Cuối cùng Giao tộc không chỉ dựa theo thực đơn làm ra một trăm món ăn, mà còn có rau trộn do Phúc Hải Đại Thánh đích thân giao đến.
“Đây là món rau trộn gan hồ ly và thịt hồ ly chua cay, tôi đã tự mình bái sư học nghệ, hai món này rất thích hợp làm món khai vị, đại nhân có thể nếm thử xem.”
Gan hồ ly và thịt hồ ly?
Trong lòng Dương Tam hiểu rõ, chỉ sợ Tô Mi đã bị Giao tộc mang đi làm đồ nhắm. Dù gì cô ta cũng đã gây họa khiến Giao tộc mất đi một phần ba tộc nhân, khó trách Phúc Hải Đại Thánh lại tức giận đến mức tự mình động thủ. Thánh Nhân chung quy cũng không phải dễ mạo phạm.
Về phần Dương Tam, sau khi vừa xuất thế liền nhận được một trăm món ăn nổi tiếng Tam giới.
Sau khi Phúc Hải Đại Thánh rời đi, vẻ mặt Dương Tam có chút tiếc hận: “Hắn thật quá thức thời.”
Cô vốn đang cân nhắc nếu Giao tộc không làm đủ một trăm món ăn kia thì cô sẽ tự mình tới cửa tìm nguyên liệu. Ăn hết Giao tộc nhất định thực lực của cô sẽ tăng thêm không ít. Kết quả không ngờ đối phương lại có thể vì đại nghĩa diệt thân… thật đúng là hiểu chuyện quá mức, làm hại cô dù muốn ra tay cũng cảm thấy ngượng ngùng. Dù sao cô cũng là người ăn mềm không ăn cứng.
Mỹ thực đã đưa đến cửa chỉ có kẻ ngốc mới không ăn.
Dương Tam để dành lại một ít cho Bánh Bao Thịt, lúc trước thằng bé đã nhịn đau chia sẻ bàn đào với cô, bây giờ cô cũng nên để dành cho thằng bé một ít.
Sau khi ăn hết chầu tiệc lớn toàn là Giao Long, Dương Tam liền cảm thấy có chút no, đồng thời thực lực của cô cũng đã tăng lên không ít - dù gì trong mấy món ăn này còn có một viên nội đan sáu ngàn năm và hai viên nội đan bốn ngàn năm. Thời buổi này không còn nhiều đại yêu - Dương Tam kiên quyết không thừa nhận chính bản thân cô cũng góp phần khiến số lượng đại yêu ngày càng suy giảm.
Trong lòng cô dâng lên rất nhiều cảm xúc, ánh mắt dừng lại trên cây ăn quả do chính tay cô trồng. Tốc độ trưởng thành của nó nhanh hơn cô tưởng tượng, bây giờ đã kết trái - tuy rằng trái cây vẫn chưa chín. Xem hình dạng của loại quả này thì khoảng một phần ba là nhân sâm, hai phần ba là bàn đào.
Nghĩ đến lúc đó lại có thể thưởng thức mỹ vị, Dương Tam theo bản năng nuốt nước miếng.
Đúng lúc Doãn Văn Giác dẫn Tiểu Hắc qua đây tìm cô, cậu ta không nhịn được hỏi ra nghi hoặc trong lòng: “Lão đại, khi cô ăn mấy quả này thì sẽ có cảm giác gì?”
Dương Tam có chút khó hiểu: “Hẳn là ăn rất ngon đi?” Trừ bỏ điều này thì còn có thể cảm tưởng gì?
Doãn Văn Giác lại hỏi thêm: “Nhưng cô cũng rơi xuống từ cái cây này a.”
Theo lý mà nói thì mấy quả kia cũng được xem như anh chị em của lão đại.
Dương Tam chỉ vào Kiến Mộc ở bên cạnh, nói: “Nhìn thấy tán cây có lỗ hổng kia không? Nó bị tôi ăn đấy, phần bị mất vẫn chưa kịp mọc lại.”
Cô còn ăn cả bản thể của mình thì còn có gì không thể ăn cơ chứ? Xét từ góc độ nào đó thì cây ăn quả này giống như người đẻ thuê ở nhân gian, hoàn toàn không hề có quan hệ huyết thống. Dương Tam dĩ nhiên sẽ không xem mấy trái cây kia là anh chị em của cô.
Hơn nữa, dù thật sự có quan hệ huyết thống thì cô cũng không ngại ăn vào bụng.
Khóe miệng Doãn Văn Giác giật giật, quả nhiên cậu ta không nên đánh giá quá cao liêm sỉ của lão đại. Có lẽ đây chính là đồ tham ăn chân chính.
Dương Tam liếc mắt nhìn cậu ta: “Hôm nay cậu đến đây để làm gì?” Hai ngày trước Doãn Văn Giác đã chạy đến núi Cửu Nguy một chuyến, hôm nay lại chạy đến thêm lần nữa. Núi Cửu Nguy cách thành phố R khá xa, cô không nghĩ tên này nhàn rỗi như vậy.
Doãn Văn Giác ho khan một tiếng, có chút ngại ngùng: “À, chuyện là, tôi muốn dẫn Tiểu Vũ trở về gặp người nhà của tôi.”
Mấy năm nay cậu ta phí không ít tâm tư kiên trì theo đuổi Tiểu Vũ, cuối cùng cô ấy cũng đã thông suốt, bây giờ nhớ lại thật sự cảm động đến rơi nước mắt. Bạn bè xung quanh ai cũng không ngờ rằng cậu ta lại có thể si tình đến vậy.
“Cái kia… lão đại, đến lúc đó cô có thể ra mặt làm người nhà của Tiểu Vũ hay không?” Trong mắt người khác Tiểu Vũ chính là một bé gái mồ côi không cha không mẹ. Ba mẹ cậu ta không hề để bụng chuyện này, chỉ cần là người có nhân phẩm tốt là được. Nhưng nhà họ Doãn có không ít người ham hư vinh danh lợi. Doãn Văn Giác không muốn để bạn gái chịu ủy khuất.
Dương Tam khẽ gật đầu, hai người này đều là tiểu đệ của cô, cô đúng là nên giúp bọn họ một phen. Cô bắt đầu cân nhắc lựa chọn một ít linh dược trong trời đất làm của hồi môn cho Tiểu Vũ. Thời gian gần đây cô đã nhận được không ít lễ vật chúc mừng, trong đó có vài thứ cô không dùng được, đúng lúc có thể lấy ra đưa cho mấy tiểu đệ.
Ánh mắt cô dừng lại trên người Doãn Văn Giác, cô đang sở hữu một loại đan dược có thể cường hóa hồn phách của con người. Chờ sau khi Doãn Văn Giác chết đi liền cho cậu ta dùng, nói không chừng tên này còn có hy vọng tu tiên. Tư chất của tên tiểu đệ này thật sự quá kém!
Cô chợt nhớ đến một chuyện: “Vậy hôm nay cậu đến đây tìm tôi cũng xem như gặp mặt phụ huynh, đúng không? Lễ vật của cậu đâu?”
Doãn Văn Giác ngây người trong giây lát, sau đó vung tiền như nước lấy ra một tấm thẻ: “Lão đại cô cái gì cũng không thiếu, tôi chỉ có thể trực tiếp đưa tiền mà thôi.”
Dương Tam nhận lấy tấm thẻ, cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Hiện giờ Doãn Văn Giác đã không còn là tên công tử ăn chơi trác táng của sáu năm trước, sự nghiệp của cậu ta vô cùng thành công, ở nước ngoài còn xây dựng thêm không ít chi nhánh, sản nghiệp của riêng Doãn Văn Giác cũng không hề thua kém Doãn gia, quả thật khiến nhiều người đỏ mắt.
Trước đây, nếu nói đến chuyện liên hôn cùng Doãn Văn Giác thì chỉ sợ nhà nào cũng sẽ tránh xa ba thước, không đành lòng để những cô gái mà gia tộc đã lãng phí tài nguyên bồi dưỡng gả vào Doãn gia. Chỉ là phong thủy luân chuyển, hiện tại bọn họ muốn leo lên người Doãn Văn Giác cũng chẳng còn cơ hội, cuối cùng lại tiện nghi cho một đứa mồ côi không biết từ đâu chạy ra. Đương nhiên cũng có không ít người ấp ủ ác ý muốn xem kịch vui, dù sao câu chuyện cô bé lọ lem bước chân vào gia đình hào môn thường không có kết cục tốt đẹp!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo