Dương Tam từ từ nhấm nháp, một mạch ăn hết tám quả linh quả, mấy ngày trước còn ăn một bữa tiệc tân gia thật lớn, cô mơ hồ nhận thấy thực lực của bản thân có xu hướng muốn đột phá.

Ánh mắt cô dừng lại trên quả linh quả cuối cùng, màu sắc của linh quả đều không phải màu xanh lá cây tươi sáng mà là màu vàng óng ả, nhìn qua rất giống công đức chi khí.

Mặc dù cô đã ăn tám quả, nhưng nhìn thấy nó cô vẫn không nhịn được chảy nước miếng như cũ. Cô gian nan dời mắt, nói: “Quả này là thuộc về anh.”

Muốn Từ Xuân Thâm ngoan ngoãn giúp cô trồng rau quả thì không thể không cho anh chút ngon ngọt. Linh quả này chính là ngon ngọt mà Dương Tam dành cho anh.

Từ Xuân Thâm nhận lấy linh quả, chợt nhớ đến điều gì đó: “Loại trái cây này có thể bảo quản được trong bao lâu?”

Dương Tam nói: “Không thể bảo quản trong thời gian, chắc khoảng hai đến ba năm.”

Từ Xuân Thâm: “…” Hai ba năm còn không tính là lâu?

Từ Xuân Thâm cất linh quả đi, khẽ mỉm cười: “Vậy thì tốt rồi.”

Dương Tam có chút buồn bực, linh quả chưa đủ thơm hay sao? Thế mà Từ Xuân Thâm lại có thể nhẫn nhịn không ăn. Nếu đổi lại là cô, đừng nghĩ quả linh quả này có thể tồn tại qua một ngày.

Bất quá việc này cũng đã nhắc nhở cô. Cô không thể áp dụng tiêu chuẩn của thế giới kia, dựa theo tiêu chuẩn của nhân gian, trái cây có thể bảo quản được một tháng đã tính là lâu lắm rồi.

Đôi mắt cô chợt sáng lên, cô đã tìm ra một phương pháp để làm giàu! Cô hoàn toàn có thể cải tiến hoa quả ở nhân gian, giúp kéo dài thời gian bảo quản. Đến lúc ấy chẳng sợ không bán được với giá cao. Đúng vậy, thuận tiện có thể cải tiến hương vị một chút.

Có mục tiêu, Dương Tam liền dặn dò Từ Xuân Thâm bảo quản thật tốt chỗ hạt giống này, sau đó nhanh chóng chạy đi.

Từ Xuân Thâm thấy cô chạy nhanh như một cơn gió thì không khỏi bật cười, anh cầm lấy linh quả kia, đáy mắt tràn đầy ý cười.

Trấn Nguyên Từ dời ánh mắt khỏi mấy mầm cây xanh biếc, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Dương Tam: “Con muốn theo ta học làm ruộng?”

Dương Tam là hậu duệ của Kiến Mộc, vốn dĩ cô rất gần gũi với thực vật và thiên nhiên, nếu cô nguyện ý đi theo Trấn Nguyên Tử chăm chỉ học tập thì đã sớm có thể kế thừa được bản lĩnh của Trấn Nguyên Tử. Thế nhưng từ nhỏ Dương Tam đã không kiên nhẫn, muốn cô ngoan ngoãn học trồng trọt là chuyện không thể nào, hiện giờ cô lại chủ động đưa ra yêu cầu này khiến Trấn Nguyên Tử vô cùng kinh ngạc.

Dương Tam gật đầu, dáng vẻ thoạt nhìn rất ngoan ngoãn: “Đúng vậy, con muốn đi theo sư phụ học tập thật tốt! Kế thừa bản lĩnh của sư phụ!”

Cô cảm thấy bản thân mình thật sự quá ngốc, có một toà bảo sơn lại không biết khai phá. Nhìn sư phụ của cô mà xem, chỉ tùy tiện nghiên cứu lúa gạo mà những lãnh đạo cấp cao đó hết đưa núi lại tặng bất động sản.

Cô liền tính toán, mặc dù bản thân không thể làm tốt như sư phụ, nhưng cải tiến trái cây rau dưa nhất định cũng có thể kiếm được đầy bồn đầy bát. Tuy rằng ngày thường cô có thể dựa vào việc bói toán hoặc xem phong thủy để kiếm ăn, nhưng kiểu làm ăn này còn phải xem duyên phận, lại không phải mỗi ngày đều có công ăn chuyện làm tới cửa, không ổn định bằng việc buôn bán hoa quả.

Tuy rằng Trấn Nguyên Tử không biết vì sao đồ đệ lại đột nhiên thay đổi chủ ý, nhưng ông vẫn hết sức hưởng thụ: “Được, nhưng con đừng kêu khổ kêu mệt đấy.”

Dương Tam nghiêm túc nói: “Sẽ không đâu! Con sẽ học tập thật tốt!”

Hiện tại, vì để có thể chuộc lại địa bàn và bao dưỡng Từ Xuân Thâm, cả người cô tràn ngập động lực học tập. Trước tiên cứ đặt ra một mục tiêu nho nhỏ, kiếm 1 tỷ đi!

Phim trường Phong Thần Diễn Nghĩa.

Sau khi Từ Xuân Thâm hoàn tất các cảnh ngày hôm nay liền ngồi xuống nghỉ ngơi. Hôm nay, phân cảnh của anh không hề ít, hơn nữa phục sức cũng khá nặng nề, do đó sau khi kết thúc cảnh quay thật sự có chút mệt mỏi. Anh ngước mắt nhìn về phía Kỷ Khâm đang đứng cách đó không xa, trên gương mặt Kỷ Khâm vẫn luôn đong đầy ý cười, vui vẻ nói chuyện với nhân viên công tác. Tướng mạo của hắn khá tuấn tú, nụ cười khiến người khác như tắm trong gió xuân, chỉ mới hai ba tháng tham gia vào đoàn phim, hắn đã dễ dàng thu phục được lòng người. Dù là các minh tinh hay nhân viên công tác, khi nhắc đến hắn đều khen ngợi bằng những lời hay ý đẹp

Dường như Kỷ Khâm đã trò chuyện với tất cả mọi người, hắn ta đi đến trước mặt Từ Xuân Thâm, còn chưa nói tiếng nào đã nhìn thấy Từ Xuân Thâm mở chiếc hộp giữ ấm ra.

Bên trong hộp giữ ấm này không có canh nóng và thức ăn, chỉ có một loại trái cây màu vàng cam lẳng lặng nằm bên trong.

Ánh mắt Kỷ Khâm khựng lại, loại quả này hắn đã nhìn thấy suốt mấy ngàn năm qua, đương nhiên chỉ cần liếc mắt một cái là sẽ nhận ra ngay. Lúc trước hắn tặng Dương Tam mười hạt giống, trong mắt hắn có thể đậu được hai ba quả đã là không tồi. Chờ sau khi Dương Tam ăn hết, hắn còn có thể tìm cái cớ khác tặng thêm cho cô một ít hạt.

Hắn chưa từng nghĩ đến linh quả khó gặp này lại có thể xuất hiện trong tay Từ Xuân Thâm. Vậy đây là Dương Tam đưa cho anh?

Nghĩ đến điểm này, trong lòng Kỷ Khâm không khỏi có chút khó chịu. Trong tam giới, Dương Tam nổi tiếng là người yêu quý mỹ thực, có thể khiến Dương Tam nhường ra một phần mỹ thực, chứng tỏ địa vị của Từ Xuân Thâm trong lòng cô không hề tầm thường. Yêu giới đang truyền tai nhau rằng Dương Tam yêu đương với một tên tiểu bạch kiểm nhân loại, quả nhiên không phải là lời đồn thổi vô căn cứ.

Từ Xuân Thâm khẽ mỉm cười, làm trò trước mặt Kỷ Khâm, chậm rãi nhấm nháp linh quả, sau khi ăn hết liền cảm khái nói:

“Không hổ là Thiên Địa Linh Quả, quả thật tươi mát ngọt lành, sau khi ăn vào liền thần thanh khí sảng, tất cả mệt mỏi đều tan biến.”

Ý cười trên mặt Kỷ Khâm dường như tan biến.

Từ Xuân Thâm lại hướng về phía Kỷ Khâm khẽ gật đầu: “Cảm ơn hạt giống của anh.”

Kỷ Khâm cắn chặt răng: “Không cần cảm ơn.” Hắn lại không nhịn được đâm thêm một câu: “Lừa gạt đồ vật trong tay con gái nhà người ta không phải là việc mà chính nhân quân tử nên làm.”

Từ Xuân Thâm thong thả ung dung nói: “Đây là một mảnh tâm ý của Dương Tam, nếu tôi từ chối thì e rằng không ổn lắm.”

Kỷ Khâm hoàn toàn không muốn nói chuyện với người này.

Đây rõ ràng là đang khoe khoang!

0.08697 sec| 2401.82 kb