Người dân thôn Lữ Thọ nghẹn họng trân trối nhìn một màn trước mắt, rốt cuộc cũng tâm phục khẩu phục. Nếu so sánh vị đại sư này với hai tên đạo sĩ chạy trối chết ngày hôm qua thì quả thật là cách biệt một trời một vực, khiến những thôn dân đưa ra chủ ý tìm đạo sĩ khác với giá cả phải chăng hơn cảm thấy hết sức hổ thẹn.

Thôn Lữ Thọ có ba mươi tư Hạn Bạt, chưa đầy mười lăm phút, Dương Tam đã giải quyết ba mươi ba tên, chỉ còn lại một Hạn Bạt cuối cùng.

Cô nhướng mày, kinh ngạc phát hiện Hạn Bạt cuối cùng này rất linh hoạt, cư nhiên còn biết chạy trốn, cô ấy giấu mình trong giếng, hoàn toàn khác với những tên Hạn Bạt ngây ngốc kia.

Trong lòng Dương Tam có chút tò mò nhưng trên mặt lại không lộ ra nửa điểm dấu vết: “Cô muốn tôi đốt cái giếng này hay là tự mình bò ra?”

“Ba, hai…” Cô còn chưa đếm đến một thì một con Hạn Bạt từ trong giếng bò ra. Sắc mặt cô ấy xanh mét, so với những Hạn Bạt vô thần khác thì ánh mắt cô ấy linh hoạt hơn nhiều. Hạn Bạt này vừa khai linh trí đã có được ý thức. Nhìn dáng vẻ này, e rằng lúc cô ấy mất cũng chỉ khoảng mười hai tuổi mà thôi, tuổi đời quá trẻ khiến người ta không khỏi tò mò.

“Chị, chị ơi.” Hạn Bạt có chút gian nan mở miệng, bởi vì đã lâu không nói chuyện nên âm thanh nghe khàn khàn, giống như dây xích xe đạp đã lâu ngày không được tra dầu.

Dương Tam nâng mi: “Ai là chị của cô chứ?” Đừng hòng nhận bừa quan hệ với cô.

Sở dĩ cô vẫn bình tĩnh nói chuyện với Hạn Bạt này là vì trên người cô ấy không hề có mùi máu tươi, điều này chứng tỏ mấy ngày nay cô ấy không hề hút máu tươi của các loài động vật như những Hạn Bạt khác, biết tự khống chế dục vọng của bản thân. Chuyện này đối với một Hạn Bạt vừa ra đời không bao lâu thì quả thật rất khó khăn.

Thủ hạ của cô có Tiểu Vũ, nếu bây giờ thu nhận thêm một Hạn Bạt - một bên đại diện cho sự khô hạn, một bên đại diện cho lũ lụt, thật vừa vặn. Vậy sau này nơi nào có lũ lụt thì chỉ cần phái Hạn Bạt qua đó là được!

Hạn Bạt kia nắm lấy bộ quần áo rách nát đang mặc trên người.

Dương Tam dẫn cô ấy đi ra ngoài, những thôn dân khác nhìn thấy vẫn còn một con cá lọt lưới liền không nhịn được nhắc nhở: “Đại sư, không phải vẫn còn một cương thi hay sao? Tại sao cô lại không xử lý cả cô ta?”

Dương Tam hỏi ngược lại: “Cô ấy là ai vậy, các người có nhận ra cô ấy không?”

Hạn Bạt dùng tay xoa xoa mặt mình, chỉ là quần áo trên người cô ấy vốn đã không sạch sẽ, nên sau khi lau đi lau lại, trên mặt còn dính nhiều bùn đất hơn. Dương Tam ném khăn giấy ướt qua, cô ấy nhận lấy rồi tự lau mặt. Tuy rằng tóc tai vẫn rối tung rối mù nhưng khuôn mặt này lại rất thanh tú, sau này lớn lên chắc chắn là một tiểu mỹ nhân. Đáng tiếc sinh mệnh của cô ấy đã dừng lại tại thời khắc này, không thể nào tiếp tục trưởng thành.

Có lẽ bởi vì vẻ ngoài của Hạn Bạt này tương đối ngoan ngoãn lại thông nhân tính, hoặc cũng có thể là do Dương Tam vẫn còn ở đây nên mọi người không cảm thấy quá sợ hãi - dù sao đại sư cũng đang nhìn chằm chằm.

Một trong những thôn dân nhận ra, chợt há mồm nói: “Đây không phải cô dâu nhà Trương Tam Bảo hay sao?”

Một người khác nghi hoặc hỏi: “Không phải Trương Tam Bảo đã qua đời từ năm mười sáu tuổi à? Sao có thể cưới vợ được?” Mười sáu tuổi cũng không đủ điều kiện lãnh chứng.

Thôn dân kia cười ngượng ngùng, do dự một chút liền nói: “Lúc trước tôi qua nhà hắn tham gia tiệc rượu, nghe người nhà hắn nói sẽ cho con trai kết minh hôn, lúc ấy tôi còn xem qua ảnh chụp của cô bé, không thể nào sai được.”

Bởi vì cô bé trên ảnh còn rất nhỏ tuổi nên bà ta mới nhớ rõ như vậy.

Minh hôn là một hủ tục và không được pháp luật bảo vệ. Nhưng ở những vùng nông thôn hẻo lánh vẫn còn một số ít người bởi vì lo lắng đứa con trai chết yểu ở dưới suối vàng không có người bầu bạn nên vẫn lén lút làm ra loại chuyện này.

Người dân thôn Lữ Thọ chợt nhận ra có điều gì đó không thích hợp: “Không đúng a, dù kết minh hôn thì cũng chỉ là mang bài vị đến tế bài mà thôi, tại sao thi thể của cô bé này lại xuất hiện trong thôn chúng ta? Chẳng lẽ nhà bọn họ còn mang cả quan tài con gái nhà người ta đến chôn cất trong thôn hay sao?”

Đáng tiếc khoảng ba năm trước người nhà họ Trương đã chuyển đi nơi khác, bọn họ muốn hỏi cũng không được.

Dương Tam hỏi thôn dân đầu tiên mở miệng nói chuyện: “Hắn ta kết minh hôn khi nào?”

Người kia nhớ lại một chút, nói: “Bốn năm trước, một ngày sau khi kỳ thi đại học kết thúc.” Lúc ấy con gái của hắn cũng tham gia thi cử nên hắn nhớ rất rõ.

Ánh mắt Dương Tam rơi trên người Hạn Bạt, âm thanh lạnh lùng: “Thời gian tử vong của cô ấy là vào ngày mười bốn tháng sáu của bốn năm trước.”

Thông qua tướng mạo, Dương Tam có thể nhìn ra thời gian tử vong của đối phương.

Điều này có nghĩa là, khi cô bé này cùng đứa con trai nhà họ Trương kết minh hôn thì vẫn còn sống. Trước kia, việc kết minh hôn đều diễn ra giữa người chết với người chết, hiếm khi phát sinh tình huống người sống kết minh hôn với người chết.

Ban ngày ban mặt nhưng thôn dân không nhịn được đổ một trận mồ hôi lạnh.

Một bà thím trí nhớ tốt, nói: “Tôi nhớ hôm đó cũng chính là ngày Trương Tam Bảo mất.” Bà ta từng đến dự thất đầu của đứa nhỏ kia, quả thật thổn thức không thôi, tuổi trẻ như vậy đã phải rời xa nhân thế, để lại hai vợ chồng nhà họ Trương người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Cô bé kia gục đầu xuống, lắp bắp nói: “Bọn, bọn họ nhốt… nhốt tôi vào trong quan tài…” Dù lâu không mở miệng nói chuyện, âm thanh có chút đứt quãng nhưng cũng đủ để tất cả mọi người nghe hiểu.

Mọi người hít một ngụm khí lạnh, trong lòng không khỏi hiện lên suy nghĩ: Đúng là điên rồ! Những thôn dân như bọn họ đúng là ít nhiều gì cũng có khuyết điểm, nhưng bảo bọn họ nhốt người sống vào bên trong quan tài thì dù có mười lá gan bọn họ cũng không dám.

Nhà họ Trương này cũng thật quá tàn nhẫn, vì để con trai có người bầu bạn nơi chín suối mà nhẫn tâm hại chết một sinh mệnh đang sống sờ sờ. Làm sao bọn họ có thể nhẫn tâm xuống tay với một cô bé chỉ mới mười hai tuổi? Mọi người không nhịn được bắt đầu mắng mỏ.

“Đây là giết người phải không? Đúng là tạo nghiệt mà.”

“Bọn họ không sợ ngủ không yên giấc ư?”

“Tôi thắc mắc tại sao trong thôn lại xuất hiện một cương thi nhìn lạ như vậy, hóa ra là do nhà bọn họ giở trò quỷ.”

Kỳ thật trong lòng Dương Tam đã có chủ ý sẽ nhận Hạn Bạt này làm tiểu đệ, tiểu đệ bị khi dễ đương nhiên người làm lão đại như cô không thể ngồi im.

Cô khẽ gật đầu: “Đi thôi, chúng ta đi báo cảnh sát.”

Giết người thì đền mạng, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Bí thư của thôn không nhịn được hỏi: “Nếu bọn họ cắn chết cũng không chịu thừa nhận thì phải làm sao?” Rốt cuộc chuyện này cũng đã qua nhiều năm.

Dương Tam nở nụ cười điềm mỹ: “Vậy thì để cô ấy cắn bọn họ, chẳng lẽ cô ấy không thể tự báo thù cho bản thân hay sao?”

Đến lúc đó chỉ cần đóng cửa thả Hạn Bạt là được.

0.85841 sec| 2405.313 kb