Dương Tam nhìn nụ cười không chút oán hận nào của Bánh Bao Thịt, sắc mặt trở nên nghiêm túc. Một lát sau cô liền dùng sức gõ vào đầu Bánh Bao Thịt, ngữ khí vô cùng xấu xa:

“Cậu nói đùa à? Chị chính là lão đại! Làm lão đại vốn dĩ phải che chở cho tiểu đệ. Cậu đây là đang muốn soán quyền của chị sao?”

Bánh Bao Thịt đột nhiên bị cô tập kích thì liền có chút ngốc lăng.

Dương Tam khẽ véo mặt cậu, hung tợn nói: “Muốn soán quyền thì cứ đánh thắng chị trước rồi nói sau.”

Bánh Bao Thịt mấp máy môi: “Nhưng, chính là…”

“Không nhưng nhị gì cả! Lời chị nói mới quan trọng nhất!”

Vừa dứt lời, đột nhiên cô cảm thấy mặt đất dưới chân chấn động kịch liệt.

Dương Tam trao đổi ánh mắt với Bánh Bao Thịt, thân ảnh hai người trong nháy mắt liền lơ lửng giữa không trung. Trận động đất bất ngờ xảy ra đã đánh thức mọi người đang say giấc, xung quanh trở nên cực kỳ hỗn loạn.

Không, đây không phải một trận động đất bình thường.

Dương Tam nhanh chóng bấm ngón tay tính toán, hàm răng trắng cắn chặt vào bờ môi lưu lại một dấu vết. Không có ai che đậy thiên cơ nên rất nhanh cô liền tính ra được kết quả, trận động đất này là do vô số Ma tộc và Tu La tộc tự bạo nguyên thần gây ra.

Kết giới của mảnh lục địa này vốn đã rất yếu ớt, hiện giờ vô số Ma tộc tự bạo nguyên thần đã trở thành vọng rơm cuối cùng đè bẹp kết giới này. Thiên tai giáng xuống, mạt thế sắp xảy ra.

Trận động đất này chỉ mới bắt đầu, từ thành phố R sau đó sẽ lần lượt lan khắp thế giới.

Trong nháy mắt, Dương Tam phảng phất như nhìn thấy tương lai của thế giới này.

Động đất xảy ra liên tục, nhà cửa đổ sụp, dung nham phun trào, băng tan chảy hòa vào nước biển nhấn chìm lục địa. Sóng thần, lốc xoáy, núi lửa sẽ xuất hiện đều đặn một ngày ba bữa. Kết giới giữa địa phủ và nhân gian sẽ vỡ nát, minh khí sẽ thẩm thấu vào người sống.

Sau cùng chỉ còn số ít thần tiên và đại yêu có thể kéo dài hơi tàn. Nhưng một khi đã mất đi tín ngưỡng của nhân loại và linh khí, bất kể là thần tiên cường đại đến thế nào cũng sẽ dần trở nên suy yếu.

Một khi mạt thế xảy ra thì không thể nào xoay chuyển, ngay cả thần tiên cũng không có biện pháp vãn hồi.

Cô phảng phất như thấy được tất cả mỹ thực khi đối mặt tận thế đều hóa thành hư không.

Trong nháy mắt, Dương Tam cảm nhận được cảm giác đau lòng trước nay chưa từng có. Nếu cô tham sống sợ chết thì chẳng khác nào đang nói lời tạm biệt với mỹ thực, cô thà rằng bản thân trở thành Kiến Mộc - tốt xấu gì dựa vào nhân duyên của cô, nhất định sẽ có người chăm sóc cô thật tốt.

Dương Tam ném tất cả tức nhưỡng xuống, nhưng trên mặt đất xuất hiện quá nhiều vết nứt, hành động này của cô cũng chỉ như muối bỏ biển.

Cô ngẩng đầu liền nhìn thấy cơn lốc xoáy đang hùng hổ ập đến - có lẽ bởi vì Dương Tam đang ở thành phố R nên tai họa ở nơi này là nghiêm trọng nhất. Chuyện này quả thật là đang đánh vào mặt cô.

Nếu ngay cả địa bàn của mình mà cô cũng không thể bảo vệ, một khi truyền ra ngoài thì cô biết giấu mặt mũi ở nơi nào.

Cô quay đầu nói với Bánh Bao Thịt: “Đi, chúng ta cùng nhau ăn cơn lốc xoáy này!”

Bánh Bao Thịt hô to: “Ăn thôi!”

Trận động đất này đến quá nhanh nên Hứa Giai Hâm không kịp ứng phó. Cô ấy chỉ có thể triệu hoán thật nhiều quỷ tướng để tiến hành hỗ trợ. Ví dụ như dùng pháp thuật để gia cố nhà cửa thêm chắc chắn.

Hoặc ví dụ như có nhân loại chạy trốn không cẩn thận rơi xuống vết nứt thì nâng bọn họ lên đưa về mặt đất. Tô Tiểu Mỹ cũng dốc toàn lực hỗ trợ cứu người.

Chung quy năng lực của mọi người cũng có hạn, bọn họ có thể cứu được hàng chục hay thậm chí là hàng trăm người nhưng lại không thể cứu cả thành phố. Tuy vậy Hứa Giai Hâm cũng không hề nhụt chí, cứu được càng nhiều người càng tốt.

Một tòa nhà không kịp dùng pháp thuật gia cố đang lung lay sắp đổ. Đột nhiên một đạo ánh sáng màu xanh xuất hiện bao vây lấy tòa nhà này, phòng ốc một lần nữa được khôi phục lại, vô số dây leo màu xanh bao bọc lấy nó, bảo vệ nó khỏi sự tác động của thiên tai.

Mặt đất vốn đang xuất hiện vết nứt cũng được thực vật bao trùm lại.

Hứa Giai Hâm có chút ngây người, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên trời. Từ Xuân Thâm một thân thanh y, thanh phong vờn quanh, cả người phiêu dật xuất trần.

“Đây là vị đại thần nào? Sao tôi nhìn thế nào cũng cảm thấy rất giống vị ảnh đế kia?” Một tiểu quỷ thắc mắc.

Khóe miệng Hứa Giai Hâm cong lên, trong giọng nói ẩn chứa vinh dự: “Đây là sư công của tôi!”

Dương Tam cũng nhìn thấy Từ Xuân Thâm. Lúc nhận thấy thành phố R phát sinh biến cố thì anh lập tức quay về.

Dương Tam đã có quyết định, khi nhìn thấy Từ Xuân Thâm, cô không khỏi nở nụ cười tươi đẹp nhất.

Cô vọt đến trước mặt Từ Xuân Thâm, hung hăng hôn anh. Bất luận như thế nào cô cũng phải hôn cho đủ vốn, bằng không về sau không thể hôn thì cô chính là người chịu thiệt thòi.

Dương Tam thở dài, kỳ thật cô không có hứng thú với chuyện cứu vớt thế giới. Trong lòng cô không có sự bao dung lớn lao như vậy, nhưng cô chính là lão đại, lão đại cũng có trách nhiệm của riêng mình.

Từ Xuân Thâm bỗng có một dự cảm không lành, sau đó anh liền phát hiện ra bản thân không thể nào cử động. Mới vừa rồi, Dương Tam đã dùng pháp thuật định trụ anh.

Dương Tam vẫn có chút không nỡ, máu của Từ Xuân Thâm thật ngon a!

Cô liếm liếm môi, không thèm liếc mắt nhìn anh lấy một cái, trực tiếp đi đến trước mặt Bánh Bao Thịt. Đập ngất, đào nội đan, toàn bộ quá trình diễn ra vô cùng liền mạch dứt khoát. Rốt cuộc cũng quen tay hay việc, ở phương diện này, cô tự tin bản thân cực kỳ dày dặn kinh nghiệm. Hiện tại Bánh Bao Thịt đã đạt đến tu vi Chuẩn Thánh, nội đan của cậu khiến thực lực của Dương Tam trực tiếp tiến bộ vượt bậc.

Trong cơ thể của cô có một cỗ nhiệt lượng không ngừng bộ phát ra, Dương Tam cảm thấy bản thân đã đột phá ngoài tầm kiểm soát, trở thành Thánh Nhân. Nếu một ngàn năm trước cô có được tu vi Thánh Nhân như thế này nhất định sẽ chiếu cáo thiên hạ, thuận thiện khoe khoang một phen, sau đó sẽ nhân cơ hội này tổ chức mấy buổi yến hội, thu lễ vật đến mỏi tay mới thôi.

Nhưng…

Trái cây trên đầu cô rơi xuống mặt đất, thân hình của Dương Tam cũng dần biến thành một cái cây thật to, đóng chặt trên mặt đất. Kiến Mộc đang không ngừng lớn dần lên, động đất vốn đang ồn ào huyên náo dần bình ổn, đồng thời ý thức của cô cũng dần trở nên mơ hồ.

Từ Xuân Thâm hốt hoảng, dường như anh nghe được giọng nói của cô đang vang lên bên tai.

“Anh không được phép nấu ăn cho người khác, nếu không dù em có làm cây cũng sẽ không bỏ qua cho anh.”

Dư âm lượn lờ, giai nhân biến mất.

4.00052 sec| 2400.406 kb