Tuy rằng Hạn Bạt này đã chết bốn năm nhưng thời gian không dài, nên cô ấy vẫn nhớ được tên mình. Đào Chiêu Đệ - chỉ cái tên đã nói lên địa vị của cô ấy trong gia đình.
Dương Tam cảm thấy cái tên này quá khó nghe, thật kỳ cục.
“Hay cô tự đặt cho mình một cái tên đi, bắt đầu bằng chữ Tiểu.” Như vậy vừa nghe qua liền biết đây chính là tiểu đệ của cô.
Hạn Bạt ngồi trong xe, hai tay quy quy củ củ đặt trên đầu gối, trên người cô ấy không phải là bộ quần áo rách nát đầy đất kia nữa, mấy thím trong thôn thấy cô ấy quá đáng thương nên đã lấy ra vài bộ quần áo không cũ không mới cho cô ấy thay.
Cô bé này chỉ cần thay đồ bên ngoài liền giống như được tái sinh một lần nữa.
“Thụ.” Cô ấy nghiêm túc nói.
Dương Tam khẽ gật đầu: “Tiểu Thụ à? Nghe cũng được đấy.”
So với Chiêu Đệ thì dễ nghe hơn nhiều.
Quê quán của Hạn Bạt này ở thôn Đào, cách thôn Lữ Thọ cũng không xa lắm, lái xe khoảng một giờ là đến nơi. Thôn Đào cũng xuất hiện Hạn Bạt, bất quá người dân ở đây phối hợp hành động với cảnh sát nên Hạn Bạt đã sớm bị thiêu sạch, hiện giờ trong thôn đã sớm khôi phục lại sự bình yên như ngày thường.
Lúc mấy người Dương Tam đến nơi, người dân trong thôn vẫn đang lấy chuyện này ra làm đề tài nói chuyện.
“Không ngờ phim truyền hình đúng thật là không gạt người, trên đời này thật sự có cương thi, hai ngày trước gặp phải cương thi dọa tôi sợ hết hồn, bọn chúng hoàn toàn không nhận ra người quen.”
“Chú ba, trong sách nói đó là Hạn Bạt, sẽ gây ra khô hạn.”
“May mà chính phủ đã sớm có chuẩn bị. Đúng rồi, các người có nghe nói chuyện của thôn Lữ Thọ không? Bốn cô con gái của nhà đều gả sang bên ấy. Người dân thôn Lữ Thọ đúng là thiển cận, một hai đòi chính phủ phải cho mỗi nhà mấy chục vạn mới bằng lòng hỏa thiêu Hạn Bạt. Sau đó thì hay rồi, Hạn Bạt trực tiếp chạy ra cắn chết không ít gà vịt heo chó trong thôn. Bọn họ còn mời thêm mấy đạo sĩ qua đó, mấy người đoán thử xem đã xảy ra chuyện gì?”
“Tên đạo sĩ kia suýt chút nữa thì bị bắt, hộc vài ngụm máu, đồng thời phải liên tục đọc khẩu quyết mới giữ được tính mạng. Không biết hiện tại tình huống bên kia như thế nào? Sớm biết kết quả như vậy, hà tất lúc đầu cố chấp làm gì.”
Nghe nhầm đồn bậy chính là như vậy.
Thôn dân thôn Lữ Thọ lái xe đưa Dương Tam và Tiểu Thụ đến đây có chút xấu hổ, lần này bọn họ quả thật mất hết mặt mũi.
Chờ sau khi Dương Tam và Tiểu Thụ xuống xe hắn cũng không rảnh ở lại xem náo nhiệt, lập tức chào tạm biệt Dương Tam rồi nhanh chóng lái xe rời đi.
Tiểu Thụ còn nhớ rất rõ phương hướng về nhà mình, dẫn Dương Tam đi dọc theo con đường quen thuộc trong trí nhớ. Tuy rằng trước đó đã xử lý ổn thỏa, nhưng chung quy Hạn Bạt và nhân loại vẫn có sự khác biệt, hơi thở chết chóc và sắc mặt tái xanh của cô ấy vẫn vô cùng nổi bật giữa đám đông.
Có một người đang say sưa bát quái vô cùng vui vẻ, vừa ngẩng đầu lên liền giống như hóa đá - hai ngày trước thôn bọn họ vừa mới tiêu diệt Hạn Bạt, đương nhiên chỉ cần liếc mắt một cái là có thể lập tức nhận ra.
“Đại Phúc, nói tiếp đi a, sau đó thôn Lữ Thọ còn xảy ra những chuyện gì?” Một thôn dân nghe hắn đang kể chuyện đột nhiên ngừng lại liền cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn, có chút bất mãn đẩy đẩy hắn, thúc giục hắn tiếp tục kể chuyện.
Đào Đại Phúc há miệng thở dốc, ngón tay run rẩy chỉ về phía Tiểu Thụ. Má ơi, Hạn Bạt đến kìa!
Những người khác nhìn theo tầm mắt của hắn ta liền thấy được Tiểu Thụ.
Sau đó là một trận binh hoang mã loạn, la hét ầm trời, ngựa ngã người đổ.
Sau cùng vẫn là Dương Tam ra mặt, mất không ít công sức giải thích với thôn dân, để các thôn dân tin rằng Hạn Bạt này sẽ không làm bọn họ bị thương mới giúp bọn họ bình tĩnh lại.
Khi cảm xúc sợ hãi qua đi, mấy người bọn họ cũng nhận ra Tiểu Thụ.
“Đây không phải là con gái nhà Quốc Cường à? Con bé trở về thăm bọn họ sao?”
“Thật đúng là đứa con hiếu thảo.”
Các thôn dân trao đổi ánh mắt với nhau, trong lòng dường như hiểu rõ. Chuyện của gia đình kia không phải bọn họ không biết. Đây gọi là có mẹ kế liền có cha kế, sau khi nhà này định được một đứa con trai thì cô con gái vợ trước mưu lại không còn chỗ đứng. Lúc trước người dân trong thôn nghe nói cô bé bị bệnh qua đời còn thổn thức một phen. Dù sao đứa nhỏ Đào Chiêu Đệ này cũng rất ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Có người tốt bụng lập tức chạy đi thông báo cho cha mẹ Tiểu Thụ.
Một người phụ nữ có quan hệ không mấy hoà thuận với mẹ kế Lý Hồng của Tiểu Thụ cười nói đi đến.
“A Hồng à, con gái cô trở về thăm cô này.”
Lý Hồng ngẩn ra một chút, nhất thời không kịp phản ứng lại, bà ta làm gì có con gái cơ chứ, không phải bà ta chỉ có một đứa con trai thôi sao?
Người nọ thấy bà ta không phản ứng liền lắm miệng nói thêm một câu: “Chính là Chiêu Đệ nhà cô ấy, con bé cũng thật hiếu thảo, sau khi biến thành Hạn Bạt cũng không quên quay về thăm hỏi người làm cha làm mẹ. Tuy rằng con bé không phải bò ra từ trong bụng cô nhưng được cô nuôi lớn, cũng không khác gì con ruột.”
Nếu là trước đây, nghe được mấy lời này chắc chắn Lý Hồng sẽ chửi ầm lên, nhưng hai ngày nay tận mắt nhìn thấy sự tồn tại của Hạn Bạt nên bà ta đã sớm tin tưởng chuyện này. Lúc ấy bà ta còn lo lắng không biết sau khi con bé kia biến thành Hạn Bạt có quay về tìm bà ta hay không. Mãi đến khi nghe được tin tức chính phủ sẽ hỏa thiêu hết bọn chúng thì bà ta mới cảm thấy an lòng.
Rất tốt, chỉ cần hỏa thiêu thì sẽ không có chuyện gì cả.
Bây giờ bà ta nghe được tin tức này giống như sét đánh giữa trời quang, nha đầu chết tiệt kia thật sự trở về để đòi nợ. Bà ta vừa cảm thấy tức giận vừa chột dạ, thân thể run rẩy như cái sàng.
Bà ta vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt tái xanh đang nhìn mình chằm chằm, đây chính là gương mặt thường xuyên xuất hiện trong những cơn ác mộng của bà ta.
Lý Hồng hét lên một tiếng, trực tiếp ngất đi.
Dương Tam rung đùi đắc ý: “Có gan hại người nhưng lại không có can đảm đối mặt à?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo