Bởi vì tham gia hôn lễ của người khác nên Từ Xuân Thâm cũng không muốn cướp mất sự nổi bật của chú rể nên chỉ mặc một bộ quần áo giản dị.
Tuy anh đã rút lui khỏi giới giải trí ba năm nhưng vẫn là bạch nguyệt quang trong lòng rất nhiều người, độ nhận diện cao tít tắp đến tận mây xanh, anh vừa xuất hiện đã gây nên một trận xôn xao, rất nhiều người muốn ký tên chụp ảnh chung với anh.
Hà Nhất Phàm nhịn không được mắng một câu: “Cậu hay lắm, vừa đến liền đoạt mất sự nổi bật của tôi, may mà tôi không tìm cậu làm phù rể.”
Khóe miệng Từ Xuân Thâm khẽ cong lên.
Tô Tiểu Mỹ đi đến, cung kính gọi anh một tiếng sư công. Hiện tại, Hà Nhất Phàm đã trở thành người đại diện của cô ấy; mỹ mạo, thực lực, tài nguyên cô ấy đều không thiếu, trong giới giải trí tung tăng như cá gặp nước. Thời gian ba năm đã giúp cô ấy lột xác trở thành thiên hậu trong mắt mọi người, mỗi một cái liếc mắt hay một nụ cười đều tràn ngập phong tình.
“Không tồi.” Thần sắc Từ Xuân Thâm ôn hòa. Anh đang nói đến chuyện Tô Tiểu Mỹ vừa đạt được danh hiệu Ảnh hậu cách đây không lâu.
Tô Tiểu Mỹ cười cười: “Tôi còn kém xa sư công.”
Ba năm nay cô ấy đã kiếm được rất nhiều tiền, mỗi lần nhận được một khoản tiền đều sẽ chuyển một nửa sang thẻ khác. Số tiền trong thẻ đó mãi vẫn chưa có ai đến lấy, cô ấy cũng không thể nhìn thấy gương mặt tán thưởng của đại nhân.
Tô Tiểu Mỹ và Từ Xuân Thâm hàn huyên trong chốc lát liền rời đi.
Một người bạn trong giới nhìn Tô Tiểu Mỹ bằng ánh mắt trêu ghẹ, hiển nhiên là cô ta đã hiểu lầm. Dù gì từ lúc đến đây, Từ Xuân Thâm đều bày ra dáng vẻ lãnh đạm, chỉ khi đứng cùng Tô Tiểu Mỹ mới nói nhiều thêm mấy câu.
Tô Tiểu Mỹ nói: “Cô suy nghĩ quá nhiều rồi, anh ấy là sư công của tôi.”
Dương Tam vừa lão đại là vừa là sư phụ của cô ấy. Chồng của sư phụ đương nhiên phải gọi là sư công rồi.
Cô diễn viên kia trợn to mắt: “Từ đại thần kết hôn rồi sao?”
Ánh mắt Tô Tiểu Mỹ từ xa dừng lại ở chiếc nhẫn trên ngón tay anh: “Đúng vậy, kết hôn rồi.”
Nữ diễn viên kia liền bắt đầu tự bổ não: “Hóa ra Từ đại thần lui về ở ẩn là vì kết hôn a. Đối tượng kết hôn của anh ấy hẳn là Dương Tam đúng không? Cô ấy thật hạnh phúc.”
Giọng điệu của cô gái kia tràn ngập hâm mộ, đồng thời cũng hiểu rõ tại sao trong giới giải trí lại không một ai dám đắc tội Tô Tiểu Mỹ.
Tô Tiểu Mỹ nghiêm túc nói: “Tôi cảm thấy người may mắn chính là Từ đại thần.”
Đối với cô ấy, dù có đến mười Thanh Đế thì cũng không thể nào so sánh được với đại nhân nhà mình.
Sau khi tham gia hôn lễ của Hà Nhất Phàm, Từ Xuân Thâm lại quay về núi Cửu Nguy, trải qua những ngày ẩn dật.
Anh đứng trước Kiến Mộc, kể chuyện hôn lễ của Hà Nhất Phàm.
“Hôn lễ của cậu ta thu được không ít bao lì xì. Anh gặp Tiểu Mỹ, sự nghiệp của cô ấy phát triển không ngừng. Cô ấy còn nói khoảng thời gian trước lúc đóng phim đã tìm được một loại quả hương vị không tệ, hẳn là em sẽ thích.”
“Tháng trước Bánh Bao Thịt lại chạy ra ngoài, Tu La tộc đã bị cậu ấy ăn gần hết. Cậu ấy còn đánh nhau một trận với lão tổ Minh Hà, cắn ông ta vài ba miếng. Bất quá Bánh Bao Thịt cũng bị thương, hiện giờ đang tĩnh dưỡng. Cậu ấy nói sau này sẽ bắt Ma tộc và Tu La tộc về nuôi dưỡng, miễn cho bọn chúng bị cậu ấy ăn sạch - cậu ấy học được không ít kiến thức mới, hiểu được phát triển bền vững. Nếu em nhìn thấy cậu ấy của hiện tại chắc chắn sẽ rất vui mừng.”
“Em còn nhớ Ngụy Mai kia không? Lúc ấy em hứa với cô bé, nếu cô bé học tập thật tốt, thi đậu đại học thủ đô sẽ thu nhận cô bé làm đồ đệ. Cô bé kia đúng thật là đã thi đậu, Hứa Giai Hâm liền thu nhận cô bé làm đệ tử ký danh, để cô ấy và Tiểu Kim cùng nhau dạy dỗ. Hiện giờ Tiểu Kim cũng đã trở thành Long Vương chi thân, có địa bàn của riêng mình. Hắn còn chuẩn bị cho em không ít trân châu và hải sản.”
“Râu tóc của Trấn Nguyên Tử đều bạc trắng, uống cả đống dược liệu cũng khó có thể khôi phục lại như cũ. Tuổi tác của ông ấy đã lớn nhưng lại ngày càng mê làm đẹp, bởi vì râu tóc nên không có mặt mũi đến gặp em.”
Anh nhìn Kiến Mộc với vẻ mặt đầy ôn nhu, kể lại tất cả những chuyện liên quan đến những người mà Dương Tam quan tâm, giọng nói nhẹ nhàng như đang nói chuyện hàng ngày, phảng phất như cô đang đứng trước mặt anh.
Anh trầm mặc một lúc rồi tiếp tục thổi sáo. Cuối cùng, anh nhẹ nhàng phát ra tiếng thở dài.
“...Nên khi nào em mới tỉnh lại đây? Nếu em không tỉnh lại, chắc anh phải nấu cơm cho người khác mất.”
Ví dụ như nấu cơm cho ba mẹ anh chẳng hạn.
Bông hoa tam sắc trên cây ăn quả không ngừng rung lắc, phảng phất như đang kháng nghị, còn Kiến Mộc vẫn luôn bình tĩnh không chút gợn sóng.
Lại một mùa xuân nữa qua đi, Từ Xuân Thâm bỗng nhiên phát hiện ra cây ăn quả đang gặm lấy Kiến Mộc.
Anh thật không biết nên nói thế nào, tuy rằng tính cách của cây ăn quả này giống hệt Dương Tam nhưng anh không ngờ đối phương lại ra tay với cả Kiến Mộc.
Trong đầu anh không khỏi hiện lên một câu: Thánh ăn hàng bị ăn.
Nếu nó ăn các loài động thực vật khác thì Từ Xuân Thâm cũng có thể nhắm một mắt mở một mắt cho qua, nhưng nếu nó ăn Kiến Mộc thì không thể nhẫn nhịn.
Anh phải di dời cây ăn quả này sang một ngọn núi khác mới được.
Cái cây kia tựa hồ như cảm ứng được điều gì, bộ rễ quấn chặt lấy Kiến Mộc không buông.
Khóe miệng Từ Xuân Thâm hung hăng co giật, khí chất cao nhã của anh chẳng còn sót lại chút gì.
Anh chỉ cần một tay thì cây ăn quả này sẽ lập tức rời khỏi nơi này.
Chợt một đạo âm thanh quen thuộc mang theo vài phần ủy khuất vang lên bên tai anh.
“Đại móng heo! Quả nhiên trong lòng anh Kiến Mộc còn quan trọng hơn em nhiều!”
“Em ăn chính mình đấy thì làm sao!”
Giọng nói mà anh ngày đêm thương nhớ đột ngột vang lên khiến thân thể anh cứng đờ. Ánh mắt anh dừng lại trên cái cây ăn quả kia, nói đúng ra là dừng lại trên đóa hoa tam sắc đang không ngừng lay động.
Lúc trước, Từ Xuân Thâm thật sự đã từng suy đoán Dương Tam sẽ lại xuất thế, nhưng anh không ngờ rằng cô lại xuất hiện trên cây ăn quả mà không phải Kiến Mộc. Anh suy nghĩ một chút liền hiểu rõ nhân duyên chuyện này.
Cây ăn quả kia lớn lên nhờ được nuôi dưỡng bằng máu của anh và Dương Tam. Bởi vậy Dương Tam mới có thể ký thác hồn phách của cô vào cái cây này, thông qua nó để trọng sinh.
“Trong sách nói không sai, đàn ông quả nhiên đều là kiểu người có mới nới cũ! Bao nhiêu thức ăn ngon như vậy anh đều mang đi cho Kiến Mộc hết! Một chút cũng không để lại cho em! Thật đáng giận a!”
Tâm tình của Từ Xuân Thâm vô cùng vui vẻ, thản nhiên đứng đó nghe cô oán giận, ánh mắt chưa từng rời khỏi đóa hoa kia. Anh chợt hỏi: “Em đã tỉnh lại bao lâu rồi?”
Dương Tam nói: “Cũng không lâu lắm. Thật ra ngay từ đầu em đã muốn nói cho anh biết, kết quả anh lại lấy sáo ra thổi khiến em cảm thấy buồn ngủ.”
Từ Xuân Thâm: “…” Hóa ra mọi chuyện đều là do anh sao?
Khóe miệng anh giật giật, thân thể bay lên không trung, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trên đóa hoa tam sắc kia.
“Hoan nghênh em trở về.”
“...Anh không được đem máu của mình cho Kiến Mộc, quá lãng phí!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo