Doãn Văn Giác lái xe chở Tiểu Vũ về nhà gặp mặt phụ huynh, trên đường đi còn dặn dò cô ấy: “Hôm nay chủ yếu là đến gặp ông nội và cha mẹ anh, những người khác em không cần để ý. Nếu bọn họ nói mấy lời ác ý với em thì em cứ nói với anh, anh nhất định sẽ tính sổ với bọn họ. Anh ăn gì cũng được chỉ là không thể ăn hại được!”

Tiểu Vũ ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Em biết rồi, ai nói xấu em thì ngày nào em cũng sẽ làm mưa làm gió trong phòng bọn họ.”

Doãn Văn Giác nhịn cười, chậc, tác phong này đích xác rất có phong phạm của lão đại.

Bất quá Tiểu Vũ có thể suy nghĩ như vậy, cậu ta cũng nhẹ nhàng thở ra.

Nơi gặp gỡ phụ huynh là một căn biệt thự lớn do ông nội Doãn đứng tên, mấy nhà khác của Doãn gia tề tựu đông đủ.

Doãn Văn Giác dừng xe trước cửa, vô cùng thân sĩ chạy xuống mở cửa xe. Hôm nay Tiểu Vũ mặc một kiện váy màu bạc. Chiếc váy này được dệt từ tơ tằm ngàn năm của một Nhện Yêu, mượt mà như nước, lửa nước bất xâm. Lúc trước Tiểu Vũ đã từng cứu mạng cô ấy trong một trận thiên tai, để thể hiện sự cảm kích của mình, Nhện Yêu đã tặng Tiểu Vũ tấm lụa tơ tằm do chính tay cô ấy dệt.

Chiếc váy này thật sự rất hợp với khí chất ưu nhã tươi mát của Tiểu Vũ. Gương mặt dù chỉ tô chút son môi nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp, đúng là thanh thủy xuất phù dung.

Đấy cũng chính là cảm giác của người nhà họ Doãn khi Doãn Văn Giác nắm tay Tiểu Vũ xuất hiện trước mặt mọi người.

Một mỹ nhân thiên sinh lệ chất thế này, khó trách Doãn Văn Giác nhất mực say mê. Với diện mạo này, nếu bước vào giới giải trí nhất định sẽ nổi tiếng.

Khi mẹ Doãn nhìn thấy Tiểu Vũ, nhìn vào đôi mắt trong veo của cô ấy, trong mắt thoáng hiện lên ý cười, bà trìu mến nắm lấy tay Tiểu Vũ, nói: “Cháu xinh đẹp thế này, yêu đương với con trai bác quả thật là quá lãng phí.”

Doãn Văn Giác kháng nghị. “Mẹ, mẹ chính là mẹ ruột của con đấy!” Có ai nói con trai mình như vậy không.

Mẹ Doãn liếc mắt nhìn cậu ta một cái, sau đó cười khanh khách nói chuyện với Tiểu Vũ. Bà ấy không có yêu cầu gì nhiều đối với con dâu tương lai cả, chỉ cần là người có nhân phẩm và gia thế trong sạch là được. Lúc trước mấy người bên nhà họ Từ không ngừng nói bóng gió rằng thân phận Tiểu Vũ quá thấp, không xứng đôi với con trai bà, sau này có thể còn kéo chân sau của thằng bé.

Đối với mẹ Doãn, con gái nhà người ta không chê bai lịch sử thối nát của con trai bà thì bà đã cảm tạ trời Phật. Chỉ cần con trai không dẫn mấy nhân vật nổi tiếng trên mạng về nhà thì bà đều có thể chấp nhận được. Chẳng lẽ bà không đoán được suy nghĩ của mấy người nhà họ Từ, còn không phải là vì bọn họ xem trọng Văn Giác hay sao?

Cô con gái nhà họ Từ kia lúc trước ghét bỏ Doãn Văn Giác chạy đi quen một phú nhị đại. Mẹ Doãn cũng không cảm thấy chuyện này có gì sai cả, dù sao khi ấy Doãn Văn Giác đích xác là tên công tử ăn chơi trác táng khiến ai nấy đều cảm thấy chướng mắt. Nhưng bây giờ thằng bé ăn nên làm ra, bọn họ liền muốn quay về tranh cướp, nào có chuyện tốt như vậy cơ chứ.

Hiện tại Văn Giác dẫn bạn gái về nhà, xem như triệt để cắt đứt tâm tư của đám người kia.

Mẹ Doãn hàn huyên với Tiểu Vũ vài câu, thấy đối phương tính cách đơn thuần thẹn thùng thì lại càng thêm yêu thích.

