Đối với người dân thành phố R, ngày 3 tháng 2 chắc chắn là một ngày không thể nào quên, là một nét son trong sinh mệnh của bọn họ. Đó là lần đầu tiên mọi người trải qua trận động đất bất thình lình ập đến, sau đó là lốc xoáy, bão tãp, cuồng phong liên tục kéo đến. Đối mặt với hàng loạt thiên tai như vậy, bọn họ mới chân chính hiểu được thế nào là thủ đoạn của tiên gia. Bất luận là cây cối bao phủ cả thành thị kia, hay cuồng phong bão táp chưa kịp đến đã đột nhiên biến mất...
Đương nhiên, điều khiến mọi người ấn tượng nhất chính là cây đại thụ trước giờ chưa từng xuất hiện ở nơi này. Cái cây ấy đột ngột xuất hiện sau đó cũng đột ngột biến mất, nếu không phải có không ít người đã chụp lại một thoáng kinh hồng kia thì e rằng ai nấy đều nghĩ bản thân mình đã nằm mơ.
Kiến Mộc - Hai từ này dần tiến vào mắt công chúng, tạo nên làn sóng thảo luận vô cùng xôn xao.
Còn Kiến Mộc do Dương Tam biến thành đã được Từ Xuân Thâm chuyển đến núi Cửu Nguy. Không chỉ ngọn núi đó, những dãy núi xung quanh đều được đặt dưới danh nghĩa của Dương Tam.
Nếu sau khi Dương Tam tỉnh lại phát hiện bản thân không cần tốn một phân tiền nào đã có thể sở hữu không ít địa bàn chắc chắn sẽ vui vẻ dọn nhà tổ chức yến hội, lại nhân cơ hội đó thu thật nhiều lễ vật vào tay.
Nghĩ đến cảnh tượng kia, khóe miệng anh không khỏi cong lên. Cô gái trong trí nhớ của anh, mặt mày linh động, giọng nói thanh thúy, ánh mắt thuần khiết và vô cùng nhiệt tình.
Tất cả mọi người đều cảm thấy Dương Tam trở thành Kiến Mộc giống hệt năm đó Hồng Quân hợp nhất Thiên Đạo.
Trong mắt Tam giới, ai cũng đoán rằng Từ Xuân Thâm sẽ sa sút tinh thần, nhưng biểu hiện của anh lại bình tĩnh ngoài dự liệu của mọi người. Anh không chỉ mang Kiến Mộc rời đi mà còn tự mình dọn lên núi Cửu Nguy ẩn cư.
Mỗi lần ngồi bên dưới gốc Kiến Mộc, dường như anh cảm nhận được hơi thở của thiếu nữ vờn quanh.
Anh mơ hồ có một loại trực giác rằng Dương Tam nhất định sẽ tỉnh lại. Cô thích nhất là tạo kinh hách cho mọi người xung quanh, có lẽ vào một buổi sáng nào đấy, cô sẽ xuất hiện sau lưng anh, dọa anh giật nảy mình, sau đó nhìn dáng vẻ kinh hách của anh liền vui vẻ không thôi, lại tiện tay chụp thêm mấy bức ảnh để sau này lấy ra trêu chọc anh.
Anh nhìn sang cái cây bên cạnh Kiến Mộc, đến bây giờ anh cũng không biết nó là cây nhân sâm hay bàn đào. Từ sau khi anh di dời Kiến Mộc đến nơi này, cái cây kia trưởng thành vô cùng nhanh chóng, có lẽ bởi vì xung quanh Kiến Mộc linh khí nồng đậm nhất nên hiện giờ nó đã bắt đầu ra hoa. Trong đó có một bông hoa đặc biệt lớn hơn những bông hoa khác, cánh hoa có đến ba màu, màu đen, màu trắng và màu hồng nhạt. Về phần những bông hoa khác chỉ đơn thuần là hoa đào hay hoa nhân sâm.
Dù anh là Thanh Đế nhưng cũng không thể hiểu rõ nguyên nhân chuyện này là do đâu. Trong Tam giới chỉ tồn tại duy nhất một gốc cây kỳ lạ như vậy. Điều mà anh có thể xác định chính là đến lúc đó rất có khả năng cái cây này sẽ kết được cả quả nhân sâm và quả bàn đào.
Nếu Dương Tam biết việc này hẳn là sẽ vui vẻ chết đi được. Đây đều là hai loại quả mà cô yêu thích nhất. Anh cũng không dò hỏi Trấn Nguyên Tử về chuyện bông hoa này. Từ sau khi nhìn thấy Kiến Mộc, cả người Trấn Nguyên Tử đã già đi không ít, ông đã quay về Ngũ Trang Quan, đóng cửa không bước ra ngoài.
Một số vết thương e là chỉ có thể dùng thời gian để chữa lành mà thôi.
Ánh mắt anh dừng lại trên cây ăn quả, thần sắc bất giác mang theo ưu thương nhàn nhạt.
Trên ngón tay khớp xương rõ ràng của anh xuất hiện một ống sáo. Tiếng sáo du dương vờn quanh khe núi, như làn gió mát mướt ven hồ ngày xuân, rửa sạch bụi bặm trong tâm hồn.
Bông hoa Tam sắc kia dần khép cánh lại, tựa như đang chìm vào giấc ngủ.
Thổi hết một khúc, Từ Xuân Thâm giơ ngón tay ra, giống như vô số ngày đêm đã qua, dùng máu tươi của anh tưới tắm cho cây ăn quả và Kiến Mộc.
Sau khi cây ăn quả kia uống máu của anh liền gấp không chờ nổi vươn bộ rễ ra, hướng về phần đất phía trước Kiến Mộc để hấp thu thêm máu. Tính tình bá đạo này thật sự có vài phần giống với người mà anh từng quen biết.
Thanh Đế không nhịn được trầm mặc một lúc lâu, mãi đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ không gian yên tĩnh, cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của anh.
Anh nhìn màn hình, là người đại diện Hà Nhất Phàm gọi đến. Không, bây giờ chỉ là người đại diện cũ.
Sau khi Dương Tam biến thành Kiến Mộc, Từ Xuân Thâm liền tuyên bố rút lui khỏi làng giải trí. Anh rút lui khi sự nghiệp đang ở giai đoạn huy hoàng nhất, hơn nữa sức ảnh hưởng của anh cũng vô cùng lớn, đủ loại suy đoán cứ thế bay đầy trời, tên của anh cũng đã trụ trên hotsearch một khoảng thời gian khá dài. Có người nói anh phải về nhà kết hôn, cũng có người nói anh chỉ tiến vào giới giải trí để dạo chơi một chút mà thôi, bây giờ phải về nhà kế thừa sản nghiệp, nguyên nhân thật sự cũng chỉ có một vài người biết. Các fans hâm mộ cũng phải mất một thời gian để chấp nhận sự thật này, trong quá trình đó, Hà Nhất Phàm thật sự đã tốn không ít công sức.
Từ Xuân Thâm nhận điện thoại, lần này Hà Nhất Phàm gọi điện thoại đến là để thông báo tin tức anh ta sắp kết hôn. Tình cảm của Hà Nhất Phàm với bạn gái vốn rất tốt, cô gái ấy là người ngoài giới giải trí, năm nay đã định ngày cưới. Hôn lễ được tổ chức vào ngày bốn tháng mười, anh ta cũng không mời nhiều người, chỉ mời một vài bạn bè thân thiết mà thôi.
Hà Nhất Phàm gọi điện thoại đến là vì việc này. Anh ta biết chuyện của Dương Tam nên cũng không định mời Từ Xuân Thâm làm phù rể, sợ khiến anh tức cảnh sinh tình, nên chỉ gọi điện thông báo một tiếng, thuận tiện hỏi anh có muốn đến tham dự hay không.
Quan hệ giữa Từ Xuân Thâm và người bạn này rất tốt nên đã đồng ý. Bởi vì trong lòng ôm hy vọng, nên kỳ thật hắn không yếu ớt như trong tưởng tượng của mọi người.
Cúp điện thoại, anh đặt tay lên thân Kiến Mộc - chớp mắt đã ba năm trôi qua. Ngay cả Hà Nhất Phàm cũng sắp kết hôn trước bọn họ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo