Ngụy Mai nhìn thấy Lý đạo trưởng bị sét đánh thành than đen thì trong lòng vô cùng kích động, cảm giác như bản thân chính là một cây gậy biết đánh người.
Về phần Lý đạo trưởng thì chỉ biết ngây người. Hắn không ngờ nơi huyện thành nhỏ bé này lại ngọa hổ tàng long, ngay cả một cô gái nhỏ bình thường cũng có thể chế ngự hắn ta. Hắn lập tức âm thầm triệu hoán vị Thần Minh kia.
“Đại nhân! Mau đến giúp tôi! Ngài còn ở đây không?”
“Đại nhân!”
“Ngài đang ở đâu?”
Nội tâm Lý đạo trưởng kêu gào đến tê tâm liệt phế nhưng không hề nhận được lời đáp trả. Hắn nhớ lại ban nãy, dường như sau khi bị sét đánh thì vị Thần Minh bán trên thân thể hắn cũng biến mất.
Chẳng lẽ đây là Tà thần nên mới sợ hãi thiên lôi?
Suy đoán này khiến thân thể hắn lung lay sắp đổ. Giây tiếp theo, một đạo thiên lôi khác còn thô bạo hơn tiếp tục đánh xuống, khiến làn da vốn ngăm đen của hắn trắng lên vài phần.
Ngụy Mai nhìn tên Lý đạo trưởng mạo danh lừa bịp đang chật vật trốn tránh sấm sét liền cảm thấy vô cùng thoải mái. Đáng đời kẻ lừa đảo này!
Những người khác nhìn thấy một màn này thì ngây người, bọn họ vốn cảm thấy Lý đạo trưởng chính là thần tiên sống, ai ngờ lúc này đối phương lại đang bị thiên lôi đuổi đánh cơ chứ! Cảnh tượng thần dị này đã lật đổ tam quan của bọn họ!
Mẹ Ngụy hít sâu một hơi, sao con gái bà ta đột nhiên lại có năng lực như vậy? Không đúng, bà ta hiểu rất rõ con gái của mình, con bé không thể nào có được bản lĩnh như vậy. Hẳn là có vị Thần Minh nào đó mượn tay con gái bà giáo huấn vị đạo trưởng này.
Bà ta không nhịn được chắp tay trước ngực, miệng niệm kinh Phật.
Thời điểm Lý đạo trưởng hoảng loạn chạy trốn liền vấp phải cái bàn, không chỉ hai đầu gối hắn bị thâm tím mà ngăn bàn cũng bị đâm đến bung ra, giấy vàng và đan sa bên trong rơi vương vãi đầy đất.
Dương Tam thấy vậy liền lấy tờ giấy vàng cô nhặt được tối hôm qua thả lẫn vào trong số đó. Từ Xuân Thâm thản nhiên nhìn cô một cái, một trận gió nhẹ liền thổi bay tờ giấy kia rơi xuống chân con gái bà chủ nhà. Sau khi cô ấy nhìn thấy hoa văn vẽ trên giấy thì sắc mặt liền đại biến - hình vẽ này giống hệt con quái vật mà cô ấy đã nhìn thấy tối qua! Nửa mặt hư thối, nửa mặt toàn xương trắng, trong miệng đầy máu.
Cô ấy nhặt tờ giấy vàng lên, lôi kéo cánh tay mẹ mình: “Mẹ, tối qua chính con quỷ này đã dọa con!”
Tờ giấy vàng này là thứ rơi ra từ trong ngăn kéo tủ nhà Lý đạo trưởng, vậy thì chắc chắn người tối qua sai sử quỷ vật hù dọa cô ấy cũng chính là hắn ta.
Bà chủ nhà nhìn thấy hình vẽ kia thì rất khiếp sợ, nổi hết cả da gà. Ngày hôm qua sau khi con gái trở về cũng đã miêu tả lại bộ dáng của con quỷ kia, đích xác rất giống với hình vẽ trên tờ giấy này.
“Con nói thật sao?”
Con gái bà ấy dùng sức gật đầu, cắn răng nói: “Cả đời con cũng không thể quên được! Chính là nó!” Tối hôm qua cô ấy còn gặp ác mộng, mơ thấy bản thân bị con quái vật này đuổi theo, do đó sáng sớm hôm nay mẹ cô ấy mới dẫn theo cô ấy đến nơi này, ai biết được người này lại là kẻ đầu sỏ gây tội chân chính.
Bà chủ nhà vô cùng tức giận chạy đến, vung nắm tay lên đập liên hồi vào người Lý đạo trưởng: “Dám làm con gái của bà sợ à! Này thì dám dọa con gái bà à!”
Lý đạo trưởng vốn đã bị sét đánh đến đau nhức toàn thân, ngay sau đó còn bị bà chủ nhà vì đau lòng con gái mà đánh đập tới tấp, thương càng thêm thương, liên tục kêu la thảm thiết.
Những người khác thấy thế cũng nhanh chóng phản ứng lại.
“Tôi nói rồi, huyện thành của chúng ta mấy chục năm nay đều thái bình, như thế nào năm nay lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, hẳn là từ lúc hắn ta đến đây mới xảy ra chuyện thì phải.”
“Đúng vậy, tháng nào cũng xảy ra vài vụ, 5 năm trước cũng không đến mức như vậy.”
“Đúng là lòng dạ độc ác, hắn lợi dụng bản lĩnh của mình để khi dễ người dân chúng ta.”
Mọi người càng nói càng tức giận, dù sao cũng đã có rất nhiều người tiêu tiền cho tên đạo trưởng này. Có người máu nóng lên đầu, trực tiếp xông lên cùng bà chủ nhà đánh tên lừa bịp này, cũng có người cẩn thận lục soát mọi thứ trong nhà. Lý đạo trưởng vốn đã không trong sạch, không bao lâu liền bị lục xoát ra không ít tà vật. Đạo sĩ bình thường sao có thể mân mê mấy thứ này cơ chứ.
Lúc này nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, mọi người liền trói chặt Lý đạo trưởng lại, còn có người trực tiếp gọi điện báo cảnh sát.
Ngụy Mai nhìn một màn trước mắt, trong lòng vô cùng thoải mái, hôm nay cô ấy cũng xem như là vì dân trừ hại.
Đột nhiên
Cô ấy nhớ đến một chuyện, nghiêm túc nói thầm trong lòng, “Tôi muốn cuối học kỳ này thi vào top 10 của lớp.”
Yêu cầu của Ngụy Mai không cao, cô ấy không muốn lọt top ba của trường, có thể tiến vào top 10 của lớp là cô ấy đã rất vừa lòng. Hy vọng kỹ năng trên sẽ có tác dụng trên người mình a.
Dương Tam nghe được tiếng lòng của cô ấy thì thật sự không biết nên nói gì: Tiểu cô nương này có bao nhiêu chấp niệm với việc thi cử a?
Cô đáp lại: “Đã hết thời gian mười phút, kỹ năng ngôn xuất pháp tùy kết thúc.” Cô suy nghĩ một chút, nói thêm:
“Học tập chăm chỉ, mỗi ngày tiến lên. Chờ sau khi cô thi đỗ đại học ở thủ đô liền có thể gia nhập vào nhóm chúng tôi.”
Nếu một học tra giống như cô ấy có thể phấn đấu trở thành học bá vậy thì chứng tỏ nghị lực của cô ấy rất phi thường, đến lúc đó cô có thể bảo những đệ tử khác thu nhận cô ấy.
Ngụy Mai ngẩn ngơ, một lúc lâu sau liền lộ ra biểu cảm đau khổ: Ô ô, biết vậy thì nên dùng sớm hơn một chút, vừa rồi đánh tên đạo sĩ kia quá thoải mái, hại cô ấy quên mất chuyện thi cử.
Tất cả đều là do tên đạo sĩ gian tà này hết!
Cô ấy thở phì phì nhìn Lý đạo trưởng.
Huyện thành này vốn dĩ không lớn, chẳng mấy chốc mọi chuyện đã lan truyền khắp hang cùng ngõ hẻm.
Lý đạo trưởng trong miệng mọi người vốn từ một cao nhân liền biến thành tên giang hồ bịp bợm. Những người đã uống nước phù chú của hắn thi nhau chạy đến bệnh viện kiểm tra. Từ Xuân Thâm đã dùng linh lực tinh lọc hết ma khí trong cơ thể bọn họ. Sau khi kiểm tra qua một lượt, bệnh bạch cầu vẫn là bệnh bạch cầu, bệnh ung thư vẫn là bệnh ung thư.
Hy vọng rồi lại lâm vào tuyệt vọng, rất nhiều người hận tên lừa đảo Lý đạo trưởng kia đến nghiến răng nghiến lợi, ai ai cũng muốn kiện hắn. Mấy năm nay Lý đạo trưởng này sống rất thoải mái, đương nhiên không ít lần mượn chuyện này để vơ vét tiền bạc.
Thật ra, mọi chuyện không hề nghiêm trọng giống như trong tưởng tượng của mọi người. Thần lực của Từ Xuân Thâm chính là đại diện cho sinh cơ đại đạo, tuy rằng không thể trị hết bệnh nhưng cũng lưu lại trong cơ thể bọn họ hy vọng sống. Nếu những người này điều dưỡng thật tốt, nói không chừng tương lai có thể sẽ khỏi hẳn. Mấy người bọn họ cũng xem như là trong họa gặp phúc.
Sau khi giải quyết ổn thỏa chuyện này, Dương Tam và Từ Xuân Thâm liền rời khỏi nơi này, trong mắt người ngoài, hai người bọn họ là vì không thể chữa khỏi bệnh nên mới ảm đạm rời đi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo