Dương Tam cười tít mắt, buổi tiệc ngày hôm nay đúng là lời to!

Cô nở nụ cười đặc biệt ngọt ngào: “Chờ sau này khi chúng tôi kết hôn mọi người đừng quên lại đến tham dự nhé.”

Chúng thần tiên trực tiếp lâm vào trầm mặc: Sau đó lại còn phải đưa quà mừng một lần nữa à?

Vi Hộ ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: “Ta cảm thấy mấy năm nay việc tu hành của bản thân có chút chậm trễ, hẳn là nên bế quan tu luyện một thời gian.”

Dương Tam liếc mắt nhìn hắn: “Vậy thì trước khi bế quan tu luyện có thể đưa lễ vật đến đây a.”

Vi Hộ nhìn về phía Từ Xuân Thâm: “Có người nào có thể quản cô ấy một chút hay không?”

Từ Xuân Thâm khẽ mỉm cười: “Nhà chúng tôi đều nghe theo cô ấy.”

Dương Tam nghe vậy thì càng thêm kêu căng ngạo mạn.

Làm thần tiên, tuy rằng tặng quà mừng khiến bọn họ đau lòng nhưng cũng không phải không thể. Mặt khác, Dương Tam còn vì thế giới mà hao tổn tu vi nên có không ít thần tiên vô cùng cảm kích cô. Vi Hộ là bạn bè thân thiết với cô, so với quà mừng thì hắn không quen nhìn thấy cô kiêu ngạo như vậy nên mới đấu võ mồm với cô một phen.

Cửu Thiên Huyền Nữ đi đến bên cạnh Dương Tam, thì thầm giống như đang trao đổi tình báo cơ mật: “Đây là hạ lễ của ta.”’

Trong tay cô ấy xuất hiện một quyển sách cổ xưa, ngoài bìa không hề có một chữ nào cả.

Dương Tam ngầm hiểu, lập tức thu nó vào không gian. Lúc trước cô muốn tìm một vài quyển kinh thư phù hợp với song tu nên đã hỏi thăm Cửu Thiên Huyền Nữ không ít chuyện. Cửu Thiên Huyền Nữ đơn giản lấy ra quyển sách song tu do chính tay cô ấy viết làm quà đính hôn.

Món quà khiến Dương Tam kinh ngạc nhất chính là của Bánh Bao Thịt.

Dương Tam nhìn sợi sương đen trong tay cậu, hỏi: “Đây là một sợi phân thần của La Hầu?”

Bánh Bao Thịt chớp chớp mắt, vẻ mặt ngoan ngoãn: “Đúng vậy.” Cậu cố gắng dời ánh mắt sang chỗ khác, miễn cho bản thân không thể khống chế mà xử lý nó ngay.

Cậu tiếp tục nói: “Sau khi La Hầu chết, phân thần của hắn vẫn luôn tìm kiếm người kế thừa, ý đồ khôi phục lại Ma tộc lớn mạnh. Em đã tìm được hắn trong động phủ của Ma Vương.”

Dương Tam liền có chút suy đoán: Ma Vương hẳn là người kế thừa mà La Hầu đã lựa chọn. Khó trách vì tương lai của Ma tộc mà Ma Vương có thể hy sinh cả bản thân mình, đây quả nhiên là bản tính của Ma tộc.

Cô nhìn sợi phân thần này, cười tủm tỉm thu nó lên: Không ăn được bản tôn thì ăn một chút phân thần này cũng được. Cô vẫn chưa được ăn qua Ma tổ, đây chính là đại địch của Hồng Quân trước khi thành Thánh.

Bánh Bao Thịt không hổ danh là em trai tri kỷ của cô, tặng quà cũng đúng ý cô nhất.

Cô vỗ vỗ bả vai Bánh Bao Thịt, vẻ mặt không nỡ: “Chờ khi cây ăn quả kia có trái chín, chị sẽ cho em hai quả.”

Bánh Bao Thịt nghe vậy liền nở nụ cười thật tươi.

Tiếng hót của Phượng Hoàng vượt qua cả thứ âm nhạc êm tai nhất thế gian, vì thế nó được chọn làm nhạc đệm trong buổi tiệc đính hôn. Âm thanh này rơi vào trong tai ba Từ mẹ Từ càng khiến hai người bọn họ cảm thấy thoải mái không thôi.

Mẹ Từ cảm thấy, những việc bà đã trải qua trong khoảng thời gian mấy chục năm về trước còn không bằng những gì bà nhìn thấy hôm nay. Ở Hoa Hạ ai có thể cùng những vị thần minh cao cao tại thượng này thôi bôi hoán trản cơ chứ? Càng khiến bà kinh ngạc hơn chính là chư vị thần tiên ở đây còn dễ nói chuyện hơn so với tưởng tượng.

Bất quá trong lòng mẹ Từ cũng hiểu rõ, bọn họ dễ nói chuyện như vậy đều là vì Dương Tam.

Chờ đến khi buổi tiệc kết thúc, mẹ Từ vẫn có cảm giác như bản thân đang nằm mơ.

Những vị thần tiên cũng chỉ khẽ mỉm cười sau đó thân ảnh liền biến mất.

Sau khi Phượng Hoàng rời đi, trên mặt đất vẫn còn lưu lại một vài sợi lông. Mẹ Từ và ba Từ liền đơn giản nhặt chúng lên, cất giữ lại như vật lưu niệm. Là người phàm, có được một hồi tiên duyên như vậy đã là tam sinh hữu hạnh.

Khi chỉ còn mỗi Dương Tam và Từ Xuân Thâm, cô liền lấy ra quyển sách song tu của Cửu Thiên Huyền Nữ.

Khi Từ Xuân Thâm nhìn thấy nội dung bên trong, lông mày không khỏi dựng lên.

Anh nghiêm túc nói: “Sau này em nên hạn chế đến tìm Cửu Thiên Huyền Nữ.” Miễn cho bị cô ấy dạy hư.

Dương Tam cười tủm tỉm nhìn anh: “Anh không thích thứ này ư?” Song tu là phương pháp tu hành có lợi cho cả hai.

Từ Xuân Thâm trầm mặc một chút, đáp: “Thích.” Anh không thể tự lừa dối bản thân.

Dương Tam tràn ngập động lực, dứt khoát nói: “Hôm nay chúng ta thực nghiệm một chút, xem thử có thể tăng thêm được bao nhiêu đạo hạnh.”

So với cảm giác vui sướng mà song tu mang lại thì cô xem trọng chuyện này hơn.

Con ngươi Từ Xuân Thâm trở nên sâu thẳm:

“Em đừng hối hận đấy.”

Dương Tam hừ một tiếng, cô là loại người nói chuyện không biết tính toán gì hay sao?

Không, trên thực tế cô chính là người như vậy.

Thời điểm song tu được một nửa, Kiến Mộc và Dương Tam giống như tâm huyết tương liên, tán cây càng thêm xum xuê. Cây ăn quả ở bên cạnh Kiến Mộc cũng hấp thụ được không ít linh khí, hơn nửa bản thân nó còn có hơi thở của Từ Xuân Thâm, nên trái cây trên cành nhanh chóng chín mọng.

Song tu hay trái cây, bên nào nặng bên nào nhẹ? Đối với Dương Tam chỉ có một đáp án duy nhất.

Cô nhanh chóng mặc quần áo, song tu cái gì đó đều bị cô vứt hết ra sau đầu.

Từ Xuân Thâm: “…”

Đúng là khổ sở không nói nên lời!

Anh cảm thấy những chuyện như thế này sẽ tiếp tục diễn ra trong tương lai.

Tác giả có lời muốn nói: Đối với Tam ca, mỹ thực mới là chân ái!

1.35703 sec| 2394.641 kb