Tô Tiểu Mỹ vốn rất giỏi nhìn mặt đoán ý, tâm tư lại rất tỉ mỉ, cô ấy chỉ cần dẫn dắt đề tài một chút, Tỉnh Ninh Vi liền chủ động nói với cô ấy về bức tranh kia.
Tỉnh Ninh Vi cảm khái: “Không biết bức tranh kia là bút tích của vị danh họa nào nhưng thật sự rất thân đẹp. Nếu nhân vật trong tranh là người thật thì chắc chắn sẽ là một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.”
Tô Tiểu Mỹ bình tĩnh nói: “Thật sự đẹp như vậy sao? Tôi cũng muốn mở mang kiến thức một chút.”
Tỉnh Ninh Vi đáp: “Vậy để tôi đi nói với đạo diễn và phó đạo diễn một tiếng.”
Cô ấy cảm thấy đây cũng chẳng phải là chuyện gì to lớn nên nhanh chóng đi hỏi bọn họ.
Vài phút sau Tỉnh Ninh Vi quay trở lại: “Tôi vừa qua hỏi đạo diễn, đạo diễn nói có thể đến xem nhưng không được sờ vào, lỡ như lưu lại dấu vết trên đó thì không hay.”
Tô Tiểu Mỹ đương nhiên sẽ không động thủ trước mặt người khác, như vậy chẳng khác nào tự gia tăng hiềm nghi cho bản thân. Điều duy nhất khiến cô ấy lo lắng là không biết liệu tầng kết giới kia có ngăn cản cô ấy ở bên ngoài hay không. May mà trước khi đến đây cô ấy đã có sự chuẩn bị, lấy ra viên thuốc cô ấy đã hỏi xin Mạnh Bà. Loại thuốc này có thể áp chế được yêu khí trên người Tô Tiểu Mỹ, khiến hơi thở của cô ấy không có gì khác biệt so với nhân loại. Bất quá tác dụng phụ của nó chính là trong vòng hai ngày kế tiếp cô ấy không thể sử dụng năng lực. Lúc trước khi cô ấy thảo luận với Hứa Giai Hâm, cả hai người bọn họ đều cảm thấy rất có thể kết giới này nhắm vào những đối tượng không phải nhân loại.
Lúc cô ấy cùng Tỉnh Ninh Vi đi đến phòng để tranh, Chu Mạn Vân cũng đi theo bọn họ, một tấc cũng không rời.
Tô Tiểu Mỹ liếc nhìn cô ta một cái, không nói câu nào.
Điều khiến cô ấy kinh ngạc chính là lúc này cô ấy hoàn toàn không cần đến viên thuốc kia. Kết giới hôm trước ngăn cản Hứa Giai Hâm dường như chưa từng tồn tại, giúp cô ấy thuận lợi bước vào bên trong căn phòng.
Tô Tiểu Mỹ không khỏi cảm khái, mỹ nhân trong tranh kiều diễm như hải đường, khiến bất kỳ ai nhìn qua đều cảm thấy khó quên, so với những gì nhìn thấy trong ảnh chụp lúc trước càng thêm động lòng người. Bất luận nhìn từ góc độ nào cũng đều có cảm giác mỹ nhân trong tranh đang nở nụ cười lười biếng mê người. Đặc biệt là đôi mắt xinh đẹp kia sống động đến mức khiến lòng người xao xuyến.
Ở khoảng cách gần như vậy, Tô Tiểu Mỹ đích xác có thể cảm nhận được tà khí nhàn nhạt phát ra từ bức tranh.
Tô Tiểu Mỹ giật mình, chẳng lẽ hai vụ án lúc trước đều là do bức tranh này gây họa ư?
“Bức tranh này thật đẹp.” Tỉnh Ninh Vi si mê nói, mặc dù đây không phải là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy bức tranh này nhưng lần nào cũng đều đắm chìm trong vẻ đẹp mê hồn không thể diễn tả bằng lời này. Nếu mỹ nhân trong tranh là người thật thì trong giới giải trí phỏng chừng chỉ có Tô Tiểu Mỹ mới có thể phân cao thấp với đối phương.
Tô Tiểu Mỹ khẽ gật đầu: “Đúng là rất đẹp.” Điều quan trọng hơn chính là bức họa này còn mang theo năng lực mị hoặc, dễ dàng khiến người khác say mê.
Sau khi chắc chắn bức tranh này có vấn đề, cô ấy liền tính toán xem khi nào sẽ lấy nó đem đi thiêu hủy. Dùng lửa hoặc nước bình thường chắc chắn không thể xử lý bức tranh này. Tô Tiểu Mỹ ý vị thâm trường liếc mắt nhìn bức tranh thêm một lần nữa, sau đó liền cùng Tỉnh Ninh Vi rời đi. Từ đầu đến cuối, cô ấy chưa từng chạm vào bức tranh.
Chu Mạn Vân đi theo các cô ấy vẫn đứng trước bức tranh, trong mắt tràn ngập khát vọng mãnh liệt.
Thời điểm Tô Tiểu Mỹ chuẩn bị rời đi đúng lúc gặp Lại Đình đến đoàn làm phim.
Tô Tiểu Mỹ nhìn thấy hắn thì có chút kinh ngạc nhưng vẫn chủ động chào hỏi: “Sao anh lại đến đây? Anh là chuyên viên trang điểm của đoàn làm phim à?”
Lại Đình cũng không giấu giếm gì cô ấy, nói: “Chu Mạn Vân muốn tôi giúp cô ta chỉnh sửa gương mặt để trông giống với em gái hơn. Cô ta vừa gọi điện thoại cho tôi nói hình như trên mặt xảy ra chút vấn đề nhỏ nên tôi mới đến xem thử.”
Tô Tiểu Mỹ tỏ vẻ đã hiểu, Chu Mạn Vân cũng không hề giấu giếm chuyện phẫu thuật thẩm mỹ, đứng trước công chúng cô ta bày tỏ bản thân muốn chỉnh sửa giống với em gái hơn, như vậy sẽ càng phù hợp với hình tượng nhân vật hơn. Chính cái gọi người chết là lớn nhất, cộng với sự thẳng thắn thành khẩn của Chu Mạn Vân nên mọi người ở phương diện này đều rất khoan dung, châm chước cho cô ta.
Những minh khác muốn đụng chạm dao kéo đều tìm cách che giấu, lấp liếm; Chu Mạn Vân thì ngược lại, trực tiếp quang minh chính đại mời bác sĩ đến đây.
Lại Đình đè thấp giọng, nói: “Tôi biết cô đang điều tra cái chết của em gái cô ta, nếu tìm được manh mối gì tôi nhất định sẽ nói với cô đầu tiên.”
Khóe môi Tô Tiểu Mỹ khẽ cong lên: “Vậy được, làm phiền anh rồi.”
Sau khi nói vài câu với Lại Đình thì cô ấy liền rời đi. Chuyện hai người đứng nói chuyện cùng nhau khiến cho người khác không khỏi có nhiều thêm vài phần suy đoán.
Đêm khuya gió lớn là lúc động thủ tốt nhất.
Tô Tiểu Mỹ ẩn thân, trước khi xuất phát còn đem theo không ít pháp khí lúc trước Dương Tam đưa cho cô ấy để đề phòng vạn nhất. Mấy năm nay, bằng vào tín ngưỡng của các fans hâm mộ mà cô ấy đã ngưng tụ được một toà tháp hộ thân.
Cô ấy quay trở lại đoàn làm phim, bởi vì ban ngày đã đến thăm nên khá quen thuộc với đường đi nước bước ở nơi này. Lúc này, tại phim trường chỉ còn mấy bảo vệ ở lại gác đêm, tất cả những người khác đều đã chìm vào giấc ngủ.
Tô Tiểu mỹ quang minh chính đại bước qua mấy bảo vệ, bởi vì cô ấy sử dụng quyết ẩn thân nên không có ai nhìn thấy cô ấy cả.
Chỉ là khi cô đi xuyên vào căn phòng để bức tranh kia thì không khỏi ngẩn người.
Chu Mạn Vân đang đứng trước bức tranh, trong tay cô ta cầm nén hương, vô cùng thành kính bái lạy bức tranh này. Trên mặt đất còn bày hai quả tim heo, cả căn phòng tràn ngập mùi máu tươi.
Hương khói lượn lờ trong đêm tối che khuất gương mặt của Chu Mạn Vân, ngược lại khiến đôi mắt của cô ta trông càng thêm rợn người.
“Tôi muốn trở nên xinh đẹp, tôi muốn xinh đẹp hơn Tô Tiểu Mỹ. Chỉ cần ngài muốn, bất kỳ cống phẩm gì tôi cũng đều có thể tìm về.” Ngữ khí của cô ta ẩn chứa sự cuồng tín.
Tô Tiểu Mỹ mím môi, bày ra một tầng kết giới để tránh cho bảo vệ bên ngoài chú ý đến động tĩnh bên trong.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo