Bức tranh kia chợt tỏa ra ánh sáng màu đỏ trầm khiến cả căn phòng đang chìm trong bóng tối càng thêm quỷ dị âm trầm.
“Lấy tim của cô ta cho ta, ta muốn trái tim của cô ta.” Một giọng nữ ôn nhu phát ra từ bức tranh.
Chu Mạn Vân chợt lấy ra một con dao, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Tô Tiểu Mỹ.
Tô Tiểu Mỹ có chút hốt hoảng, thuật ẩn thân của cô ấy cư nhiên lại không có tác dụng với Chu Mạn Vân? Không, nói đúng hơn thứ nhìn thấu chân thân của cô ấy không phải Chu Mạn Vân mà là đồ vật trong cơ thể cô ta.
Khi đôi mắt kia nhìn sang mang đến cho cô ấy một cảm giác quen thuộc khó tả.
“Lại Đình!” Cô ấy chợt bừng tỉnh.
Lại Đình cấu kết với bức họa yêu này? Hiện tại trực tiếp bám vào người Chu Mạn Vân. Rốt cuộc là vì sao?
Tô Tiểu Mỹ đã mất đi nội đan, tuy rằng những năm gần đây cô ấy tu luyện rất chăm chỉ, còn ngưng tụ được một phần tín ngưỡng chi lực nhưng thực lực của cô ấy vẫn còn kém xa trước kia. Hơn một ngàn năm Lại Đình đi khắp nơi lịch lãm, lại không ngừng rèn luyện, chưa từng bỏ dở nên thực lực chắc chắn trên cơ cô ấy.
Hơn nữa còn có sự tồn tại của bức họa yêu kia…
Thời điểm phát hiện ra chuyện này có điểm không đúng, Tô Tiểu Mỹ cũng không khóc lóc sướt mướt dò hỏi Lại Đình tại sao lại phản bội cô ấy, thay vào đó nhanh chóng thiết lập một kết giới nhỏ bao bọc lấy bản thân. Tạo ra hai lớp kết giới đã quá sức chịu đựng của Tiểu Mỹ, đôi môi cô ấy dần trở nên trắng bệch, bất giác lộ ra chân thân, cái đuôi màu trắng lắc lư sau lưng. Khi yêu quái ở trạng thái chân thân thì thực lực cường đại nhất. Vì muốn đối phó với bọn họ, cô ấy không thể không làm như vậy.
Tô Tiểu Mỹ cảm giác trước mặt cô ấy xuất hiện một mảnh rừng đào,hoa đào nở rộ, từng cánh hoa rơi rụng trên mặt đất, một cánh đào rơi trên tóc cô đột nhiên biến thành một con dao sắc nhọn, phát ra ánh sáng lạnh lẽo thấu xương.
Tô Tiểu Mỹ ném phù chú mà trước đó Dương Tam đã đưa cho cô ấy, một trận gió lớn thổi qua, thổi bay cả cánh rừng đào xinh đẹp, đập tan ảo giác, khiến cảnh vật trở lại như ban đầu.
Tô Tiểu Mỹ dốc hết toàn lực, bởi vì trong tay cô ấy còn có không ít phù chú, nếu đánh nhau cũng xem như ngang tay với Lại Đình. Hơn nữa Lại Đình con đang bám vào người Chu Mạn Vân nên càng không thể phát huy tối đa thực lực của hắn.
Chỉ là nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ thua mất.
Tố chất tâm lý của Tô Tiểu Mỹ rất tốt, cô ấy không nóng vội nhụt chí mà cẩn thận tìm kiếm thời cơ tốt nhất để đột phá. Chợt Chu Mạn Vân từ trong lồng ngực lấy ra một vầng sáng màu đen ném về phía Tô Tiểu Mỹ.
Thứ kia đen như mực, không cần đoán cũng biết chẳng phải thứ tốt lành gì.
Tô Tiểu Mỹ vội vàng tránh né để không bị thứ ma khí ô nhiễm kia ảnh hưởng, trong khoảnh khắc đó kết giới của cô ấy có chút lỏng lẻo. Tiểu Mỹ vốn cho rằng đối phương sẽ nhân cơ hội này hung hăng xông đến công kích cô ấy, nhưng mọi chuyện xảy ra sau đó lại không hề giống với suy nghĩ của cô ấy.
Chu Mạn Vân bất động, ngẩng đầu nhìn cô ấy rồi nở một nụ cười.
Giây tiếp theo, con dao trong tay Chu Mạn Vân trực tiếp đâm vào tim mình, dường như cô ta không hề cảm thấy đau đớn, cường ngạnh móc lấy trái tim mình ra.
Máu cô ta chảy đầy đất nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười như cũ, chưa từng thay đổi, phảng phất như bức tượng được điêu khắc.
Biểu tình của cô ta chợt thay đổi, ý thức thuộc về Chu Mạn Vân lại một lần nữa khống chế cơ thể. Gương mặt cô ta hoảng loạn, tràn ngập vẻ không thể nào tin tưởng, kinh ngạc nhìn xuống ngực mình: “Vì, vì cái gì?”
Vì cái gì cô ta phải chết? Rõ ràng cô ta đã đồng ý chuẩn bị cống phẩm theo ý bọn họ cơ mà.
Cô ta “phanh” một tiếng ngã xuống nền nhà, đôi mắt trừng to, đến chết cũng không nhắm mắt.
Hồn phách của Lại Đình rời khỏi thân thể Chu Mạn Vân, khẽ nở nụ cười: “Cô cứ ở lại nơi này làm hung thủ đi.”
Tô Tiểu Mỹ chuẩn bị rời đi, chỉ là cô ấy vừa định sử dụng pháp thuật liền phát hiện bản thân không thể biến về nguyên hình, ngay cả quyết ẩn thân cũng không có tác dụng. Cô ấy nhớ lại kết giới lúc trước ngăn cản Hứa Giai Hâm liền mơ hồ hiểu ra nguyên nhân - chỉ sợ là kết giới này có vấn đề.
Thời điểm hai bên đánh nhau, Lại Đình đã bất động thanh sắc bày ra kết giới khiến cô ấy không thể nào che giấu bản thân. Khó trách ngay từ ban đầu rõ ràng đối phương có thực lực hơn hẳn cô ấy nhưng lại chưa từng dốc hết sức. Đúng là thứ khiến người say không phải rượu.
Tô Tiểu Mỹ thậm chí còn nghe thấy tiếng bước chân từ xa đang tiến gần đến nơi này. Kết giới ban nãy cô ấy thiết lập đã bị phá nát, động tĩnh trong phòng lập tức thu hút sự chú ý của người khác.
Nếu nhân loại đến đây, nhìn thấy Chu Mạn Vân đã chết, lại nhìn thấy Tô Tiểu Mỹ đã khôi phục chân thân hồ ly thì cái nồi này chắc chắn sẽ ụp lên đầu cô ấy. Tất cả mọi người đều sẽ cho rằng cô ấy là hung thủ gây ra mấy vụ thảm án liên hoàn. Nhân loại cũng sẽ vì vậy mà chán ghét yêu quái.
Khó trách ban đầu bọn họ lại muốn khiến vụ án này trở nên hưng sư động chúng, căn bản là bọn họ muốn dẫn dụ cô ấy cắn câu.
Ngay từ lúc bắt đầu, tất cả những chuyện này đều đã nằm trong kế hoạch. Chu Mạn Vân cũng chỉ là một quân cờ, bọn họ lợi dụng sự ghen ghét của Chu Mạn Vân liền thành công giết chết Chu Mạn Thiến. Khi Tô tiểu muội bước chân vào cái bẫy này thì cũng không cần giữ lại quân cờ Chu Mạn Vân làm gì nữa.
Tô Tiểu Mỹ không nhanh không chậm ném ra một vòng tròn, trói chặt Lại Đình đang muốn rời đi.
Sắc mặt cô ấy hơi trầm xuống, khóe môi khẽ cong, đối diện với ánh mắt khủng hoảng của Lại Đình: “Tôi nhập môn sớm hơn anh, dù thế nào cũng miễn cưỡng xem như là sư tỷ của anh. Hôm nay hãy để người làm sư tỷ này dạy anh biết thế nào là pháp thuật lợi hại nhất.”
Lại Đình nhìn thẳng về phía cô ấy, hiển nhiên là không tin dưới tình huống thế này Tô tiểu muội lại có thể thành công thoát thân.
“Thuật triệu hoán.”
Không thể đánh bại đối thủ thì phải làm sao bây giờ? Đương nhiên là trực tiếp gọi lão đại đến!
Lại Đình dường như ý thức được điều gì, sắc mặt hắn lập tức đại biến.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo