnh này thì ở Hoa Hạ không ai có tư cách giữ vị trí này hơn cô ấy cả.
Một người trong số đó ho khan, lên tiếng hòa giải: “Bà ta xem như cũng đã nhận giáo huấn, vì vậy có thể ngừng mưa hay không.” Đúng là không thể động đến cô bạn gái này của Doãn Văn Giác, dù ở trong nhà cũng có thể hô mưa gọi gió. Nếu ai dám đắc tội với cô ấy chỉ e là sẽ có kết cục giống như Kim Hủy.
Tất cả những người ở đây không còn ai xem Tiểu Vũ là kẻ vô hại. Người có bản lĩnh luôn khiến người khác kiêng kị vài phần. Đặc biệt, năng lực của Tiểu Vũ đã chú định cô ấy trở thành người được quốc gia truy phủng.
Tiểu Vũ nhàn nhạt nói: “Chờ năm phút nữa mưa sẽ ngừng.”
Tuy rằng cô ấy tính cách đơn thuần nhưng cũng không ngu ngốc đến mức không nhìn ra ác ý của người khác. Cô ấy học tập đại nhân, nhất định phải để đối phương chịu giáo huấn, như vậy sau này bọn họ mới không dám làm càn.
Cô ấy nói năm phút chính là năm phút, tuyệt đối không thừa không thiếu một giây nào. Năm phút sau mưa thật sự đã tạnh. Cả người Kim Huy trông chẳng khác gì bà điên, vô cùng chật vật, ánh mắt bà ta nhìn Tiểu Vũ ẩn chứa vài phần kinh sợ.
Không cần nghi ngờ, hành động này của Tiểu Vũ chắc hẳn đã để lại bóng ma tâm lý không nhỏ trong lòng bà ta. Dù gì cô ấy cũng là người có thể hô mưa gọi gió bất kỳ lúc nào, nếu những lúc bà ta ngủ say cũng bị mưa dội ướt thì quả thật thống khổ bất kham.
Doãn Văn Giác nhìn Tiểu Vũ khí thế mạnh mẽ liền không nhịn được cười tít mắt: “Tiểu Vũ học tập chiêu thức này từ lão đại, hiện tại miễn cưỡng đã có thể xuất sư.” Cậu ta đổ hết bản lĩnh của Tiểu Vũ lên đầu Dương Tam, để tránh thân phận thật sự của cô ấy bị bại lộ. Chung quy nhân loại vẫn có khúc mắc đối với Yêu tộc.
Mọi người trong nhà họ Doãn đều biết người cậu ta luôn miệng gọi lão đại chính là Dương Tam, nghe được lời này thì ánh mắt lập liền loé sáng. Trong toàn Hoa Hạ này không ai không biết bản lĩnh của Dương Tam. Trêu chọc ai thì được nhưng nhất định không được phép trêu chọc huyền học đại sư, nếu không thì chết như thế nào cũng chẳng biết.
Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt bọn họ nhìn Tiểu Vũ đã thay đổi không ít.
Ông nội Doãn hỏi: “Thân thể Dương đại sư vẫn tốt chứ?”
Dương Tam đã mai danh ẩn tích hơn ba năm, không ít người đều nói rằng cô đã bị thương.
Doãn Văn Giác nói: “Cô ấy đã sớm khôi phục, chỉ là không muốn người khác đến quấy rầy nên đã trốn đi tu hành.”
Sau khi Kim Hủy rời đi, bầu không khí trở nên hòa thuận hơn rất nhiều.
Sau khi gặp mặt người nhà thì hai bên liền chuẩn bị lễ đính hôn, sang năm sẽ tổ chức hôn lễ.
Với thân phận người nhà mẹ đẻ của Tiểu Vũ, đương nhiên lúc đó Dương Tam cũng phải ra mặt. Haizz, muốn như vậy đương nhiên cô phải biến lại thành dáng vẻ trưởng thành như ban đầu - trong chuyện này chẳng có ai vui vẻ hơn Từ Xuân Thâm.
Vì thế anh liền chuẩn bị thêm vài thứ tốt đưa cho Tiểu Vũ và Doãn Văn Giác.
Nhà họ Doãn tài đại khí thô, lại có lòng muốn giành lấy thể diện cho Doãn Văn Giác và Tiểu Vũ, nên bữa tiệc đính hôn của bọn họ được tổ chức vô cùng hoành tráng xa hoa khiến không ít người kinh ngạc - từ quy mô bữa tiệc đính hôn, ít nhiều gì mọi người cũng có thể nhìn ra thái độ của Doãn gia.
Hẳn là bọn họ rất vừa lòng đối với phu nhân của gia chủ tương lai. Trong mắt mọi người, ai cũng xem Doãn Văn Giác như người kế nhiệm của Doãn lão gia tử.
Đến thời gian đã định, bên trong hội trường đã có không ít khách mời đến tham dự. Ngay cả Từ Tĩnh Dao cũng đi cùng mẹ cô ta tới đây.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo