Tô Tiểu Mỹ dẫn hắn đến một nhà hàng mà cô ấy thường xuyên ghé qua, đi vào phòng bao.

Cô ấy cũng không hỏi hắn về chuyện thay đổi diện mạo, dù sao những yêu quái như bọn họ, lần đầu tiên hóa thành hình người có tướng mạo như thế nào thì sau này cũng vậy. Muốn thay đổi diện mạo thì phải sự dụng thuật che mắt. Trước kia, bởi vì diện mạo lúc hóa hình của Lại Đình có chút xấu xí nên thường xuyên bị bắt nạt, sau khi trở thành môn hạ của lão đại mới tốt lên không ít.

Khóe môi cô ấy khẽ cong lên: “Vì sao anh đến nhân gian lại không tới tìm tôi?”

Bất kể là cô ấy hay lão đại, ở nhân gian đều có danh tiếng không nhỏ. Chính vì không thấy ai đến tìm mình nên Tiểu Mỹ mới nghĩ rằng người xưa chẳng còn được mấy ai.

Lại Đình nói: “Không tạo được chút thành tích tôi không có mặt mũi gặp lão đại.”

Tô Tiểu Mỹ cũng không phải không thể lý giải tâm tình của hắn, có lẽ bởi vì trước kia nhiều lần bị chê cười nên lòng tự trọng của Lại Đình cao hơn những yêu quái khác một chút. Ít nhiều gì cô ấy cũng có thể hiểu tại sao hắn lại lựa chọn trở thành bác sĩ thẩm mỹ.

Cô ấy cười cười: “Lúc tôi gặp lại lão đại thật sự rất thê thảm, hiện tại anh còn tốt hơn tôi khi đó rất nhiều.”

Lúc đó cô ấy bị Triệu gia cầm tù, ngay cả nội đan cũng bị lấy mất. Nếu không phải thuật mị hoặc giúp cô ấy chống cự sự tẩy não của Triệu gia, chỉ e bây giờ đã sớm trở thành nanh vuốt của bọn chúng.

Lại Đình chủ động nhắc đến chuyện của Chu Mạn Thiến: “Sau khi Chu Mạn Thiến nhận được vai diễn này thì rất hưng phấn, còn chủ động liên hệ với tôi, muốn tôi giúp cô ấy phẫu thuật thẩm mỹ để khi lên hình xinh đẹp thêm một chút. Không nghĩ đến kết cục lại như thế này…”

Ngữ khí của hắn tràn ngập tiếc hận, bất kỳ ai cũng đều có thể nhìn ra bộ phim điện ảnh này chắc chắn sẽ đại bạo.

Tô Tiểu Mỹ ừ một tiếng, phía trên cô ấy có lão đại Dương Tam, trên làm dưới theo, cô ấy cũng đã hỏi thăm quỷ sai một chút, kết quả phát hiện ra sau khi chết, hồn phách của Chu Mạn Thiến không hề đến địa phủ, nên đến bây giờ Tô Tiểu Mỹ vẫn chưa có cách nào để tìm ra hung thủ.

Chỉ sợ là linh hồn của cô ấy đã lành ít dữ nhiều.

Lại Đình lưu lại cho Tô Tiểu Mỹ phương thức liên lạc của hắn, tỏ vẻ nếu có manh mối thì sẽ thông báo cho cô ấy.

Sau khi Lại Đình rời đi, Tô Tiểu Mỹ cũng không lập tức rời khỏi phòng bao.

Thân ảnh Hứa Giai Hâm hiện ra, nói với cô ấy những tin tức vừa điều tra được.

“Sau khi Chu Mạn Thiến qua đời, người chị gái kia đã đốt một bức tranh chân dung treo trong phòng cô ấy.”

Tô Tiểu Mỹ không khỏi ngẩn ra: “Bức tranh chân dung gì cơ?”

Hứa Giai Hâm lắc đầu: “Tôi cũng không rõ lắm, chỉ nghe mẹ cô ấy vô tình nói qua. Cô chị gái kia nói đó là đồ vật mà em gái yêu thích nên muốn đốt cho cô ấy.”

Tô Tiểu Mỹ trong lòng vừa động, trực tiếp lên mạng tìm kiếm Weibo của Chu Mạn Thiến. Lúc còn sống, tính cách của cô gái này giống hệt trẻ con, rất thích chụp ảnh. Chỉ cần tuỳ tiện tìm kiếm trên Weibo của cô ấy sẽ thấy có không ít ảnh tự sướng, phần lớn bối cảnh đều là ở nhà.

Tiểu Mỹ xem từng tấm ảnh một, cuối cùng cũng tìm được thứ cô ấy muốn.

Trong tấm ảnh ấy, sau lưng Chu Mạn Thiến có treo một bức tranh chân dung. Trong tranh là một mỹ nhân thiên kiều bá mị, mặt mày hàm xuân, chỉ nhìn qua liền quên đi thế tục. Đặc biệt là đôi mắt đẹp đến câu hồn đoạt phách, phảng phất như có thể nhìn thấu lòng người.

Chu Mạn Thiến ở phía trước bức chân dung lại có dấu hiệu bị một bức tranh chèn ép.

Tô Tiểu Mỹ buột miệng thốt ra: “Chẳng lẽ thật sự là họa bì?”

Thần sắc Hứa Giai Hâm trở nên nghiêm túc: “Hai chúng ta phải điều tra thật kỹ chuyện này.”

Trong hai tháng này, tiến độ của Dương Tam và Từ Xuân Thâm thật sự không tồi chút nào, dọc theo đường đi đã tìm được không ít phân thân của Ma Vương. Thứ mà Ma Vương am hiểu nhất chính là đùa bỡn lòng người, trong tình huống bình thường đều lựa chọn những người có sơ hở, câu động ác niệm của đối phương, sau khi khiến họ nhập ma liền thành công ký sinh trên cơ thể bọn họ.

Một khi ác niệm kia bị trừ khử, phân thân kia sẽ mất đi năng lực ký sinh.

Điều duy nhất khiến Dương Tam bất mãn chính là có nhiều phân thân của Ma Vương như vậy nhưng cô lại không thể ăn dù chỉ một cái.

Từ Xuân Thâm trấn an cô: “Tạm thời giữ bọn chúng lại đã, chờ sau này chắc chắn sẽ được ăn.”

Tuy rằng anh đã vẽ ra một chiếc bánh rất lớn nhưng Dương Tam lại không hề tin tưởng những gì anh nói.

Cô thuần thục sử dụng thiên lôi bức ra một đạo phân thân, lông mày nhướng lên. Từ đầu đến giờ bọn họ mới chỉ tìm được phân thân, chưa từng nhìn thấy chủ hồn. Dù là thân phân cũng phân chia chủ thứ, chủ hồn mới là thứ mang theo nhiều ký ức và tu vi.

“Không được tự do thì thà chết không chịu khuất phục.” Người đối diện bị Ma Vương ký sinh mang vẻ mặt thất hồn lạc phách, đáy mắt hiện lên tia quyết tuyệt.

Khóe miệng Dương Tam run rẩy: Ai muốn cướp đoạt tự do của hắn, tự bổ não quá nhiều cũng là bệnh đấy. Sau khi người này bị Ma Vương mê hoặc liền chạy thành lập một tà giáo, chỉ là chưa kịp công khai xuất thế đã bị Dương Tam tìm đến cửa đập cho một trận.

Thế là người nọ hạ quyết tâm, trực tiếp tự bạo thân thể.

Chút uy lực tự bạo này đối với Dương Tam mà nói, lực sát thương cũng giống như gãi ngứa, cô bình tĩnh nhẹ nhàng dập tắt nó, không tốn chút công sức nào.

Giây tiếp theo, cô kêu lên một tiếng.

Cô vốn cho rằng vị “Giáo chủ” này muốn tự bạo khiến bọn họ bị thương - tuy rằng đây là chuyện không thể nào, nhưng lại không ngờ đối phương vẫn còn mục đích khác.

Cô có thể cảm ứng được động tĩnh từ bên dưới lòng đất truyền đến. Vô sô quan tài phát ra tiếng động, phảng phất như có thứ gì đó muốn thoát ra từ bên trong.

Nơi nào có thực vật thì nơi đó có tai mắt của Từ Xuân Thâm. Hình ảnh mà anh nhìn thấy rõ ràng hơn so với Dương Tam.

Anh nhìn thấy những thi thể chưa thối rửa đập phá quan tài, từ trong lòng đất bò ra. Chỉ là bọn chúng còn chưa kịp hành động đã bị những dây leo màu xanh trói chặt tứ chi, thân thể giống như món đồ chơi hết pin, một lần nữa đổ gục xuống đất.

Từ Xuân Thâm đã dùng biện pháp này để trói chặt toàn bộ thi thể mà anh cảm ứng sẽ xuất hiện dị biến trong toàn bộ lãnh thổ Hoa Hạ. Dù là Thanh Đế, sau khi thao túng hàng vạn thực vật, hơn nữa còn phải thanh lọc những thi thể kia cũng không khỏi có chút mệt mỏi.

Suy nghĩ duy nhất trong đầu anh lúc này chính là: May mà hiện tại đa số mọi người đều lựa chọn hỏa táng.

Dương Tam hỏi: “Thi biến sao?”

Từ Xuân Thâm nói: “Là Hạn Bạt.” Hạn Bạt có thể gây ra đại nạn.

Dương Tam nga một tiếng, biểu tình có chút ghét bỏ: “Hạn Bạt ăn không ngon, ăn vào sàn sạn giống như đất vậy.”

Khóe miệng Từ Xuân Thâm giật giật: Anh có nên cảm thấy may mắn vì hương vị của Hạn Bạt không ngon hay không? Dương Tam thật đúng là cái gì cũng ăn, thực đơn của cô quá mức phong phú khiến anh cảm thấy áp lực rất lớn.

0.52103 sec| 2403.789 kb