Một lát sau, ông nội Doãn cũng từ trên lầu đi xuống. Ông nhìn Tiểu Vũ, trên mặt lộ ra vài phần ý cười: “Tốt lắm!”

Cháu trai đã nói với ông về thân phận của Tiểu Vũ, đây chính là đệ tử của Dương đại sư - chỉ cần dựa vào điểm này cũng đủ nhận thấy Doãn gia đã chiếm tiện nghi. Huyền học đại sư đi đến đâu đều được mọi người kính trọng.

Ông nội Doãn trực tiếp cho người mang quà gặp mặt đến - là một chiếc vòng cổ đính kim cương, nhìn qua cũng phải hơn mười cara, giá thị trường khoảng mấy trăm vạn.

Những người khác thấy vậy thì trong lòng cảm thấy chua chát không thôi. Lúc trước, con trai bọn họ dẫn bạn gái về cũng không nhận được món quà quý giá như vậy, lão gia tử đúng là thiên vị.

Trong đó, Kim Hủy của đại phòng phẫn hận đến mức hai mắt đỏ ngầu, con trai bảo bối của bà ta - Doãn Văn Vũ bởi vì tàng trữ chất cấm nên đã bị phán mười năm tù, đến giờ vẫn chưa được ra ngoài. Trong mắt bà ta, tất cả những chuyện đó đều là do Doãn Văn Giác nhẫn tâm hãm hại; dù lúc ấy Văn Vũ làm ra vài chuyện vụn vặt hãm hãi Doãn Văn Giác, nhưng không phải cuối cùng cũng thất bại hay sao? Cố tình Doãn Văn Giác lại không nể mặt mũi người nhà bỏ qua cho con trai bà ta. Mấy năm nay nhìn Doãn Văn Giác ngày càng thành đạt, hận ý trong lòng bà ta ngày càng sâu.

Bà ta giật giật khóe miệng, bên ngoài nở nụ cười nhưng bên trong không cười, nói: “Nghe nói bạn gái của Văn Giác là nhân viên công vụ, không biết đang làm ở bộ phận nào? Nhà mẹ đẻ của bác cũng có chút quan hệ ở phương diện này, nói không chừng có thể giúp cháu được điều đến vị trí tốt hơn, thậm chí cũng có thể giúp cháu thăng tiến.”

Những lời này của bà ta đương nhiên không phải suy nghĩ cho Tiểu Vũ, chỉ là đơn thuần châm chọc cô ấy có thân phận thấp kém phải dựa dẫm vào người khác để thăng tiến.

Bà ta không dám xuống tay nên chỉ có thể dùng mồm mép để phát tiết bực bội trong lòng.

Tiểu Vũ nghi hoặc nhìn bà ta, nghiêm túc nói: “Chức vị hiện tại của cháu muốn thăng tiến e là rất khó khăn.” Hiện giờ cô ấy đã là Phó cục trưởng cục khí tượng của Hoa Hạ, công việc chính của cô ấy là phụ trách tạo mưa - quốc gia bổ nhiệm cô ấy giữ chức vị này như một chức vị danh dự. Nếu trở thành cục trưởng thì sau này chắc chắn sẽ có không ít chuyện đổ lên đầu cô ấy, Tiểu Vũ không vui chút nào.

Kim Hủy cười nhạo một tiếng: “Có gì khó, chỉ cần bác nói với anh trai bác một tiếng là được.”

Cô bạn gái của Doãn Văn Giác này quả nhiên là chưa hiểu sự đời, trẻ người non dạ.

Doãn Văn Giác ho khan một tiếng, nói: “Cảm ơn ý tốt của bác dâu cả. Bạn gái của cháu hiện đang là Phó cục trưởng của cục khí tượng, đúng là không nghĩ đến nhà họ Kim lại lợi hại như vậy, ngay cả chuyện này cũng có thể nhúng tay vào.”

Cả căn phòng lập tức rơi vào im lặng.

Phó cục trưởng cục khí tượng? Vậy chính là cán bộ cấp quốc gia! Ông nội của Kim Hủy - người có địa vị cao nhất Kim gia hình như cũng là cấp bậc này.

Sắc mặt của Kim Hủy cũng cứng lại.

Mẹ Doãn chớp chớp mắt, nói: “Không phải con nói với mẹ con bé chỉ là nhân viên công vụ hay sao?”

Doãn Văn Giác vẻ mặt vô tội: “Phó cục trưởng cũng là nhân viên công vụ.”

Trong lòng mọi người như có hàng ngàn con thảo nê mã chạy qua: Nhân viên công vụ cái rắm ấy!

0.62603 sec| 2407.945 kb