Nhãi con Dương Tam vì mỹ thực mà vứt bỏ cả liêm sỉ, nhất định muốn Thanh Đế đặt cô ngồi bên cạnh Vương Mẫu nương nương, lúc ăn còn thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn bà nở nụ cười ngọt ngào, tranh thủ bán manh. Ai bảo một nụ cười liền có thể đổi lấy một quả bàn đào, vụ làm ăn này không lỗ chút nào. Bạn bè thân thiết với Dương Tam thấy vậy liền trêu ghẹo cô một phen, kết quả chính là mỗi người mất đi một quả bàn đào.

Dương Tam cảm thấy hẳn là cô nên giữ dáng vẻ trẻ con này thêm mấy năm nữa, như vậy có thể dễ dàng chạy đi ăn chực.

Tô Mi ngồi trong phòng chợt cảm thấy bồn chồn.

Cô ta thầm cười nhạo bản thân đã suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần con gái lớn lên với khuôn mặt kia thì nhất định sẽ không phải chịu ủy khuất.

Sau khi bị Dương Tam đánh trọng thương, Tô Mi liền ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thương. Bởi vì đắc tội với Dương Tam nên địa vị của cô ta trong tộc cũng suy giảm không ít. Về sau, khi đường đệ của Phúc Hải Đại Thánh đến Thanh Khâu vừa gặp liền nhất kiến chung tình với cô ta, muốn thu nạp cô ta làm thiếp. Nếu đổi lại là trước kia đương nhiên Tô Mi sẽ chướng mắt hắn, với dung mạo của cô ta nhất định phải gả cho cấp bậc Thất Đại Thánh. Chỉ là xưa khác nay khác, dưới sự khuyên bảo của ngọc diện hồ ly, cuối cùng cô ta cũng chấp nhận trở thành thiếp thất của Phúc Hải Đại Thánh, sau đó chậm rãi mưu đồ vị trí chính thất.

Chỉ là khoảng cách tâm lý quá lớn nên lúc nào cô ta cũng cảm thấy bất an. Sau khi biết chuyện Dương Tam đã hóa thành Kiến Mộc, trong lòng cô ta mới cảm thấy thoải mái, thậm chí còn tổ chức yến tiệc để chúc mừng. Rất nhanh sau đó cô ta được chẩn đoán là đã mang thai.

Không còn Dương Tam, tâm tư của Tô Mi cũng bắt đầu rục rịch. Thời điểm mang thai đứa nhỏ này, cô ta không ngừng nghĩ mọi biện pháp để thai nhi sinh ra có vẻ ngoài giống với Dương Tam, nói không chừng sau này có thể vớt vát một chút lợi ích - dù gì Dương Tam cũng đã biến thành Kiến Mộc, còn có thể do đo với cô ta hay sao.

Cuối cùng những tính toán của cô ta cũng đã thành công một nửa. Tuy rằng con gái lớn lên không hoàn toàn giống với Dương Tam cũng có sáu phần tương tự. Sau khi những thành viên trong tộc Giao Long nhìn thấy con bé, ánh mắt liền có chút thay đổi, ngày hôm nay em chồng cô ta còn dẫn theo con bé lên Thiên Đình tìm kiếm cơ hội.

Tô Mi bình tĩnh ngắt xuống một đóa hoa cài lên mái tóc.

Đột nhiên con cua chạy đến, run rẩy nói: “Tiểu thư đã trở lại.”

Tô Mi vừa đi đến đại sảnh liền nhìn thấy sắc mặt của các trưởng lão Giao tộc vô cùng tồi tệ, trong lòng cô ta lộp bộp, không khỏi có chút dự cảm bất an. Cô ta không rõ, việc này rốt cuộc là sai ở đâu? Chẳng lẽ cô ta đã đoán sai suy nghĩ của chư vị thần minh hay sao?

Cô ta vừa bước vào, một cái bạt tay liền giáng xuống khuôn mặt mà cô ta luôn tự hào, càng không ngờ đó lại là người chồng trước giờ luôn thương yêu cô ta:

“Cô mau nhìn lại bản thân mình xem, trước khi gả đến đây thì gây họa cho tộc nhân, sau khi gả đến đây lại gây họa cho Giao tộc.”

Tô Mi trực tiếp rơi nước mắt: “Ta, ta đã làm sai chuyện gì?” Nếu là ngày thường, bộ dáng hoa lê vũ đái của cô ta nhất định sẽ khiến trượng phu cảm thấy thương tiếc không thôi, nhưng hôm nay lại chỉ rước lấy ánh mắt chán ghét.

Em chồng cô ta - Vạn Phượng nói thẳng: “Lúc ở Thiên đình ta đã gặp được Dương Tam.”

Chỉ một câu đơn giản đã khiến sắc mặt Tô Mi trở nên trắng bệch, cô ta bị đả kích đến thất hồn lạc phách, không khỏi buột miệng thốt lên:

“Không phải cô ta đã biến thành Kiến Mộc rồi sao?”

Giọng nói ẩn chứa sự oán độc khó có thể che lấp.

Vạn Phượng mặt ủ mày ê lấy quyển công thức của Dương Tam ra đưa cho anh trai: “Dương Tam nói - trong vòng ba ngày chúng ta phải làm đủ một trăm món ăn. Nếu cô ta không hài lòng thì phải làm lại lần nữa.”

Vạn Phượng cũng đã tự mình xem qua quyển thực đơn này, tất cả các món ăn đều lấy Giao Long làm nguyên liệu chính. Nếu thật sự làm theo công thức thì yêu tộc của bọn họ sẽ mất đi một phần ba tộc nhân.

Một Giao Long nhìn Tô Mi với ánh mắt tràn ngập sự chán ghét: “Chuyện này đều do cô ta bày ra, phải để cho cô ta chịu trách nhiệm.” Trong mắt hắn lập lòe ánh sáng lạnh, hắn đang cân nhắc xem nếu chém Tô Mi thành trăm mảnh đưa qua đó liệu có thể khiến Dương Tam nguôi giận hay không.

Vạn Phượng nói: “Nhưng hiện giờ Dương Tam muốn xử lý cả tộc chúng ta.”

Một vị trưởng lão cầm quyển thực đơn lên xem thì không khỏi hãi hùng khiếp vía. Sắc mặt hắn nghiêm túc: “E là lúc này chúng ta phải hy sinh một vài tộc nhân, bát phòng ở bên sông Tiền Đường hẳn là có thể bổ khuyết một ít, vì tương lai của nhất tộc chúng ta, ta nghĩ bọn họ có thể hiểu được.” Hắn ta bắt đầu cân nhắc xem có thể lợi dụng cơ hội này để quang minh chính đại trừ khử những yêu quái mà bản thân không vừa mắt hay không.

Vạn Phượng cúi đầu không hé răng. Trong thực đơn kia có một món ăn cần đến nội đan của Giao Long sáu ngàn năm tuổi, người phù hợp với yêu cầu này cũng chỉ có Phúc Hải Đại Thánh và vị trưởng lão Giao Long này thôi.

Cũng không biết khi vị trưởng lão nhìn thấy món ăn kia thì sẽ suy nghĩ như thế nào.

Khi vị trưởng lão quyền uy nhất của tộc Giao Long tiến hành kiểm kê nguyên liệu liền phát hiện cư nhiên bản thân cũng là một trong số nguyên liệu, tức giận đến mức suýt chút nữa đã không qua khỏi.

Muốn hắn ta bó tay chịu trói là chuyện không thể nào, hắn ta lập tức chạy đi cầu kiến Phúc Hải Đại Thánh, một phen nước mắt nước mũi khóc lóc kể lể chuyện này.

“Bọn họ dám xem Giao tộc chúng ta như cá nằm trên thớt tùy ý xâu xé, đúng là khinh người quá đáng mà.”

Sau khi Phúc Hải Đại Thánh nhìn thấy quyển thực đơn thì trực tiếp nổi giận đứng lên: “Là ai to gan lớn mật như thế?”

Vị trưởng lão kia rơi lệ phun ra hai chữ: “Dương Tam.”

Phúc Hải Đại Thánh vốn đang tức giận đùng đùng lại một lần nữa ngồi xuống, dáng vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra: “Là cô ấy à. Ta nghĩ, cô ấy đường đường là Thánh Nhân, làm như vậy ắt phải có nguyên nhân.” Tuy rằng hiện tại tu vi của cô không được như xưa, nhưng chỉ cần là người sáng suốt đều có thể nhìn ra sớm muộn gì cô cũng sẽ khôi phục tu vi. Hơn nữa chỉ cần dựa vào tu vi hiện giờ cũng đã thừa sức đập hắn một trận, huống chi sau lưng cô còn có nhiều vị đại thần khác. Đầu óc hắn bị úng nước mới đắc tội đối phương.

Phúc Hải Đại Thánh đột nhiên vỗ tay, nói: “Ta hiểu nỗi khổ tâm của cô ấy! Nhất định là cô ấy cảm thấy số lượng Giao tộc chúng ta quá nhiều, sớm muộn gì cũng sẽ phá hư không ít đất đai, cô ấy vì muốn bảo vệ cân bằng hệ sinh thái nên mới làm vậy. Không phải ở nhân gian còn có cái gọi là kế hoạch hóa gia đình à?”

“Không hổ là Thánh Nhân, quả nhiên nhìn xa trông rộng.”

Trưởng lão kia trực tiếp ngây người.

0.93193 sec| 2395.43 kb