Căn nhà hiện tại Lý đạo trưởng đang ở là của một vị phú thương biếu tặng sau khi hắn ra tay cứu giúp đối phương.

Lúc Dương Tam đến, trong phòng khách đã có ba người, cô nhướng mày, đúng là không nhìn ra việc làm ăn của hắn ta tốt như vậy, trong khoảng thời gian này hẳn là đã kiếm lời không ít.

“Đạo trưởng, bệnh tim của tôi thật sự có thể trị khỏi sao?” Giọng nói của một bà lão đầu tóc bạc trắng ẩn chứa sự chờ mong và lo lắng.

Lý đạo trưởng nói: “Chỉ cần sau khi trở về uống nước bùa, mỗi ngày niệm mười lần chú ngữ là được.”

Bà lão kia nhìn hắn với vẻ mặt đầy tin phục: “Mệnh này của tôi liền giao cho ngài.”

Lý đạo trưởng trực tiếp vẽ một lá bùa, đang chuẩn bị niệm chú ngữ để phù chú tự bốc cháy như mọi khi. Bình thường, mỗi khi hắn ta sử dụng thủ thuật này đều khiến đám ngu dân ở đây kinh ngạc cảm thán.

Tuy nhiên, lần này mọi chuyện không hề thuận lợi như vậy. Ngay sau đó, biểu hiện của hắn trở nên cứng đờ.

Tấm phù chú màu vàng kia không hề nhúc nhích, một chút dấu hiệu bùng cháy cũng không có.

Hắn không tin tà, tiếp tục niệm thêm vài lần nhưng tấm phù chú vẫn không nhúc nhích.

Trong lòng Lý đạo trưởng có chút khủng hoảng, hắn không biết tại sao chú ngữ trước kia nhất nhất linh nghiệm bây giờ lại mất đi hiệu lực. Hắn cố gắng trấn tĩnh, lấy bật lửa ra, muốn dùng nó để đốt cháy tờ giấy. Tuy rằng làm vậy nhìn qua không có khí phái tiên gia, nhưng đây lại là bậc thang đi xuống tốt nhất.

Chỉ là hắn vừa nhấn bật lửa, ngọn lửa chợt bùng lên chưa kịp đốt cháy tờ giấy vàng liền bị dập tắt ngay lập tức.

Liên tục ba lần như vậy.

Không một lần nào thành công bén lửa.

Dương Tam cười tủm tỉm nhìn một màn trước mắt: Nếu hắn có thể thành công vậy thì xem như cô thua rồi!

Cuối cùng hắn liền tự tìm cho bản thân mình một bậc thang khác, ho khan một tiếng, nói: “Bà cầm phù này về nhà đốt lên, hòa với nước sôi rồi uống.”

Bà lão thận trọng tiếp nhận tờ giấy vàng, phảng phất như nó chính là linh đan diệu dược. Trong lòng Dương Tam đã có chủ ý, đến lúc đó cô sẽ để một tiểu quỷ đánh tráo tấm phù kia.

Bà lão kia vừa mới nhận lấy tấm phù thì một bác gái gấp không chờ nổi đặt mông xuống ghế, nói: “Từ sau khi con gái tôi vào cấp ba thì thành tích liền tuột dốc không phanh. Không biết đại sư có loại phù chú nào giúp người ta thông minh hơn không?”

Bác gái này than ngắn thở dài: “Tôi không muốn con gái tôi ngay cả đại học cũng không thể thi đậu.”

Khóe miệng Dương Tam giật giật, cầu xin việc học tập phải đi bái Văn Khúc Tinh Quân mới đúng.

Lý đạo trưởng vừa gật đầu, chưa kịp nói gì thì một bóng người vọt vào trong nhanh như đạn pháo, vẻ mặt tức giận:

“Mẹ, con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi, loại chuyện thế này đều là lừa gạt người, sao mẹ còn đến đây cơ chứ?”

Mẹ cô bé có chút khẩn trương nhìn Lý đạo trưởng: “Con nít con nôi không hiểu chuyện, mong ngài đừng trách con bé.”

Bà ta cảm thấy vô cùng mất mặt, đứng dậy hung hăng vỗ vào lưng con gái: “Con còn không mau về nhà chăm chỉ ôn tập cho mẹ, đừng để đến lúc thi cử lại xếp từ dưới lên.”

Cô gái vẫn đang mặc đồng phục nổi giận đùng đùng chỉ tay về phía Lý đạo trưởng: “Con đã lên Weibo của Đạo Hoa Quan hỏi thăm, bọn họ nói không có phù chú nào có thể trị được bệnh ung thư và bạch cầu cả, cho dù là Quan chủ của bọn họ cũng không thể làm được như vậy, bọn họ nói nếu có người tự xưng như vậy thì chính là giang hồ bịp bợm.”

Ngữ khí của Lý đạo trưởng bình tĩnh, mơ hồ có chút khinh thường: “Đó là bởi vì tu vi của bọn họ quá kém, chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi.”

Hắn cũng không sợ cô gái này sẽ báo cảnh sát, lúc trước hắn từng cứu mạng huyện trưởng nơi này, đối phương vẫn luôn chiếu cố hắn.

Ngụy Mai bị mẹ vặn cánh tay cũng không hề kêu đau, vẻ mặt vẫn quật cường như cũ:

“Nói hươu nói vượn, kẻ lừa đảo chính là kẻ lừa đảo, giả trang rất giống. Ông thà để cho bọn họ uống nước bùa mãi không chịu đến bệnh viện chữa trị, ông đây là đang muốn hại chết bọn họ, đúng không?”

Cô ấy đang định tiếp tục mắng chửi tên giang hồ bịp bợm lừa đảo mọi người trong huyện, đột nhiên một đạo âm thanh vang lên bên tai:

“Chúc mừng cô đã nhận được sự ưu ái của thần tiên thông minh lanh lợi đệ nhất Tam giới, bưu kiện bàn tay vàng sắp được gửi đến, xin hãy chú ý…”

Dương Tam vốn chuẩn bị tự mình ra mặt, nhưng sau khi gặp cô gái này liền thay đổi chủ ý, nhất thời muốn chơi một trò chơi, dứt khoát truyền âm vào tai.

Ngụy Mai khẽ ngây người, theo bản năng nhìn xung quanh, cô ấy không biết âm thanh kia phát ra từ đâu, vẻ mặt đầy hoang mang khó hiểu. Liệu có phải gần đây cô ấy học nhiều quá nên sinh ra ảo giác hay không nhỉ? Trong đầu cô ấy bỗng nhiên xuất hiện một hòm thư. Ngụy Mai liền tiện tay mở ra, nội dung bưu kiện chính là: Kỹ năng ngôn xuất pháp tuỳ. Kỹ năng này sẽ hết hạn trong vòng ba ngày.

Dương Tam tiếp tục truyền âm: “Cô sẽ có mười phút để trải nghiệm kỹ năng này, không có tác dụng phụ.” Cô cũng muốn một lần được trở thành bàn tay vàng của người khác.

Kỳ thật Ngụy Mai cũng không tin âm thanh này, nhưng cô ấy biết, thử một chút cũng chẳng có hại gì cả, vì thế liền đánh liều một phen.

Lý đạo trưởng cười lạnh: “Nếu cô còn tiếp tục bôi nhọ thanh danh của tôi thì đừng trách tôi đuổi cô ra ngoài.”

Ngụy Mai nói: “Tôi thấy ông đang chột dạ mới đúng. Ông dùng tên tuổi của Đạo Hoa Quan để lừa bịp người khác, cẩn thận Tổ sư gia giáng một đạo thiên lôi lên người ông.”

Vừa dứt lời liền có một đạo thiên lôi từ trên trời giáng xuống, hung hăng bổ vào người Lý đạo trưởng. Lý đạo trưởng không kịp trốn tránh, vừa vặn bị bổ trúng. Cửu tiêu thần lôi vốn dĩ chính là khắc tinh của tà ma. Bị đánh trúng, Ma khí trong cơ thể Lý đạo trưởng lập tức thoát ra định chạy trốn, những đạo ma khí chính là một trong những phân thân của Ma Vương. Thực lực còn không bằng 1% nguyên thân.

Đã lâu không được ăn đồ ngon, ánh mắt Dương Tam lập tức phát sáng - không biết nên nấu thế nào mới ngon đây? Hấp hay luộc nhỉ?

Chỉ là không chờ ma khí kịp đến tay cô, một trận gió liền bao vây lấy ma khí, hoá thành hư vô.

Mỹ thực của Dương Tam cứ như vậy bay mất.

Từ Xuân Thâm nói: “Xin lỗi, trượt tay một chút.”’

Còn lâu Dương Tam mới tin anh. Cô thật có chút hối hận khi đi cùng Từ Xuân Thâm, muốn ăn vụng một chút cũng không được.

Ngụy Mai ngây người. Cô ấy… cô ấy thật sự đã làm được?

0.09321 sec| 2396.758 kb