Dương Tam nhìn hoa quả trước mặt, thần sắc uể oải. Tuy rằng tay nghề của Từ Xuân Thâm không tồi, nhưng trong khoảng thời gian này một ngày ba bữa đều là ăn những thứ này, dù ngon đến đâu cũng sẽ ngán a! Cô muốn ăn thiên địa linh quả! Muốn ăn yêu quái! Muốn ăn lệ quỷ! Nếu không được thì cho cô mấy tên Hạn Bạt cũng được, cô sẽ không ghét bỏ hương vị bọn chúng sàn sạt như đất đâu. Bây giờ, đến cả Hạn Bạt lúc trước ghét bỏ mà Dương Tam cũng muốn ăn, chứng tỏ trong khoảng thời gian này cô đã chịu khổ đến mức nào.

Cô cực kỳ ưu thương, lần này cùng Từ Xuân Thâm ra ngoài thật sự chẳng có lợi gì cả, dù cô muốn lén ăn một chút cũng không thể.

Cô ngẩng đầu lên nhìn Từ Xuân Thâm với ánh mắt trông mong: “Anh không cần quay về đóng phim à?” Từ Xuân Thâm đã nghỉ ngơi khá lâu, trên Weibo thỉnh thoảng lại có fans nhắc đến anh.

Từ Xuân Thâm thản nhiên nói: “Anh vẫn chưa có kế hoạch làm việc cho đến tận tháng tư năm sau.”

Dương Tam chậc một tiếng, vô cùng đau đớn nói: “Hà Nhất Phàm đúng là không đủ tiêu chuẩn trở thành một người đại diện, mặc kệ minh tinh dưới trướng anh ta biến mất trong một thời gian dài, tỷ lệ lộ diện thấp như vậy, không sợ công chúng quên mất anh hay sao?”

Trong mắt Từ Xuân Thâm hàm chứa ý cười: “Như vậy cũng tốt, anh có thể thuận thế lui về sau, dành thời gian để tu luyện.”

Dương Tam trực tiếp bị nghẹn họng, oán hận cân nhắc đến biện pháp khác.

Đột nhiên cô cảm ứng được lời cầu cứu của Tô Tiểu Mỹ, gương mặt sáng bừng lên trong nháy mắt, âm thanh vui vẻ: “Không tốt! Tiểu Mỹ gặp nguy hiểm! Bây giờ em phải lập tức đi giải cứu cô ấy! Hẹn gặp lại!”

Giây tiếp theo, thân ảnh của cô trực tiếp biến mất trước mặt Từ Xuân Thâm, dựa theo đồ vật mà Tiểu Mỹ mang theo bên người tìm đến hiện trường. Lúc này, tâm tình của cô vô cùng vui sướng, thậm chí còn muốn hát một bài hát - bữa tiệc lớn đang đợi cô ở phía trước.

Khi Dương Tam xuất hiện trong căn phòng cô liền tiện tay phá hủy kết giới cũ, tự tạo ra một tầng kết giới của riêng mình.

Tô Tiểu Mỹ nhìn thấy thân ảnh mảnh khảnh nhưng lại khiến người ta vô cùng tín nhiệm xuất hiện, cảm thấy cực kỳ an tâm.

Nhóm bảo vệ ở bên ngoài đã bị trận pháp ảo ảnh mê hoặc, nhìn thấy căn phòng khóa kín, bên trong tối om, không phát hiện ra điều gì bất thường liền quay đầu rời đi.

Ánh mắt Dương Tam dừng trên người Lại Đình, cô cảm thấy người này có chút quen thuộc nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không thể nhớ ra đối phương là ai.

Thôi, cứ đánh trước rồi nói sau!

Bó Yêu Tác bay đến quấn chặt Lại Đình thành một khối. Từng đạo pháp thuật đánh lên người hắn khiến hơi thở của hắn ta ngày càng suy yếu.

Biểu cảm của Lại Đình cực kỳ phức tạp, có chút sợ hãi lại mơ hồ ẩn chứa sự giải thoát.

Tâm đèn Già Lam được Dương Tam đặt trong không gian chợt trở nên sáng chói rực rỡ. Cô ngẩn ra một chút, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Lại Đình: “Là ngươi!”

Sắc mặt vốn tái nhợt của Lại Đình bắt đầu xuất hiện ánh sáng.

Dương Tam bừng tỉnh: “Hóa ra chủ hồn của Ma Vương đang ở trên người ngươi.” Cô và Từ Xuân Thâm đã chạy ngược chạy xuôi tìm kiếm khắp nơi trên cả nước, nào ngờ Ma Vương lại bí mật ẩn thân trên địa bàn của cô cơ chứ.

Ánh sáng trong không gian ban nãy quả thật muốn chọc mù mắt con nhà người ta, nếu lúc trước nó chỉ sáng bập bùng như đèn sợi đốt thì bây giờ phát sáng giống hệt đèn huỳnh quang.

Lại Đình: “…”

Lại Đình cảm thấy tâm hắn như muốn vỡ vụn, rõ ràng một ngàn năm trước hắn cũng là tiểu đệ của cô, tại sao đến tận bây giờ vẫn không có được tên họ đàng hoàng cơ chứ.

Tô Tiểu Mỹ nhìn người vừa nãy đánh cô ấy đến hộc máu, hiện giờ gương mặt xám xịt vì phải chịu đả kích nặng nề thì rất muốn cười to một trận. Cô ấy bỗng nhiên có một cảm giác ưu việt không thể giải thích:: Lúc trước, khi vừa gặp lại, đại nhân chỉ cần liếc mắt một cái đã lập tức nhận ra cô ấy! Cô ấy và Lại Đình không giống nhau.

Kỳ thật chuyện này cũng không thể trách Dương Tam, dù sao trước kia số lượng tiểu đệ dưới trướng cô thật sự không ít, muốn cô nhớ kỹ từng người thì thật sự quá khó khăn. Hắn cũng không giống Tô Tiểu Mỹ sở hữu vẻ đẹp điên đảo chúng sinh, khiến ai nấy gặp qua một lần đều khó quên nên đương nhiên Dương Tam không thể nào nhớ rõ hắn. Nếu gương mặt Lại Đình vẫn xấu xí trước kia thì Dương Tam có khả năng sẽ nhận ra.

Tô Tiểu Mỹ cụp mắt, ngữ khí cung kính: “Đại nhân, đây là Lại Đình.”

Cái tên này đúng là có chút quen tai!

Tô Tiểu Mỹ bổ sung thêm một câu: “Nguyên hình của hắn là cóc ghẻ.”

Cô ấy vừa nói vậy, trong nháy mắt Dương Tam liền nhớ ra. Rốt cuộc trong đám tiểu đệ của cô cũng chỉ có một con cóc ghẻ mà thôi. Làm tiểu đệ của cô lại lựa chọn thông đồng làm bậy với Ma Vương, tội càng thêm tội, không thể tha thứ, hôm nay cô nhất định phải ra tay thanh lý môn hộ.

Biểu cảm của Dương Tam lạnh xuống, trên người tỏa ra từng trận hàn ý.

Chỉ trong nháy mắt, thân thể của Lại Đình liền hóa thành bột phấn. Chỉ cần tu vi dưới chuẩn thánh thì trong mắt cô đều là gà trong vườn chó trong xóm cả.

Hồn phách của Ma Vương trú ngụ trên người Lại Đình thấy tình thế không ổn liền muốn chạy trốn. Đúng lúc này, Lại Định lại lựa chọn tự bạo hồn phách của chính mình. Uy lực của quá trình tự bạo không thể làm tổn thương Dương Tam nhưng lại đủ sức vây khốn chủ hồn của Ma Vương, khiến hắn không thể nào trốn thoát.

Trong nháy mắt bị ngăn trở, chủ hồn mất đi thời cơ tốt nhất để trốn thoát, lập tức bị Dương Tam bắt giữ.

Cũng chính vì vậy, Dương Tam không kịp thu thập những mảnh vỡ hồn phách của Lại Đình, chỉ có thể nhìn chúng hóa thành từng chấm sáng, giống như bọt biển biến mất trong không khí, thật sự hồn phi phách tán.

Một đạo ánh sáng màu vàng nhạt như có ý thức rơi vào tay Dương Tam.

Đó là một tia ký ức còn sót lại của Lại Đình trước khi hắn tự bạo.

Tâm tình của Dương Tam có chút phức tạp, ban nãy cô thanh lý môn hộ có thể nói là vô cùng lãnh khốc vô tình. Cô vốn tưởng rằng Lại Đình đã hoàn toàn trở thành nanh vuốt của Ma Vương, không ngờ cuối cùng hắn lại tự bạo nhằm vây khốn Ma Vương.

Lúc trước cô chỉ cảm thấy lòng người khó dò, hiện tại xem ra, tâm tư của yêu quái cũng không thể tùy tiện phỏng đoán.

Yêu/ Nhân sinh gian nan a!

Dương Tam nắm lấy vầng sáng kia, bắt đầu xem ký ức của Lại Đình.

0.09433 sec| 2406.5 kb