Một khi thi thể biến thành Hạn Bạt thì nhất định phải đốt chúng thành tro, nếu không nhất định sẽ gây ra tình trạng hạn hán ở khu vực lân cận.
Dương Tam hỏi Từ Xuân Thâm: “Trước mắt chỉ nơi này xuất hiện thi biến đúng không?”
Từ Xuân Thâm cảm nhận được nền đất đang xôn xao, trả lời: “Trong phạm vi một trăm dặm.” Anh đã kiểm tra qua toàn bộ Hoa Hạ.
Dương Tam khẽ gật đầu, vậy thì có thể dễ dàng giải quyết. Thời điểm này đương nhiên phải để cho chính phủ ra mặt xử lý. Muốn thiêu rụi số thi thể này cũng không khó, đặc biệt là khi bọn chúng còn đang bị Từ Xuân Thâm dùng thực vật để khống chế.
Dương Tam lại ngựa quen đường cũ quay video rồi gửi đi.
Tuy rằng nhờ có thắng cá Tiểu Vũ luôn ở đây nên hiện tại Hoa Hạ không còn e ngại vấn đề hạn hán. Thế nhưng năng lực của Tiểu Vũ cũng có hạn, nếu chỉ có vài Hạn Bạt thì cũng thôi, nhưng nếu là mấy vạn… e là sẽ có chút khó khăn.
Vì thế vẫn nên giải quyết mọi chuyện càng sớm càng tốt. Đó là chưa kể đến những Hạn Bạt này còn có thể hút máu người và động vật, càng hút nhiều thì càng cường đại, có khả năng gây ra đại họa.
Dương Tam chưa bao giờ xem thường năng lực hành động của bộ máy quốc gia. Rất nhanh, những nơi xảy ra thi biến đã nhận được thông báo, nhanh chóng tiến hành thiêu huỷ. Sau khi được giải thích rõ ràng, phần lớn người dân chúng đều chấp nhận cách làm này của chính phủ. Dù gì cũng không có ai hy vọng trên địa bàn của mình sẽ xuất hiện cương thi - trong mắt rất nhiều người, Hạn Bạt chính là cương thi.
Vì vậy, khi người của chính phủ đến tìm gặp bọn họ để làm việc, ai ai cũng vội vàng đồng ý ngay, chỉ sợ chậm một bước thì người gặp phải tai ương chính là bọn họ. Sau khi những thi thể kia bị cành lá trói buộc vẫn luôn không ngừng giẫy giụa, ai ai nhìn vào cũng cảm thấy trong lòng run sợ.
Nhân loại theo bản năng luôn ôm tâm lý sợ hãi những thứ quỷ quái như cương thi.
Nhưng cũng không phải nhà nào cũng đại nghĩa thâm minh như vậy, vẫn có người muốn nhân cơ hội này chiếm chút lợi ích.
Cảnh sát Cát vẻ mặt đau đầu nói với Dương Tam: “Bà Lữ ở thôn Lữ Thọ kia nhất định không để chúng tôi thiêu huỷ thi thể chồng của bà ta, tìm đủ mọi cách để cản trở. Bà ta còn nói nếu thiêu rụi thì sau này không thể nào đầu thai. Bà Lữ không chịu thiêu huỷ thi thể khiến mọi người trong thôn cũng không đồng ý.”
Bà Lữ kia đã hơn bảy mươi tuổi, dang hai tay đứng trước thi thể của chồng mình, luôn mồm nói muốn động đến thi thể của chồng bà ta thì phải bước qua xác bà ta trước. Người lớn tuổi luôn khiến người khác cảm thấy đau đầu, hơn nữa bà cụ này còn có bệnh tim. Thật là tức chết đi được, nếu chuyện này lan truyền lên mạng chắc chắn cảnh sát này sẽ bị liên lụy.
Dương Tam nói: “Chúng ta qua đó trực tiếp nhìn xem.”
Dương Tam cô chuyên trị các thể loại bất phục như thế này đấy.
Cảnh sát Cát nhẹ nhàng thở ra, ngữ khí càng thêm cung kính: “Đến lúc đó ngài chỉ cần bộc lộ tài năng, để bọn họ biết sau khi thiêu huỷ những thi thể này sẽ không có gì xấu là được.”
Thời buổi này hầu hết các địa phương đều tiến hành hỏa táng, chỉ còn một vài vùng nông thôn nhất quyết giữ nguyên phương thức thổ táng, không đồng ý hỏa táng.
Lúc Dương Tam và Từ Xuân Thâm đến, từ xa đã nghe thấy tiếng kêu khóc trung khí mười phần.
“Chính phủ đây là đang muốn bức tử cả nhà chúng tôi! Thầy bói đã nói, chồng tôi không thể hoả táng, nếu không kiếp sau mệnh thị không thể kéo dài.”
“Hắn là chồng tôi, hai người chúng tôi cũng đã sống ở cái thôn này mấy chục năm qua, mọi người thân nhau như người một nhà, sao ông ấy có thể làm hại các thôn dân được chứ?”
“Hắn vất vả lắm mới được ông trời che chở, có thể cử động, tại sao các người cứ phải khi dễ chúng tôi như vậy cơ chứ?”
Bà Lữ khóc lóc đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa, con dâu bà ta ở bên cạnh vừa dìu mẹ chồng vừa yên lặng rơi nước mắt.
Dương Tam nhìn cặp mẹ chồng nàng dâu đang khóc lóc này, lại nhìn Hạn Bạt đang nằm trên mặt đất cách đó khoảng năm mét thì còn gì không hiểu rõ: Chẳng qua hai người này cũng chỉ nói mấy lời dễ nghe, thực chất vẫn rất yêu quý sinh mạng của bản thân.
Mất công khóc nháo một hồi như vậy cũng chỉ vì tiền mà thôi!
Sau khi bà Lữ khóc lóc thảm thiết liền được con trai dìu vào trong nhà nghỉ ngơi.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, Dương Tam liền nghe được con dâu bà ta nói: “Thân thể mẹ chồng tôi không tốt, giờ lại tức giận đến sinh bệnh, đến lúc đó những người dân nhỏ bé như chúng tôi biết đào đâu ra tiền để đóng viện phí đây. Chỉ cần quốc gia cho chúng tôi năm mươi vạn, người làm con dâu như tôi cũng sẽ nỗ lực khuyên giải mẹ chồng.”
Nghe được lời này, sắc mặt của mấy vị cảnh sát đều đen lại, thôn này rõ ràng là đang muốn lợi dụng chuyện này để tống tiền. Nếu thật sự cấp tiền cho nhà này, chắc chắn những nhà khác sẽ không chịu thiệt thòi, ai ai cũng muốn vòi tiền. Nếu tin này truyền ra ngoài, liệu còn mấy nhà tình nguyện nữa cơ chứ, không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đồng đều. Cặp mẹ chồng nàng dâu này chính là đại biểu cho cả thôn này, kẻ xướng người họa, một người diễn vai phản diện người còn lại đảm nhận vai chính diện, tất cả cũng chỉ vì tiền.
Dương Tam thật sự nhìn không nổi hành vi tống tiền của mấy người này. Thời điểm cô còn làm đại vương trên núi thì tổ tông của bọn họ còn chưa được sinh ra. Lúc ấy yêu quái và nhân loại đều cam tâm tình nguyện cung phụng cô, hoàn toàn không cần cô giở thủ đoạn tống tiền.
Cô nói với mấy viên cảnh sát: Các anh giúp tôi chuẩn bị một ít đan sa.”
Tuy rằng trong không gian của cô cũng có nhưng bây giờ thật sự không tiện lấy ra.
Đan sa cũng không khó tìm, những cửa hàng bán nến và hương đều có cả. Chờ sau khi đồ vật cô cần được mua về, Dương Tam liền dùng đan sa vẽ một vòng tròn xung quanh thôn làng dưới sự quan sát của tất cả mọi người.
Đan sa đỏ thẳm thấm vào trong đất, bên trên chỉ còn lưu lại chút dấu vết nhàn nhạt. Sự thần kỳ này khiến mọi người không khỏi mở to hai mắt lên nhìn.
Trên thực tế là Dương Tam đang bố trí kết giới xung quanh nơi này. Vì muốn những nhân loại này có thể tận mắt nhìn thấy bằng mắt thường nên cô mới vất vả dùng đan sa vẽ ra.
Dương Tam quay đầu nói với cảnh sát: “Được rồi, không cần xen vào chuyện của bọn họ nữa. Tôi đã thiết lập một kết giới trong thôn. Dù những Hạn Bạt kia có thể thoát khỏi sự trói buộc của dây leo thì cũng không thể rơi khỏi nơi này, bọn chúng chỉ có thể hoạt động trong thôn. Dù sau này xảy ra tình trạng khô hạn thì cũng chỉ mỗi thôn làng này chịu thiệt hại mà thôi.”
Cô ôn hòa nhìn sắc mặt xám xịt của đám thôn dân: “Các người cũng không cần lo lắng. Lúc còn sống bọn họ đều là người thân của các người, vậy thì chắc chắn sẽ không làm hại các người đâu.”
Không phải bọn họ luôn mồm nói rằng những người trong thôn này thân như người một nhà hay sao? Vậy thì nên để bọn họ tiếp xúc thân mật với nhau.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo