Dương Tam vốn đang rất thờ ơ không mấy quan tâm, nghe được mấy lời này liền trở nên nghiêm túc hơn. Uống một tấm phù liền sinh được con trai, nào có chuyện tốt như vậy. Hơn nữa, Đạo Hoa Quan cũng không cung phụng Tổng Tử nương nương. Kỳ thật Tống Tử nương nương chính là Tam Tiêu, là đệ tử của Linh Bảo Thiên Tôn.
Nếu vừa nãy bọn họ còn cảm thấy Lý đạo trưởng này rất bình thường thì bây giờ liền nghe ra có điểm không thích hợp. Một người thần thông quảng đại như vậy sao lại không trực tiếp phi thăng! Thức ăn của Mạnh Bà đúng là có thể trị bệnh nhưng cũng là do cô ấy dùng đủ loại Thiên Địa Linh Bảo nấu ra. Nếu đưa những thứ đó cho Dương Tam thì cô cũng có thể trị khỏi căn bệnh ung thư a.
Sau khi nghe hết một loạt bát quái, Dương Tam liền ném một sợi âm đức chi khí cho tên quỷ hồn này xem như là thù lao. Hắn ta mang ơn đội nghĩa sau đó rời đi, âm đức chi khí chính là thứ tốt, về sau khi hắn đầu thai chuyển thế cũng sẽ thuận lợi hơn.
Dương Tam nói: “Chúng ta nên tìm thời gian thích hợp đến thăm viếng đối phương thôi.” Trước mắt thì vị này có hiềm nghi lớn nhất. Nếu Ma Vương muốn ký sinh trên thân thể người khác thì nhất định phải dẫn dụ bọn họ nhập ma mới tiện hành sự. Bởi thế, khi hai người bọn họ dò hỏi tin tức đều tìm hiểu về những chuyện dị thường. Người nhập ma ít nhiều gì cũng sẽ có những biểu hiện khác với người bình thường.
Từ Xuân Thâm gật gật đầu.
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, Từ Xuân Thâm đi ra mở cửa, chủ nhà mang đến cho bọn họ một đĩa táo đã được rửa sạch.
“Hai người nếm thử táo ở chỗ chúng tôi, chắc chắn ngọt hơn ở những nơi khác.” Chủ nhà nhiệt tình mời.
Dương Tam cầm một quả nếm thử, tuy rằng quả có chút nhỏ nhưng lại căng mọng nước, cắn xuống một ngụm cả khoang miệng đều tràn ngập hương vị thanh mát của táo.
Ăn hết một quả Dương Tam liền cảm ơn chủ nhà, sau đó giả vờ như không có chuyện gì, nói: “Tim tôi không được khỏe lắm, bác sĩ dặn dò tôi nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Nghe nói ở chỗ các người có một vị đạo trưởng rất lợi hại, có thể trị được bách bệnh, chuyện này có thật không?”
Dương Tam thuận miệng bịa ra một câu chuyện.
Chủ nhà lập tức phấn chấn, nói: “Các người đang nói đến Lý đạo trưởng phải không? Hắn thật sự rất có bản lĩnh, hai người đến đây xem như tìm đúng người rồi đấy.” Bà ấy không ngớt lời khen ngợi vị đạo trưởng thần thông này, sau đó lại nói:
“Ngày mai tôi có thời rảnh, tôi sẽ dẫn hai người đến tìm ông ấy.”
Chủ nhà phải trở về nấu cơm chiều nên đành mang theo vẻ mặt luyến tiếc rời đi.
Dương Tam và Từ Xuân Thâm chia nhau ra hành động, một người đến nhà họ Chu mắc bệnh bạch cầu, người còn lại đi đến nhà họ Cố đã sinh con trai tìm hiểu xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tốt xấu gì cũng phải thăm dò đường đi nước bước của đối phương.
Trong lòng Dương Tam vô cùng khó chịu, tên kia dám nhận là người của Đạo Hoa Quan. Nếu nói cô có nhiều cảm tình với Đạo Hoa Quan thì cũng không đúng, dù sao đó cũng chỉ là cái tên in trên chứng minh thư để che giấu thân phận mà thôi. Tuy nhiên, nếu có người dám dùng danh nghĩa của Đạo Hoa Quan để làm xằng làm bậy, cô nhất định sẽ không ngồi yên.
Khi Dương Tam đến nhà họ Chu, hẳn là vì thân thể ông cụ Chu đã khỏe mạnh nên cả nhà trên dưới ai nấy cũng vô cùng vui vẻ.
“Cha, thân thể của người vừa khỏe lên, người uống ít rượu thôi.” Con trai của Chu lão gia khuyên can.
Ba Chu nghe vậy liền ôm chặt bình rượu mà bản thân đã cất trữ từ lâu, thổi râu trừng mắt: “Đã vài tháng rồi ta chưa uống một giọt rượu nào, thèm đến muốn sinh bệnh. Thật vất vả thân thể mới khỏe lại, tốt xấu gì cũng phải để ta uống một chén chứ.”
“Thân thể của ta rất tốt, dù ăn một con trâu cũng có thể nuốt trôi.”
Sắc mặt ông ta hồng nhuận, nói chuyện trung khí mười phần, bất kể ai đến thăm hiển nhiên đều cảm thấy tinh thần ông ta rất tốt.
Dương Tam không nhịn được lắc đầu, đương nhiên tinh thần của hắn rất tốt. Dù gì hiện tại hắn cũng đã thiêu đốt phần sinh mệnh còn lại.
Chỉ cần nhìn qua là cô có thể chắc chắn vị Lý đạo trưởng kia đã bị bám vào người. Ma pháp của hắn dù có hóa thành tro cô cũng có thể nhận ra. Ma tộc có một loại thuật pháp tuyệt học, sau khi sử dụng sẽ thiêu đốt tiềm năng, đổi lấy sự cường đại nhất thời, bình thường được dùng trong đấu pháp. Sau khi lưu truyền đến nhân gian, liền trở thành chiêu thức thường xuyên xuất hiện trong các tiểu thuyết võ hiệp.
Tuy rằng Dương Tam chưa từng tận mắt nhìn thấy nhưng cô đã xem qua không ít sách cổ, nên chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra ngay.
Cô nhớ rõ trong trận đại chiến năm ấy, Ma tộc từng tìm cơ hội để bám vào cơ thể của các chủng tộc khác, sử dụng đại pháp Thiên Ma giải thể dục vọng, từ đó sử dụng “nô lệ” như đồ dùng một lần. Bởi vì công pháp của Ma tộc đều rất tà ác, hơn nữa bọn họ còn thích châm ngòi thổi gió nên mới bị những chủng tộc khác xa lánh.
Ông cụ họ Chu này cũng vậy. Hắn đang dùng hết phần sinh mệnh còn lại của bản thân để đổi lấy sức khỏe trong một khoảng thời gian. Dù hiện tại hắn có làm gì thì thọ mệnh cũng sẽ không thay đổi.
Vị đạo trưởng kia đúng là hại người ta thê thảm. Cô cảm thấy nếu chỉ loại bỏ phân thân của Ma Vương trong cơ thể kia thì quá tiện nghi cho hắn.
Bên kia, Từ Xuân Thâm cũng đã đến nhà họ Cố.
Người Cố gia đang ôm một đứa trẻ mới sinh được mấy tháng, cười đùa nói chuyện với nhau.
“Nhìn Bối Bối nhà chúng ta này, lớn lên thật đáng yêu.”
“Gương mặt nhỏ của bé con giống ba như khuôn đúc, ngoan ngoãn hơn mấy đứa trẻ khác nhiều, trừ những lúc đói bụng hay ướt tã đều không khóc không nháo.”
“Đúng vậy, may mắn là gặp được Lý đạo trưởng. Qua hai ngày nữa, em dâu bên nhà mẹ đẻ tôi cũng định đến tìm hắn xem giúp.”
Từ Xuân Thâm nhìn về phía đứa trẻ sơ sinh kia, nụ cười trên mặt nó thật sự có chút quỷ dị. Nhưng dường như mọi người xung quanh đều không phát hiện ra, ai nấy cũng cười toe toét.
Không ổn.
Anh nhẹ nhàng thở dài, đây đâu phải là đứa trẻ nhân loại, rõ ràng là tộc Tu La, chỉ là mượn bụng nhân loại đầu thai mà thôi. Chẳng lẽ tộc Tu La đang cấu kết với Ma tộc?
Anh tiếp tục nhìn về phía đứa bé kia, một trận gió thổi đến bao vây lấy đứa bé, khiến nó vốn đang im lặng liền bắt đầu gào rống lên.
Phải giải quyết tên này trước mới được. Nếu không chờ Dương Tam đến đây chắc chắn cô ấy sẽ kêu than đói bụng.
Vì không muốn Dương Tam ăn nhiều mà Từ Xuân Thâm thật sự sầu thúi ruột.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo