Sau khi cảnh sát nghe được mấy Hạn Bạt này sẽ không chạy đến nơi khác gây họa thì mới có thể buông lỏng tảng đá trong lòng. Nhìn đám thôn dân sắc mặt xám xịt, mấy người bọn họ không phúc hậu mà vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
Quả thật xứng đáng! Cảnh sát bọn họ đã ra sức khuyên can đến mức miệng đắng lưỡi khô, nhưng những thôn dân này vẫn muốn quốc gia phải bồi thường, cả đám ai nấy đều dùng công phu sư tử ngoạm, nhà nào nhà nấy mở mồm ra là đòi mấy chục vạn, sao không đi cướp ngân hàng luôn đi?
Cảnh sát Cát cười ha hả: “Nếu chuyện này đã được giải quyết vậy thì chúng tôi xin phép đi trước.”
Sau đó liền giả vờ phải rời khỏi đây.
Người dân trong thôn thấy vậy lập tức nóng ruột, chuyện này không giống như trong tưởng tượng của bọn họ! Dù đi chợ mua bán thức ăn thì cũng có thể cò kè mặc cả. Nếu chính phủ không muốn đưa năm mươi vạn thì cũng có thể thương lượng thêm một chút.
“Sao các người có thể rời đi như vậy? Người dân chúng tôi phải làm sao bây giờ?”
Cứ để mặc mọi thứ như thế này thì người dân trong thôn sao có thể ăn ngon ngủ yên?
Bọn họ không khỏi hướng ánh mắt về phía Từ Xuân Thâm - người này khí chất ôn hòa, nhìn qua trông có vẻ rất dễ nói chuyện nhất.
Từ Xuân Thâm khẽ mỉm cười: “Chúc mừng các người có thể đoàn tụ với nhau, tương thân tương ái.”
Lời này khiến các thôn dân tức giận suýt chút nữa thì ngã ngửa.
Sau khi mấy người Dương Tam, Từ Xuân Thâm và cảnh sát bước ra khỏi kết giới, Từ Xuân Thâm liền thuận thế buông lỏng sự khống chế của thực vật đối với những Hạn Bạt ở thôn này.
Anh vừa thả lỏng thì những Hạn Bạt kia đã từ trên mặt đất bò dậy, có lẽ bởi vì đã lâu không hoạt động, tứ chi cương cứng nên tốc độ của bọn chúng chậm hơn người bình thường một chút.
Dân chúng nhìn thấy một màn này thì sắc mặt liền đại biến: “Cứu, cứu mạng a.”
Bí thư thôn cắn răng, vừa chạy vừa cầm cồng chiêng đặt ở góc tường lên gõ liên hồi: “Mọi người mau trốn đi, cương thi tới! Cương thi tới!”
Đám Hạn Bạt ngửi được hơi thở của nhân loại liền trở nên hưng phấn, lập tức chạy đuổi theo người sống. Tuy rằng trong chốc lát không thể đuổi kịp nhưng sức lực con người có hạn, sẽ có lúc mệt mỏi còn Hạn Bạt thì lại không như vậy.
Dương Tam dù bận rộn nhưng vẫn ung dung đứng nhìn cảnh tượng thôn dân bị rượt đuổi, Từ Xuân Thâm đứng bên cạnh rũ mắt, tập trung tinh thần, tùy thời đều có thể khống chế dây leo trói chặt Hạn Bạt. Dù sao mục đích của anh cũng chỉ là hù dọa những người này một chút mà thôi, không phải thật sự muốn làm tổn thương bọn họ.
Đối với thôn dân Lữ Thọ thôn, bị cương thi đuổi theo quả thật chính là một hồi ác mộng. Bọn họ chợt nhớ đến những việc Dương Tam vừa làm, vội vàng chạy ra ngoài thôn. Có một người dẫn đầu, những người khác cũng đi theo, đội ngũ mênh mông cuồn cuộn.
Người làm cha lo lắng con gái không thể chạy liền trực tiếp bế con mình lên. Có người dùng xe máy, xe đạp, thậm chí là xe hơi đời cũ.
Chờ sau khi bọn họ chạy ra bên ngoài thôn liền nhìn thấy đám người Dương Tam và mấy cảnh sát, ai cũng vội vội vàng vàng trốn ở sau lưng bọn họ. Những Hạn Bạt kia cũng đã đuổi đến bên này, nhưng do có kết giới vây khốn nên dù bọn chúng có giương nanh múa vuốt thế nào cũng không thể bước ra khỏi thôn làng này. Bọn chúng không thể làm được gì nhân loại liền chuyển mục tiêu đến những loài động vật sống khác, một Hạn Bạt trực tiếp nắm lấy cổ con gà trống rồi cắn xuống, dù con gà liều mạng giãy giụa thì máu tươi vẫn chảy vào trong miệng Hạn Bạt.
Các thôn dân thấy Hạn Bạt dừng lại liền thở phào nhẹ nhõm.
Dương Tam lạnh lùng nói: “Xem ra người thân của mấy người không hề nhận ra người quen a. Hay là vừa rồi bọn họ muốn gần gũi với mấy người nhỉ? Tại sao mấy người lại bỏ chạy, sao không ở lại giao lưu tình cảm với bọn chúng?”
Chứng kiến hình ảnh đám gà vịt kia đang gặp tai họa, dân làng quả thật khóc không ra nước mắt.
Giao lưu tình cảm cái rắm ấy! Nếu tiếp tục ở lại thì cái mạng nhỏ của bọn họ cũng chẳng còn! Đứng trước tính mạng thì tiền bạc và tài sản không hề quan trọng. Ngay cả bà Lữ lúc trước kêu khóc thảm thiết bây giờ cũng ngậm miệng không nói chuyện.
Dương Tam hài lòng nhìn kết giới: “Nếu bọn chúng không thể thoát ra thì tôi yên tâm rồi. Chúng ta trở về thôi.” Câu sau là cô nói với Từ Xuân Thâm.
Các thôn dân vội vàng cầu cứu cô: “Đại sư, cầu xin cô giúp đỡ giải quyết bọn chúng! Nếu không thì chúng tôi biết sống sao?”
Hiện tại trong thôn có ít nhất ba mươi Hạn Bạt, nếu bị cắn một ngụm, chẳng may cũng bị lây bệnh như trong phim điện ảnh thì phải làm sao bây giờ? Bọn họ sống ở thôn này, tất cả tài vật nhà cửa đều ở bên trong, dù muốn chuyển đi thì cũng không có cách nào.
Lúc này bọn họ không cần tiền bồi thường gì nữa hết, chỉ hy vọng chính phủ có thể giúp bọn họ giải quyết chuyện lớn này mà thôi.
Dương Tam rung đùi đắc ý: “Lúc trước khi những Hạn Bạt kia bị trói chặt thì chính phủ còn có thể giúp các người thiêu huỷ. Bây giờ bọn chúng đã được tự do, dù muốn xử lý thì cũng không dễ dàng như vậy.”
Mọi người đều lâm vào trầm mặc, sau đó liền trút giận về phía người khởi xướng là bà Lữ.
“Đều do A Anh, nếu không phải bà luôn mồm kêu chúng tôi giữ chặt chồng bà thì mọi người cũng không đến nỗi có nhà mà không thể về. Nếu tình cảm vợ chồng các người đã tốt như vậy thì sao bà không theo bồi hắn đi?”
“Đúng vậy, đều là do suy nghĩ điên rồ của nhà bọn họ nên mới liên lụy chúng ta. Nếu thiêu huỷ ngay từ đầu thì đâu xảy ra chuyện như thế này.”
Cả nhà bà Lữ bị cả thôn chỉ trích thì sắc mặt trướng đến đỏ bừng, cố tình bọn họ lại không thể phản bác dù chỉ một câu. Trong thôn có vài người bối phận lớn hơn bà Lữ, lấy thân phận trưởng bối thi nhau dạy bảo bà ta.
Dương Tam nhìn bọn họ nội chiến với nhau, trong lòng cô liền xuất hiện bốn chữ: Cá mè một lứa!
Vẻ mặt bà Lữ cầu xin nhìn Dương Tam: “Đại sư, ngài có thể cứu chúng tôi hay không? Giúp chúng tôi với!”
Dương Tam chỉ cần nhẹ nhàng là có thể vây khốn những cương thi kia khiến thôn dân cảm thấy cô vô cùng thần thông quảng đại.
Dương Tam rất muốn cho bọn họ một bài học, đạm nhiên nói: “Nếu muốn giải quyết triệt để bọn chúng thì phải tiêu hao pháp lực mà tôi đã tu dưỡng bấy lâu nay. Như vậy đi, một Hạn Bạt là mười vạn tệ, thôn các người có hơn ba mươi Hạn Bạt, tôi không tính số lẻ, vậy thì ba trăm vạn tệ đi.”
Sắc mặt người dân trong thôn ỉu xìu như đưa đám, ba trăm vạn chính là cắt thịt bọn họ a.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo