Hôm nay Từ Tĩnh Dao mặc một chiếc váy ngắn màu vàng, khí chất nhất mực dịu dàng. Mấy năm gần đây, bởi vì không tìm được đối tượng thích hợp nên cô ta vẫn chưa kết hôn. Với tính tình của cô ta, tự tạo cơ hội ngẫu nhiên gặp được Doãn Văn Giác đã là cực hạn, dù thế nào cũng không thể nghe theo lời mẹ cô ta chạy đi câu dẫn Doãn Văn Giác. Sau khi biết đối phương thật sự không có tình ý gì với mình, cô ta cũng buông xuống phần tâm tư này.

Bản thân Từ Tĩnh Dao đã từ bỏ, nhưng mẹ cô ta đối với chuyện này vẫn còn canh cánh trong lòng. Đặc biệt là sau khi công việc kinh doanh của gia đình ông ngoại bị chèn ép đến mức chỉ có thể kéo dài hơi tàn, bà ta ngày càng ghét bỏ đứa con gái vô dụng như cô ta.

Mẹ Từ nở nụ cười đi đến trước mặt mẹ Doãn, giả vờ như quan tâm hỏi: “Gia đình vị hôn thê của Văn Giác đã đến chưa?”

Ý cười trên mặt mẹ Doãn càng sâu thêm: “Chút nữa bọn họ sẽ đến.” Lúc trước bà ấy không hề có yêu cầu gì cao đối với con dâu, hiện giờ lại phát hiện ra Tiểu Vũ còn lợi hại hơn so với tưởng tượng của bà nên đương nhiên là vô cùng vui vẻ.

Mẹ Từ nói: “Không biết là người ở nơi nào?”

Ánh mắt mẹ Doãn chợt sáng bừng lên, nói: “Ai nha, nhà mẹ đẻ của Tiểu Vũ đã đến rồi.”

Mẹ Từ quay đầu, nhìn thấy Từ Xuân Thâm phong thần tuấn lãng, Dương Tam mặt mày tinh xảo, Tô Tiểu Mỹ quốc sắc thiên hương, còn có Tiểu Hắc thân mình cao lớn… Đội hình này đúng là có chút chói mắt.

Phía sau bọn họ còn có cả chủ tịch tỉnh, bí thư tỉnh và không ít quan chức cấp cao khác.

Mẹ Từ miễn cưỡng lộ ra nụ cười: “Không ngờ bà có thể mời cả bí thư đến.”

Điều càng khiến mọi người giật mình chính là hôm nay chỉ là tiệc đính hôn, không ngờ bọn họ lại nể mặt đến tham dự.

Mẹ Doãn lắc đầu: “Không đâu, bọn họ nể mặt Tiểu Vũ nên mới đến đây, nhà chúng tôi nào có mặt mũi như vậy.”

Sau đó vui vẻ chạy đi chiêu đãi khách khứa.

Đội hình nhà gái thật sự đã khiến tất cả mọi người có mặt ở đây hôm nay cảm thấy kinh hách. Ai nói người ta chỉ là bé gái mồ côi? Đúng là gạt người!

Người thu hút sự chú ý nhất trong buổi tiệc đính hôn chính là Dương Tam đã lâu không xuất hiện. Nhìn thấy mấy vị quan chức cấp cao ở trước mặt cô vô cùng cung kính, trong lòng mọi người không khỏi có vài phần phỏng đoán.

Còn lực chú ý của Dương Tam đều đặt hết lên chỗ quà mừng mà mọi người mang đến.

Tiệc đính hôn ngày hôm nay đúng là đã nhắc nhở cô một chuyện. Cô và Từ Xuân Thâm đích xác là nên kết hôn! Nếu không kết hôn thì sao có thể thu được nhiều lễ vật như thế này cơ chứ!

Vì thế sau khi từ buổi tiệc trở về, vẻ mặt cô nghiêm túc nói với Từ Xuân Thâm: “Từ Xuân Thâm, chúng ta đính hôn đi!”

Bọn họ có thể đính hôn trước, sau đó mới kết hôn. Dựa theo phong tục của thành phố R, hôn lễ được tổ chức thành hai đợt, một bữa tiệc chiêu đãi người thân bạn bè bên nhà gái, bữa tiệc còn lại là chiêu đãi người bên họ nhà trai.

Rất tốt, như vậy có thể thu được càng nhiều lễ vật hơn!

Cô nhìn Từ Xuân Thâm bằng ánh mắt sáng ngời, chỉ hận không thể đính hôn ngay vào tháng sau.

Từ Xuân Thâm: “…”

Anh vừa kinh hỷ vừa không biết nên nói gì. Anh dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết tại sao Dương Tam lại đột nhiên nổi hứng như vậy.

“Được.” Anh không do dự gật đầu đáp ứng - có câu nói [Cơ bất khả thất, thời bất tái lai], nếu bỏ lỡ cơ hội không biết phải chờ đợi thêm mấy ngàn năm nữa.

*Cơ bất khả thất, thời bất tái lai: Câu tục ngữ này nhắc nhở chúng ta phải biết nắm bắt cơ hội, nếu bỏ lỡ thì thời gian sẽ không quay lại.

Dương Tam lập tức nở nụ cười thật tươi: “Nào, anh tới đây, chúng ta cùng lập danh sách khách mời!”

Chắc chắn cô sẽ mời sư phụ Trấn Nguyên Tử, các sư huynh thì một người cũng không thể thiếu! Còn có Mạnh Bà, Diêm Vương, Vi Hộ, Đông Hải Long Nữ, Từ Hàng Đạo Nhân, Lã Động Tân, Lục Áp Đạo Quân… Lúc này cô mới thấy được lợi ích của việc quan hệ rộng rãi, chính là có thể thu được rất nhiều quà mừng.

Dù không thân thì cô cũng sẽ phát thiệp mời. Cô không tin bọn họ sẽ không gửi quà mừng!

Cuối cùng Dương Tam cũng nghĩ ra một danh sách dài thật dài, cô không hề cảm thấy mệt mỏi mà ngược lại còn cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Tờ danh sách này cuối cùng cũng được đưa đến tay cha mẹ Từ Xuân Thâm.

Từ Xuân Thâm cảm thấy đã đến lúc người nhà của anh cũng nên biết một chút nội tình.

Sau khi mẹ Từ nhận được tin tức thì vô cùng kinh hỷ. Mấy năm trước, khi Dương Tam ngủ say, bọn họ đều nhìn ra sự thay đổi của con trai mình, thậm chí còn chuẩn bị tốt tâm lí rằng anh sẽ độc thân đến cuối đời. Không nghĩ đến kỳ tích lại xuất hiện, Dương Tam không chỉ tỉnh lại mà chuyện tốt của hai đứa nhỏ cũng sắp thành.

Bởi vì cao hứng, nên bà ấy cũng không ngại chuyện hai người bọn họ chưa hỏi ý kiến của vợ chồng bà đã tự ý quyết định đính hôn. Trong lòng bà, nếu không phải lúc ấy Dương Tam hy sinh bản thân để cứu thành phố R thì nói không chừng bây giờ hai người bọn họ cũng đã có con - chuyện liên quan đến Dương Tam, bà có nghe nói qua.

Đến khi Từ Xuân Thâm nộp danh sách khách mời cho phụ huynh, khóe miệng mẹ Từ giật liên hồi, nói lời thấm thía: “Mẹ biết các con còn trẻ, thích theo đuổi trào lưu trên mạng, nhưng thiệp mời không thể viết biệt danh, phải viết tên thật.”

Nhìn những cái tên trong danh sách, nào là Từ Hàng đạo nhân, Trấn Nguyên Tử… Mấy vị này đều là nhân vật thần trong thoại, thần minh trong truyền thuyết.

Từ Xuân Thâm ho khan một tiếng, nói: “Đây là tên thật của bọn họ.”

Mẹ Từ: “Con đừng có lừa mẹ, nào có cha mẹ nào đặt tên như vậy.”

Từ Xuân Thâm nói: “Đến lúc đó nếu mẹ nhìn thấy Quan Âm Bồ Tát bước ra từ trong tranh đến dự tiệc thì cũng không cần quá ngạc nhiên.”

Toàn thân mẹ Từ chấn động: Thật sự không phải nói đùa?

Biết rõ đạo lý mắt thấy tai nghe mới tin là sự thật, Từ Xuân Thâm bèn cầm lấy thiệp mời đã chuẩn bị sẵn đặt trước bức họa Quan Âm.

Lát sau, một đạo âm thanh trang nghiêm vang lên.

“Ta đã biết.”

Cùng lúc đó, thiệp mời cũng biến mất.

Sau đó mẹ Từ liền nhìn thấy Quan Âm trên bức họa đã khác trước - Trên tay Quan Âm có thêm một tấm thiệp mời màu đỏ tươi.

Bà trực tiếp trợn mắt há mồm, xúc động muốn đăng một bài viết với nội dung: Chiêu đãi thần tiên đến dự tiệc cưới của con trai như thế nào? Online khẩn cấp.

0.70129 sec| 2400.07 kb