Dọc đường đi cô đã bấm ngón tay tính toán thử xem Tiểu Thụ đã trải qua những gì. Thời điểm mẹ ruột cô ấy sinh em trai thì không thể qua khỏi, một xác hai mệnh, buông tay rời khỏi nhân thế. Cha cô ấy một lòng muốn có con trai nên lập tức cưới Lý Hồng vào cửa. Sau khi Lý Hồng sinh được con trai liền xem Tiểu Thụ như nha hoàn mà sai sử. Chỉ là đứa bé mới sinh này có chút yếu ớt, mỗi năm đều tiêu tốn không ít tiền thuốc men.

Lúc này nhà họ Trương cũng đang tìm kiếm người có sinh thần bát tự phù hợp với cậu con trai không may mất sớm để kết minh hôn, bọn họ nghe nói bát tự của Tiểu Thụ vượng phu, có thể che chở cho con trai nhà bọn họ kiếp sau đầu thai vào một gia đình thật tốt.

Nhà họ Trương bỏ ra một số tiền rất lớn, tính cách hai nhà cũng khá hợp nhau liền quyền định đưa Tiểu Thụ đến Trương gia kết minh hôn, nhốt một người đang sống sờ sờ vào bên trong quan tài, nói với bên ngoài rằng con bé không may sinh bệnh qua đời.

Đứa nhỏ tội nghiệp này chính là bị ngạt chết bên trong quan tài.

Oan khuất của cô ấy có thể phơi bày ra ánh sáng cũng là do trời xui đất khiến, là kết quả của thiên thời địa lợi. Nếu Dương Tam không đến tìm phân thân của Ma Vương thì chuyện Hạn Bạt sẽ không náo loạn sớm như vậy. Nếu không phải người dân thôn Lữ Thọ có chút lòng tham, chỉ e rằng Tiểu Thụ đã sớm bị đốt thành tro, trên đời này sẽ chẳng còn ai nhớ đến sự tồn tại của cô ấy.

Cha của Tiểu Thụ là Đào Quốc Cường nhìn cô ấy bằng ánh mắt phức tạp: “Con trở về tìm chúng ta báo thù sao?”

“Vì, vì sao chứ?” Không phải cô ấy cũng là con gái của cha hay sao?

Đào Quốc Cường lảng tránh ánh mắt của Tiểu Thụ, nói: “Lúc ấy con đang bị bệnh, chẳng còn sống được bao lâu.” Vợ lại suốt ngày khóc lóc kể lể bệnh tình của con trai, nói rằng nếu có được số tiền kia thì có thể đưa con đến bệnh viện tốt nhất thăm khám, thân thể thằng bé sẽ khỏe mạnh lại. Bởi vậy hắn liền đồng ý cách làm của Lý Hồng, dù sao đứa con gái này sớm muộn gì cũng sẽ chết, dùng con bé để đổi lấy một đứa con trai khỏe mạnh thì cũng đáng lắm. Không phải hắn không cảm thấy áy náy, mà với hắn con trai quan trọng hơn nhiều.

Ngữ khí của Dương Tam lạnh băng như nước hồ tháng mười hai: “Ai nói với ông rằng cô ấy sinh bệnh? Thời điểm ấy cô ấy rất khỏe mạnh. Cô ấy còn sống sờ sờ đã bị đóng vào quan tài.”

Sắc mặt Đào Quốc Cường trở nên tái nhợt: “Tôi, tôi không biết… Lý Hồng nói Chiêu Đệ sinh bệnh, không có thuốc chữa.” Hắn càng cố gắng biện minh thì càng phát hiện lý do mà bản thân đưa ra thật gượng ép. Đứng trước chân tướng sự thật, tất cả những lời biện minh của hắn dường như rất vô lý.

Dương Tam nhếch môi trào phúng: “Tôi cảm thấy chính các người mới bị bệnh ấy.”

Người nhà họ Trương giết Tiểu Thụ là có bệnh, người nhà họ Đào bán con gái cũng có bệnh.

Những người dân trong thôn Đào đều không thể nghe nổi nữa, thôn trưởng trực tiếp đứng ra hỏi Dương Tam: “Đại sư, ý cô là Tiểu Thụ còn sống đã bị người khác đóng vào trong quan tài? Không phải sau khi sinh bệnh qua đời mới kết minh hôn hay sao?”

Sau khi bọn họ nghe nói đến chuyện minh hôn cũng chỉ lén lút chửi thầm Lý Hồng. Dù sao hủ tục minh hôn cũng chẳng khác gì bán con gái cả. Chỉ là mấy người bọn họ không có tư cách bàn tán về chuyện này. Thế nhưng không một ai trong số bọn họ có thể nghĩ đến chân tướng sự thật còn đáng sợ hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn họ.

Nhìn thấy Dương Tam gật đầu, bọn họ không nhịn được hít một ngụm khí lạnh.

Có thôn dân trực tiếp gọi điện báo cảnh sát. Bọn họ chủ động báo án xem như vạch rõ quan hệ với cả nhà Đào Quốc Cường, như vậy tốt hơn nhiều so với việc chờ cảnh sát tìm đến cửa.

Hơn nữa, bọn họ cũng sợ Chiêu Đệ giận chó đánh mèo nên có ý muốn lấy lòng cô ấy.

**

Tại cục cảnh sát, nhìn thấy cô con gái riêng của chồng trở về, bao gồm cả chuyện bà ta lừa gạt Đào Quốc Cường về bệnh tình của Chiêu Đệ, cảm xúc của Lý Hồng dường như suy sụp. Cùng ngày hôm đó, người nhà họ Trương cũng bị đưa về đồn cảnh sát. Dù bọn họ đã chuyển đi nhưng vẫn ở cùng một thành phố.

Đây là vụ án giết người đặc biệt nghiêm trọng, hơn nữa còn có Dương Tam nên nhóm cảnh sát vô cùng để bụng chuyện này.

Mấy người nhà họ Trương to gan hơn Lý Hồng rất nhiều, lúc này cắn chết cũng không thừa nhận những chuyện bọn họ đã làm.

Mẹ Trương luôn miệng nói: “Lúc Lý Hồng kia đưa con bé Chiêu Đệ đến thì nó đã không còn hơi thở, gia đình chúng tôi chỉ là có lòng tốt giúp con bé an táng mà thôi.”

“Thời buổi này đúng là không nên làm chuyện tốt, làm việc tốt còn bị người khác ăn vạ.” Mẹ Trương càng nói càng hợp tình hợp lý. Lúc ấy nhà bọn họ đã bỏ ra mấy chục vạn, với số tiền này dù muốn mua người cũng quá đủ. Nếu là trước đây, người được mua về, dù đánh đập sống chết như thế nào đều tuỳ ý gia chủ, nào có chuyện phiền toái như bây giờ, phải quan tâm đến cái gọi là nhân quyền.

“Lý Hồng kia sau khi giết chết kế nữ liền cố ý giá họa cho nhà chúng tôi.”

Người cũng đã chết nhiều năm, chắc chắn không còn lưu lại dấu vân tay gì đó. Mẹ Trương tính toán khá tốt, chỉ cần cắn chết không chịu thừa nhận chuyện này thì hai vợ chồng bọn họ sẽ không phải ngồi tù. Dù Đào Chiêu Đệ kia biến thành Hạn Bạt thì sao nào? Có cảnh sát ở đây, con bé ấy dám xông lên cắn người à? Bởi vậy bà ta càng không cảm thấy sợ hãi.

Dám làm trò trước mặt cô, còn khi dễ tiểu đệ của cô. Giỏi lắm!

Đôi mắt Dương Tam khẽ nheo lại, đảo qua đôi vợ chồng này, sau đó chợt nở nụ cười.

“Tướng mạo vợ chồng hai người tương khắc, sau khi chết sẽ gây họa cho nhau. Như vậy đi, hôm nay xem như tôi làm việc tốt. Chờ sau khi hai người qua đời, tôi sẽ giúp từng người kết minh hôn, miễn cho các người sau khi chết đi không được an bình.”

Một con chuột từ trong góc phòng lao ra.

Đôi mắt Dương Tam sáng lên, nói: “Chọn con chuột này đi! Tôi thấy tướng mạo của nó mặt chuột mi gian, chính là một cặp trời sinh với bà đấy.”

“Hôm trước tôi còn nhìn thấy một con gián rất xứng đôi với chồng bà, chắp vá thành một đôi cũng không tệ.”

Không phải bọn họ thích minh hôn sao? Vậy cô liền thành toàn cho bọn họ vậy.

Hai vợ chồng nhà họ Trương tức giận đến đỏ mặt, mẹ Trương quay đầu hỏi cảnh sát: “Các người mặc kệ chuyện này hay sao?”

Tuy rằng bà ta không tin Dương Tam có thể làm được chuyện này, nhưng câu chuyện mà đối phương nhắc đến thật sự khiến bọn họ cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Trong lòng cảnh sát đã sớm biết nên làm như thế nào, chẳng buồn ngẩng lên, nói: “Cảnh sát chúng tôi chỉ có thể quản những chuyện lúc còn sống, sau khi chết không quản được, mọi việc đều do Diêm Vương quyết định.” Bọn họ hy vọng trên đời này thật sự có báo ứng.

Dương Tam rất bình tĩnh, Diêm Vương là bằng hữu của cô, Mạnh Bà lại là bạn tốt với cô mấy ngàn năm, muốn dẫn dắt hai cọc hôn sự này chỉ là chuyện nhỏ.

0.81445 sec| 2406.008 kb