Thân thể thiếu nữ Giao Tộc chấn động, tay bất giác nắm chặt lấy cô cháu gái khiến cô bé mếu máo, đôi mắt ngấn lệ, muốn rơi nước mắt cũng không xong. Thiếu nữ Giao Tộc Vạn Phượng lại giả vờ như không thấy, nhìn Dương Tam với vẻ mặt kinh nghi, trái tim trong lòng ngực đập mãnh liệt liên hồi, vừa khẩn trương lại có chút bất an.

Không phải mọi người đều nói Dương Tam đã hóa thân thành Kiến Mộc rồi sao? Tại sao đứa bé trước mặt lại tự xưng là Dương Tam? Sau khi cháu gái nhỏ ra đời, mọi người trong tộc đều cảm thấy con bé có vài phần tương tự với Dương Tam nên đã nghĩ đến việc lợi dụng con bé để lôi kéo làm quen với Thanh Đế, xem có thể khiến ngài ấy yêu ai yêu cả đường đi lối về hay không. Kết quả không ngờ cô ta chỉ vừa lên sân khấu đã gặp ngay chính chủ…

Môi cô ta trắng bệch, âm thanh run rẩy: “Là… là Dương Tam đại nhân sao?”

Người đang đứng trước mặt cô ta chỉ là một đứa bé chỉ khoảng hai tuổi, nhưng khí thế trên người lại ép cô ta đến không thở nổi; huống chi người đang nắm tay Dương Tam, nghe đồn cũng là tu vi Chuẩn Thánh.

Dương Tam híp mắt, vóc dáng nhỏ nhắn không hề ảnh hưởng đến khí tràng của cô, cô tự nhận khí thế của bản thân không hề thua kém ba ngàn năm trước. Cô thong thả ung dung nói:

“Đã lâu không nhấp nháp Giao Long, ta thật đúng là có chút hoài niệm.” Tuy rằng, Giao Long không mỹ vị bằng Long Tộc, nhưng hương vị cũng không tồi. Lâu lắm rồi cô chưa được ăn hải sản.

Vạn Phượng quả thật muốn khóc thành tiếng, đây quả nhiên là phong cách của Dương Tam mà. Cô ta cảm thấy bản thân có chút ủy khuất, tuy rằng tộc trưởng của bọn họ thật sự muốn mưu tính chút lợi ích nhưng lại chưa từng làm qua chuyện gì thương thiên hại lí, chỉ muốn ôm đùi mà thôi. Trong Tam giới có không ít yêu quái muốn ôm đùi người khác, chỉ là nhất tộc bọn họ thuộc phái hành động.

Cô ta miễn cưỡng chống đỡ: “Không nghĩ đến cháu gái nhà tôi tam sinh hữu hạnh, có thể có vài phần giống với đại nhân, đây là phúc khí của con bé.”

Thanh Đế cũng đã bấm tay tính toán một hồi, nhìn cô ta với ánh mắt lạnh băng: “Mẹ của đứa nhỏ này là hồ ly kia?”

Dương Tam nghiêng đầu, gương mặt phấn điêu ngọc trác có chút mờ mịt, hiển nhiên là cô không nhớ rõ hồ ly kia là vị nào.

Ánh mắt Thanh Đế dừng lại trên người cô thì trở nên vô cùng nhu hòa: “Kiếp trước cô ta là bọ hung.”

Dương Tam lập tức bừng tỉnh, trong Tam giới này chỉ có duy nhất một con hồ ly như vậy mà thôi, cô nhìn thiếu nữ Giao tộc này với ánh mắt không mấy thiện cảm, tựa hồ như đang cân nhắc xem nên bắt đầu ăn cô ta từ đâu.

Thanh Đế nói: “Anh đã bấm tay tính toán một chút, sau khi cô ta sinh con thì không ngừng cầm ảnh chụp của em lắc lư trước mặt đứa nhỏ, khuyến khích con bé biến thành dáng vẻ của em. Đứa bé này đã chịu ảnh hưởng, nên sau khi hóa hình liền biến thành dáng vẻ như hiện tại.”

Nói cách khác, từ đầu đến giờ mọi chuyện đều không phải ngẫu nhiên mà là do đối phương trăm phương ngàn kế cố ý bày ra.

Nếu là trùng hợp thì cùng lắm Dương Tam chỉ cảnh cáo một chút, kết quả chuyện này lại là do đối phương cô ý?

Cô cười lạnh một tiếng, pháp lực ngưng tụ lại thành một quyển sách, bên trên viết tám chữ to: Một trăm công thức chế biến Giao Long, ném thẳng về phía thiếu nữ kia.

“Trong vòng ba ngày, ta muốn nhìn thấy một trăm món ăn này được đưa đến trước động phủ của ta, nếu không đừng trách ta tự mình động thủ.” Nếu cô tự mình động thủ thì sẽ không chỉ đơn giản là một trăm món ăn, ít nhất cũng phải hai trăm món.

Giao tộc có nhiều yêu quái như vậy, cô không tin không có vị nào nhìn ra điều kỳ lạ trong chuyện này. Nhưng bọn họ lại mặc kệ hành động của Tô Mi, phỏng chừng là cũng muốn được thơm lây. Dù đến lúc ấy không thành công thì cũng chỉ cần ném mẹ con Tô Mi ra chịu tội. Bất luận thế nào thì bọn họ cũng không bị thiệt thòi.

Nhưng từ trước đến nay, tính tình của Dương Tam đều chẳng mấy tốt đẹp. Nếu đã dám tính kế cô vậy thì phải can đảm trả một cái giá thật đắt.

Vạn Phượng trực tiếp tê liệt ngã ngồi xuống đất, một câu cũng không nói nên lời.

Dương Tam không hề bố thí cho cô ta một ánh mắt dư thừa, cô giơ tay ra trước mặt Thanh Đế, vẻ mặt vô tội: “Em mỏi chân rồi.”

Không muốn đi tiếp nữa!

Thanh Đế lập tức bế cô lên, hiển nhiên rất hiểu tâm tư của cô: “Nếu em nói câu này sớm hơn thì may ra còn kịp đến lễ hội bàn đào.”

Dương Tam: “… Vậy anh đi nhanh một chút!”

“Anh cho rằng phải mất một thời gian dài em mới có thể xuất thế.” Thanh Đế nói, ngữ khí vô cùng vui sướng. Vốn dĩ, anh đã đoán được Dương Tam nhất định sẽ xuất thế trong năm nay, chỉ là không ngờ chuyện này diễn ra sớm hơn nhiều so với tưởng tượng của anh.

Dương Tam nói: “Bánh Bao Thịt đã cho em hai quả bàn đào.”

Thanh Đế gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, vậy thì khó trách - linh khí trong quả bàn đào vô cùng dồi dào.

Thanh Đế vốn đã rời đi lại quay về lập tức thu hút sự chú ý của chư vị thần tiên, nhưng càng hấp dẫn ánh nhìn của mọi người hơn chính là đứa bé anh đang ôm trong ngực, khuôn mặt tròn xoe, đôi mắt đen lúng liếng, dáng vẻ này quả thật giống Dương Tam đến mười phần, tuy rằng thực lực vẫn còn yếu.

Trấn Nguyên Tử ngồi bên cạnh khẽ nhướng mày, ánh mắt tràn ngập niềm vui và hạnh phúc.

Chén rượu trong tay Vi Hộ và các đại thần khác trực tiếp rơi xuống đất, rượu ngon vương vãi khắp sàn nhà. Nếu là ngày thường, chỉ cần rơi một giọt rượu thì hắn cũng đã rất đau lòng, nhưng hôm nay tâm tư của Vi Hộ lại không đặt ở rượu ngon, bởi vì hắn đang bận trợn mắt há mồm nhìn Dương Tam.

Một lát sau, Vi Hộ chậm rãi lên tiếng: “Chẳng lẽ nhóc là con gái của Dương Tam và Thanh Đế? Vậy nhóc phải gọi ta một tiếng chú!”

Mặt Dương Tam trực tiếp dài ra, cô không tin là Vi Hộ không nhận ra mình, thằng nhãi này cư nhiên muốn chiếm tiện nghi của cô.

Dương Tam chợt híp mắt, quả bàn đào trên bàn Vi Hộ liền lẳng lặng bay vào trong tay cô.

Dương Tam trực tiếp cắn một ngụm lớn, sau đó hướng về phía hắn nhe răng trợn mắt, bất quá gương mặt này của cô lại không hề có lực sát thương, nhìn thế nào cũng đều thấy rất đáng yêu.

Vi Hộ là kẻ dở hơi, hắn trực tiếp lấy tay che ngực, bày ra biểu cảm đau lòng: “Tác phong cường đạo thế này quả nhiên đúng là Dương Tam.”

Ngoài miệng hắn luôn mồm nói đau lòng, nhưng thật ra trong thâm tâm vô cùng cao hứng. Bạn tốt của hắn có thể trở về, đây quả thật là chuyện đáng mừng!

Vương Mẫu nương nương rất yêu thích trẻ con, đặc biệt là những đứa bé đáng yêu, khi bà ấy nhìn thấy Dương Tam ánh mắt liền trở nên nhu hòa hơn hẳn, phân phó tiên nữ đi hái những quả bàn đào to nhất mang đến đây.

0.95623 sec| 2397.773 kb