Mẹ Từ bỗng nhiên nhớ đến một chuyện: “Mẹ nhớ hình như sư phụ của Dương Tam tên là Trấn Nguyên Tử, đúng không?”
Bà từng nghe nói vị này là một chuyên gia nông nghiệp, giúp Hoa Hạ tạo ra rất nhiều giống thực vật có năng suất cao. Lúc trước bà ấy chỉ nghĩ rằng cái tên này là ngoại hiệu mà thôi, bây giờ nhớ lại trong lòng không khỏi mơ hồ suy đoán.
Từ Xuân Thâm bình tĩnh gật đầu: “Thôn trang của ông ấy trồng nhân sâm.”
Mẹ Từ rất muốn uống một cốc nước để trấn áp sóng gió đang cuồn cuộn trong lòng. Bà tự an ủi bản thân: Ngay cả Quan Âm Bồ Tát và Diêm Vương cũng được mời đến, vậy thì sư phụ là Trấn Nguyên Tử hình như cũng không phải chuyện gì lớn lao.
Bà không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc thân phận của Dương Tam là gì?”
Lai lịch của con dâu tương lai quá lớn. Chẳng lẽ con trai bà nhờ vào mặt mũi nên mới được chọn sao? Đến tận bây giờ người nhà họ Từ vẫn chưa biết rõ thân phận kiếp trước của Từ Xuân Thâm, điều này cũng khiến mẹ Từ có chút lo lắng.
Từ Xuân Thâm nói: “Tam Nhi thích cuộc sống an nhàn thoải mái, không thích đội mũ làm quan, vả lại hiện tại Thiên Đình cũng không có vị trì phù hợp với cô ấy.”
Bất quá chỉ cần có Kiến Mộc cũng đủ khiến Dương Tam đi ngang. Dù là thần hay yêu quái cũng không muốn trải qua mạt thế một lần nữa.
Ý cười trên khóe miệng anh càng sâu thêm: “Nếu Thiên Đình nguyện ý lấy bàn đào làm bổng lộc, nói không chừng cô ấy sẽ nguyện ý tiếp nhận một chức vị nào đó.”
Mẹ Từ đã hiểu: Ngụ ý là mặc dù Dương Tam không phải thần minh, những đó chỉ là do cô không muốn mà thôi.
Bà quyết đoán nói: “Tiệc đính hôn chỉ cần mời mấy người bọn họ là được, họ hàng của chúng ta thì không cần.” Nếu chẳng may hở ra tiếng gió sẽ khiến chư vị thần tiên không vui.
Tổ chức tiệc đính hôn ở núi Cửu Nguy cũng tốt… Mẹ Từ nhớ đến lời đồn mấy năm nay ở nơi đó xuất hiện quỷ đả tường thì không khỏi có chút buồn cười.
Đối với thần tiên đã nhìn quen thương hải tang điền, bọn họ cũng chẳng quan tâm đến mấy lễ nghi phiền phức. Do vậy, buổi tiệc đính hôn cũng không cần tuân theo trình tự ở nhân gian. Dương Tam trực tiếp từ Ngũ Trang Quan hái về không ít linh quả, nể mặt những món quà sắp tới cô sẽ nhận được nên mới nhịn đau lấy linh quả độc nhất vô nhị của tộc Kỳ Lân ra chiêu đãi bọn họ.
Từ Xuân Thâm cũng lấy ra mấy vò rượu thanh trúc được ủ từ vạn năm trước, đồ ăn thức uống trong buổi tiệc đính hôn được chuẩn bị khá tươm tất.
Bên phía nhà họ Từ cũng chỉ có ba Từ và mẹ Từ đến tham dự tiệc đính hôn, những người còn lại đều không được thông báo, ngay cả tiếng gió cũng không truyền ra ngoài.
Đến tận bây giờ ba Từ vẫn chưa hiểu rõ mọi chuyện, nói với vợ mình: “Đường lên núi Cửu Nguy vẫn chưa được xây dựng, làm thế nào mấy người bọn họ có thể lái xe vào đây?”
Đối với chuyện không có bất kỳ người thân bạn bè bên nhà họ Từ đến tham dự, ông cũng không hề cảm thấy kỳ quái. Dù gì vợ ông cũng đã nói trước rằng buổi tiệc hôm nay chủ yếu là để chiêu đãi bạn bè của con dâu, tất cả đều là huyền học đại sư - cao nhân nên tính tình có chút cổ quái cũng là chuyện bình thường.
Mẹ Từ sâu kín nhìn ông một cái, nói: “Chuyện này không cần chúng ta phải nhọc lòng.”
Nửa giờ trước khi bữa tiệc bắt đầu, ba Từ thấy vợ mình vô cùng thành kính chắp tay lẩm bẩm trong một căn phòng toàn tượng thần.
Lát sau, những tượng thần kia liền hóa thành người thật, chậm rãi đi đến.
Đôi mắt ba Từ trừng to: Vợ của ông có khả năng triệu hoán thần linh hay sao?
Mẹ Từ thấy ông chồng nhà mình ngày nào cũng bày ra dáng vẻ nghiêm khắc đứng đắn hiện tại lại để lộ biểu cảm như thế này thì trong lòng có chút vui sướng, quả nhiên không chỉ có một mình bà mất mặt. Bà cười tủm tỉm lấy điện thoại di động ra chụp lại một bức ảnh, sau đó giả vờ như không có chuyện gì nói:
“Những vị thần tiên đại nhân kia đều là khách do Dương Tam và Từ Xuân Thâm mời đến, ông đấy, không cần phải kinh ngạc như vậy.”
Ba Từ nhìn thấy gương mặt hiền lành của Quan Âm Bồ Tát đang nhìn về phía hắn khẽ mỉm cười, liền có cảm giác như bản thân đang nằm mơ.
Đây đại khái là nhóm khách mời trâu bò nhất ở Hoa Hạ từ trước đến giờ!
Dương Tam mặt mày hớn hở chiêu đãi bạn bè của cô.
“Quà mừng đâu? Kỳ thật dù các người không đến cũng chẳng sao, chỉ cần gửi quà mừng đến là được.”
Cô không che dấu mục đích của buổi tiệc ngày hôm nay, khiến mí mắt chư vị thần tiên không ngừng giật giật.
Quan Âm dứt khoát nhất, trực tiếp ném bình tịnh ra, trong nháy mắt chiếc bình lập tức biến lớn sau đó bay đến ven hồ. Thân bình khẽ nghiêng, Dương Chi Cam Lộ bên trong chậm rãi rơi xuống nước. Cùng lúc đó, trên bầu trời có một trận mưa rơi xuống khiến núi Cửu Nguy càng thêm phần diễm lệ. Nước mưa này thực chất là Dương Chi Cam Lộ đã pha loãng, đối với thần tiên thì chút linh khí cỏn con này thật không đáng để bụng. Chỉ có ba Từ cùng mẹ Từ cảm thấy cả người nhẹ nhàng đi không ít.
Quan Âm khẽ mỉm cười: “Ta thế này là múa rìu qua mắt thợ.”
Bà vừa nói vừa nhìn về phía Thanh Đế.
Từ Xuân Thâm mỉm cười. Anh cùng hai vị này có duyên phận cha mẹ một đời, nhưng lại không muốn bọn họ sau khi biết chân tướng sự thật lại cảm thấy bó tay bó chân, nên vẫn luôn che giấu thân phận của bản thân.
Lã Động Tân xách theo mấy vò rượu hoa đào đến làm hạ lễ; Vi Hộ thì giết không ít yêu thú, lấy nội đan của chúng mang đến đây…
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo