Thôn làng này không tính là lớn, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có khoảng hai trăm hộ gia đình, như vậy chẳng khác nào một hộ phải lấy ra hơn một vạn tệ. Bình thường, nếu muốn bọn họ lấy ra một ngàn tệ e rằng cũng sẽ rất khó khăn, càng đừng nói đến việc trực tiếp lấy ra một vạn.

“Nhà ai có cương thi thì nhà đó trả tiền. Nhà của chúng tôi không có cương thi, như thế nào lại muốn chúng tôi bỏ tiền ra cơ chứ?”

“Đúng vậy, cương thi còn cắn gà cắn vịt nhà tôi, tôi không bắt mấy người bọn họ bồi thường là tốt lắm rồi.”

“Chuyện này là do nhà bà Lữ gây ra, không phải tình cảm giữa bà ta và chồng rất sâu đậm hay sao? Chẳng lẽ chút tiền này cũng không nỡ bỏ ra.”

Những nhà không có Hạn Bạt không một ai nguyện ý bỏ tiền ra, trơ mắt chịu thiệt thòi, bởi vậy không ít người luôn miệng kêu la muốn hơn ba mươi nhà kia tự mình lấy ra ba trăm vạn. Những nhà bị đòi tiền đương nhiên cũng không vui. Nếu cả thôn cùng nhau góp tiền thì mỗi nhà chỉ cần lấy ra hơn một vạn, nhưng nếu chỉ có hơn ba mươi nhà bọn họ thì số tiền phải bỏ ra là mười vạn. Tuy một vạn khiến người ta đau lòng nhưng so với mười vạn thì chẳng là gì cả.

“Đây là chuyện lớn của cả thôn chúng ta, những cương thi kia gây họa cho cả thôn, đương nhiên phải lấy tiền từ quỹ chung.”

“Chúng tôi cũng không hề muốn chuyện này xảy ra. Nếu các người nhất định muốn chúng tôi chi tiền thì tôi đây thà rằng chuyển nhà, tuyệt đối sẽ không đưa tiền, cùng lắm thì tất cả chúng tôi cùng nhau rời đi, để lại mảnh đất này cho các người.”

Thôn Lữ Thọ trực tiếp chia thành hai mặt trận, ông có lý của ông bà có lẽ của bà, cãi nhau loạn cào cào hết cả lên.

Dương Tam nhìn bọn họ tranh luận, trong lòng cảm thấy đáng tiếc vì bây giờ không có rượu và một ít đồ nhắm, nếu không cô có thể vừa nhâm nhi vừa xem bọn họ biểu diễn. Ánh mắt tràn đầy mong đợi của cô hướng về phía Từ Xuân Thâm, ý tứ không cần nói cũng biết - bây giờ cô muốn ăn đồ ăn vặt! Rất muốn ăn!

Từ Xuân Thâm lấy ra một quả táo đưa cho Dương Tam, thôi thì có còn hơn không, để cô ấy tạm chấp nhận một chút vậy!

Vẻ mặt Dương Tam lạnh lùng, không thèm liếc nhìn lấy một cái. Giọng điệu của cô trở nên lạnh lẽo: “Các người đã quyết định xong chưa? Nếu không muốn thì tôi đi về trước.”

Người dân thôn Lữ Thọ giương mắt nhìn nhau, cuối cùng bí thư thôn ho khan một tiếng, nói: “Qua hai ngày nữa chúng tôi sẽ mời thiên sư đến đây xem sao.”

Dương Tam cũng không muốn ở lại nơi này, trực tiếp cùng Từ Xuân Thâm ngồi xe cảnh sát trở về, xem như là đi nhờ xe.

Một viên cảnh sát trẻ tuổi quay đầu nhìn thôn dân bên ngoài kết giới, có chút khó hiểu sờ sờ mũi: “Bọn họ không vội vàng giải quyết những cương thi kia hay sao?”

Dương Tam đạm nhiên nói: “Hẳn là bọn họ cảm thấy tôi ra giá quá cao, phỏng chừng muốn đi tìm thiên sư khác.”

Viên cảnh sát hỏi: “Ngài không lo lắng chút nào hay sao?” Hắn cảm thấy căn bản là do vị Dương đại sư này không thiếu tiền, bất quá cô ấy muốn dạy dỗ đám người kia một bài học nho nhỏ.

Dương Tam mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền: “Những thiên sư có bản lĩnh diệt trừ Hạn Bạt thì không thể nào chưa từng nghe qua thanh danh của tôi, bọn họ không có can đảm tranh đoạt với tôi. Người dám cùng tôi tranh đoạt chắc chắn không có bản lĩnh ấy, như vậy chẳng khác nào biến thành thức ăn dâng đến tận miệng bọn chúng.”

Do đó cô không hề lo lắng chút nào.

Mấy vị cảnh sát ngồi đây nghe vậy liền bừng tỉnh, trong lòng họ càng thêm vài phần bội phục: Đây đại khái là sự tự tin của nhân tài tràn đầy bản lĩnh.

Đúng như Dương Tam dự đoán, hai ngày sau bí thư thôn Lữ Thọ liền mặt ủ mày ê đến tận đồn cảnh sát địa phương xin phương thức liên lạc của Dương Tam. Ba trăm vạn nhanh chóng được chuyển thẳng vào tài khoản của Dương Tam, có thể thấy được lần này bọn họ thật sự đã chịu không ít giáo huấn.

Dương Tam cũng không hỏi làm thế nào mà bọn họ có được số tiền này, sau khi nhận được tiền lập tức qua đó diệt trừ Hạn Bạt. Lại nói tiếp, khu vực này xuất hiện Hạn Bạt đều là vì phân thân mà Ma Vương ký sinh đã phá vỡ vết nứt, thông qua khe hở khiến Minh khí xâm nhập vào những thi thể bên dưới lòng đất, hơn nữa còn có trận pháp thúc đẩy nên mới dẫn đến tai họa như ngày hôm nay.

Bọn chúng vốn còn muốn mưu tính một kế hoạch vĩ đại, nào người giữa đường lại xuất hiện một Dương Tam nhảy ra phá hoại, vì vậy đành cá chết lưới rách liều một phen. Dương Tam cũng xem như đánh bậy đánh bạ vô tình phá vỡ âm mưu của bọn chúng.

Cô trực tiếp giao chuyện tinh lọc và phong ấn khe hở cho Từ Xuân Thâm, còn bản thân thì đến thôn Lữ Thọ giải quyết chuyện Hạn Bạt.

Biểu cảm của bí thư thôn có chút xấu hổ: “Hai đạo sĩ chúng tôi mời đến ngày hôm qua suýt chút nữa đã bị Hạn Bạt bắt lấy.”

Hai tên đạo sĩ kia thoạt nhìn rất có bản lĩnh, bọn họ chỉ cần ném một tấm phù chú lên thì nó liền bốc cháy. Thế nhưng, không ngờ ở trước mặt Hạn Bạt hai người họ lại chật vật bất kham, tiền cũng chẳng thèm lấy đã co giò bỏ chạy. Vị bí thư này lo lắng Dương Tam sẽ bước lên vết xe đổ của bọn họ nên mới nhắc nhở cô một câu.

Dương Tam vô cùng bình tĩnh: “Nga, đó là do bọn họ quá yếu.”

So sánh cô với đám đạo sĩ bình thường chính là đang vũ nhục cô.

Bí thư thôn nhớ lại hôm trước Dương Tam chỉ cần vẽ một cái vòng liền có thể nhốt Hạn Bạt vào bên trong thì không khỏi có chút ngượng ngùng: Hình như là hắn suy nghĩ quá nhiều. Nhưng dù sao chuyện này cũng liên quan đến sự an toàn của cả thôn nên hắn không tránh khỏi quan tâm tắc loạn.

Lần này, Dương Tam đến đây, thái độ của mọi người đã thay đổi không ít, người thì nịnh nọt, người thì lấy lòng, ai nấy đều rất niềm nở nhiệt tình.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Dương Tam ung dung thong thả đi bộ vào trong thôn, Hạn Bạt vốn rất mẫn cảm với hơi thở của người sống lại phảng phất như không hề nhận ra cô, vẫn máy móc đi qua đi lại.

Dương Tam bước qua một Hạn Bạt, trên người nó bỗng dưng xuất hiện một ngọn lửa cháy ngùn ngụt, chỉ giây lát sau liền thiêu đốt Hạn Bạt thành tro tàn. Ngọn lửa này phảng phất như có ý thức, nó chỉ thiêu cháy mỗi Hạn Bạt, cành lá khô héo trên mặt đất không bị dính chút tàn lửa nào.

Cô đi đến nơi nào thì lửa bốc cháy ở nơi đó, nhẹ nhàng bâng quơ là có thể giải quyết hết đám Hạn Bạt này.

Không niệm chú, không khai đàn tế bái, ngay cả phù chú cũng không cần, vân nhẹ phong khinh không mang theo chút khoa trương nào. Nếu không phải lo lắng bị cướp công lao, dù là Hạn Bạt ở cách xa nơi này cả ngàn dặm thì cũng không là vấn đề đối với Dương Tam.

Cô ngẩng đầu nhìn trời, đây đại khái chính là cảnh giới độc cô cầu bại đi.

0.45751 sec| 2451.055 kb