Bởi vì không có vật chứng, cộng thêm hai vợ chồng nhà họ Trương sống chết không thừa nhận nên cảnh sát không thể nào bắt giữ bọn họ, chỉ có thể lập án trước, sau đó tiến hành giám sát bọn họ, xem có thể tìm thêm chứng cứ hay không.

Dương Tam hết sức bình tĩnh nhìn hai người bọn họ rời đi.

Nữ cảnh sát lấy lời khai ghì chặt cây bút đen trong tay, hiển nhiên trong lòng cô ấy cũng vô cùng tức giận. Tuy rằng Tiểu Thụ là đương sự nhưng cô bé ấy đã chết, không thể xem là bằng chứng. Đặc biệt Tiểu Thụ còn là Hạn Bạt, trong mắt mọi người, những quỷ quái như cương thi rất dễ bị đạo sĩ khống chế, nói không chừng về sau đôi vợ chồng kia lại cắn ngược, tố cáo Dương Tam vu khống bọn họ.

Dương Tam cũng không tức giận, dù sao thì sớm hay muộn hai vợ chồng kia cũng sẽ chủ động quay lại tự thú. Trừ phi bọn họ có tinh thần thép, có thể chịu đựng những chuyện sắp gặp phải.

Cô cũng không vôi vàng rời đi, tốt xấu gì cũng phải để Tiểu Thụ nhìn thấy bọn họ gặp báo ứng - báo ứng sẽ đến ngay thôi.

Trương Đức nhìn vợ hắn là Đinh Cúc Hoa, nói: “Vẫn là bà thông minh, chỉ cần cắn chết không chịu thừa nhận thì bọn họ không thể nào động vào chúng ta.” Bọn họ không ngu ngốc như Lý Hồng, bị dọa một chút liền khai hết sự thật.

Đinh Cúc Hoa nghe vậy liền nở nụ cười đắc ý, sau đó lại rũ mi: “Nhỡ đâu con nha đầu chết tiệt kia chạy đến cắn chúng ta để báo thù thì phải làm sao bây giờ?”

Trương Đức khẽ nhíu mày: “Hai ngày nữa chúng ta đến chùa miếu cúng bái thử xem có thể xin được phù chú xua đuổi cương thi hay không.”

Nếu có thể trực tiếp thiêu rụi nha đầu kia mới gọi là chấm dứt hậu hoạn.

Sắc trời đã tối, hai người bọn họ liền thuê một phòng khách sạn gần đó để nghỉ tạm qua đêm. Sau khi rửa mặt, mỗi người đều ôm tâm sự dần chìm vào giấc ngủ. Nhưng đêm hôm nay lại không bình yên như trong tưởng tượng của bọn họ.

Trương Đức mơ thấy bà vợ đang xuống bếp nấu cơm cho hắn, trên bàn cơm đều là các món ăn mà hắn thích, bên cạnh còn có đứa con trai lớn không may mất sớm và đứa con trai nhỏ vẫn còn ngây ngô, thoạt nhìn hết thảy không khác gì một gia đình nhỏ tràn đầy hạnh phúc. Hắn không khỏi nở nụ cười mãn nguyện, ăn thức ăn mà vợ gắp vào bát.

“Anh có nguyện ý cưới em không?” Vợ hắn đột nhiên nói.

Hàng lông mày của Trương Đức khẽ nhíu lại, hiện tại hắn là người đã có gia đình, nhà mẹ vợ lại lại có quyền thế, giúp hắn không phải phấn đấu đến tận mười mấy năm. Hắn mím môi, nói:

Đương nhiên, chúng ta đã là vợ chồng, bà còn nói kiếp sau vẫn muốn gả cho tôi cơ mà.”

Ngày sau đó gương mặt của vợ hắn liền biến thành một con gián.

Trương Đức sợ đến mức làm rơi chén đũa, thức ăn trên bàn đều biến thành rác rưởi, ngay cả gương mặt của con trai hắn cũng biến thành gián.

Con gián kia ngồi ngay bên cạnh hắn, nói: “Tại sao anh lại muốn bỏ chạy? Không phải anh nói chúng ta là vợ chồng hay sao? Em sẽ cố gắng sinh cho anh thật nhiều con cái.”

Hàng ngàn hàng vạn con gián bao vây xung quanh khiến lông tơ trên người Trương Đức đều dựng đứng hết cả lên.

Cứu, cứu mạng a! Hắn không muốn cưới một con gián! Trương Đức phát ra tiếng thét chói tai cực kỳ bi thảm, sau đó giật mình tỉnh dậy từ trong giấc mộng.

Trong mộng, Đinh Cúc Hoa nhìn thấy bản thân đang mặc váy cưới trắng tinh khôi, khuôn mặt già bỗng chốc đỏ bừng. Bà ta đã kết hôn hơn hai mươi năm, cũng đã có hai đứa con, vậy mà chồng bà ta còn làm thế này.

Bất quá bộ váy cưới này thật sự rất đẹp.

Bà ta đứng trước gương, nhìn thấy bản thân trông như trẻ ra mười mấy tuổi liền không khỏi đắc ý. Bà ta chỉ cần chú ý ăn mặc trang điểm một chút liền trở nên xinh đẹp.

Chồng bà ta cũng đẹp trai như khi còn trẻ, mặc tây trang vào trông thật tiêu sái đĩnh đạc, trong mắt Đinh Cúc Hoa, chồng bà ta không hề thua kém minh tinh trên TV.

Trong hôn lễ, người chồng nắm lấy tay bà ta, hai người cùng nhau bước đi trên thảm đỏ, được bạn bè thân thích nhiệt tình chúc phúc. Đinh Cúc Hoa không nhịn được lệ nóng doanh tròng, cuối cùng bà ta cũng có được một hôn lễ long trong. Nhớ năm đó, khi bà ta gả đến đây, bởi vì nhà họ Trương quá nghèo nên không bày nổi mấy bàn tiệc rượu, thật sự đã khiến bà ta chịu nhiều ủy khuất. Hôm nay cuối cùng cũng viên mãn.

Hai đứa con bà ta còn đi theo phía sau tung hoa hồng.

Đinh Cúc Hoa vừa cười vừa khóc, hai vợ chồng cùng nhau đi đến trước mặt linh mục.

Ngữ khí linh mục Trịnh trọng: “Cô dâu, con có đồng ý gạt cho chú rể không?”

Đinh Cúc Hoa học theo nữ chính trên TV, trả lời: “Nguyện ý, tôi nguyện ý cả trăm lần!” Bà ta cảm thấy may mắn vì ngày thường bản thân hay xem TV, nếu không chắc chắn sẽ không biết phải ứng phó như thế nào trong trường hợp này.

Sau khi cha sứ tuyên bố hai người họ chính thức trở thành vợ chồng, chú rể có thể hôn môi cô dâu, Đinh Cúc Hoa liền gấp không chờ nổi chờ đợi chồng hôn mình.

Khi gương mặt kia tiến lại gần bà ta đột nhiên biến thành một chú chuột.

Đinh Cúc Hoa theo bản năng đẩy đối phương ra, vẻ mặt con chuột kia đầy ủy khuất: “Chúng ta đều đã là vợ chồng, không phải bà đã đồng ý gả cho tôi hay sao?”

Đinh Cúc Hoa mắng: “Tôi là người đã kết hôn, thứ chuột cống bẩn thỉu này, mau tránh xa tôi ra.”

Chuột kia đáp: “Không sao cả, đó chỉ là hôn nhân ở dương gian mà thôi, chờ đến khi em chết đi sẽ không còn hiệu lực, đến lúc đó chúng ta có thể kết minh hôn.”

“Loài chuột bọn anh không thể sống thọ như nhân loại, chờ sau khi chết đi anh nhất định sẽ mang em đi cùng, em cứ yên tâm. Đến khi ấy chúng ta có thể cùng chồng cũ của em tổ chức minh hôn. Em đã đồng ý với anh, đừng cố gắng trốn chạy.”

Âm thanh ấy cứ mãi quanh quẩn trong đầu bà ta, khiến bà ta vô cùng sợ hãi.

Hai người Trương Đức và Đinh Cúc Hoa đồng thời bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.

Trong lòng bọn họ sợ hãi không ngừng vỗ ngực trấn an bản thân, động tác của hai vợ chồng cực kỳ ăn ý - may mà chỉ là nằm mơ. Nhất định là vì ngày nghĩ gì đêm mơ đấy.

Đinh Cúc Hoa xoa xoa vầng trán đã ướt đẫm mồ hôi lạnh: “Ông vừa gặp ác mộng à?”

Trương Đức gật đầu, hắn ta do dự trong giây lát rồi kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra trong giấc mộng.

Thân thể Đinh Cúc Hoa cứng đờ, run rẩy kể lại giấc mơ của bà ta, sắc mặt hai vợ chồng bọn họ tái nhợt như tờ giấy.

Đột nhiên thanh sột soạt vang lên, Đinh Cúc Hoa theo bản năng dựa sát vào người Trương Đức: “Ông có nghe thấy tiếng gì không?”

Trương Đức trực tiếp ấn công tắc mở đèn. Dưới ánh đèn, hai người bọn họ liền nhìn thấy khung cảnh không thể nào xóa bỏ khỏi ký ức.

Phía dưới giường bọn họ, bên trái là một bầy chuột, bên phải là một đàn gián, hai bên phân chia ranh giới vô cùng rõ ràng.

Trên mặt đất phía trước đàn chuột bày một đống gạo tạo thành hai chữ “Sính lễ”. Còn phía trước lũ gián bày một đống mỳ, vẽ ra dòng chữ “Hồi môn”.

Tiếng thét chói tai vang vọng khắp bầu trời, đánh thức tất cả mọi người trong khách sạn.

0.34210 sec| 2405.078 kb