Sau khi ăn uống no đủ, cô liền nhớ đến hạt giống linh quả mà Kỷ Khâm đưa, không nhịn được chạy đến hỏi Trấn Nguyên Tử.

“Sư phụ, hạt giống Kỷ Khâm đưa đâu ạ?”

Trấn Nguyên Tử hơi híp mắt: “Không phải con nói mấy hạt giống kia đều hiếu kính cho ta hay sao? Nên ta đã cất rồi, chuẩn bị gieo trồng vào vụ xuân.”

Vẻ mặt Dương Tam vô tội: “Đúng là vậy, con chỉ muốn giữ lại một phần cho Từ Xuân Thâm, dù sao lúc con ở nhân gian cũng được anh ấy chiếu cố không ít, lúc trước con cũng đã đồng ý với anh ấy mất rồi.”

Cô trực tiếp lôi Từ Xuân Thâm ra làm lá chắn. Nếu để sư phó gieo trồng toàn bộ thì số linh quả trồng ra cùng lắm cô chỉ ăn được một phần ba. Nhưng nếu để Từ Xuân Thâm gieo trồng, ít nhất cô cũng được ăn tám phần. Hiếu kính sư phụ là chuyện đương nhiên, nhưng cô cũng muốn bản thân cơ thể ăn uống thỏa mãn, vì thế Dương Tam bèn nghĩ ra biện pháp vẹn cả đôi đường. Một nửa để sư phụ gieo trồng, một nửa đưa cho Từ Xuân Thâm.

Nếu Dương Tam nói đến người khác, Trấn Nguyên Tử khẳng định không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt, Thiên Địa Linh Quả sao có thể tùy tiện tiêu xài. Nhưng đối tượng lại là Từ Xuân Thâm… Linh quả nằm trong tay vị này cũng sẽ không lãng phí, hơn nữa sở dĩ Từ Xuân Thâm chuyển thế cũng có chút liên quan đến Tam Nhi.

Nếu không nhờ có Từ Xuân Thâm, năm đó Tam Nhi cũng sẽ không thuận lợi xuất thế, phần ân tình này đích xác phải ghi nhớ.

Bởi vậy Trấn Nguyên Tử cũng không nói gì, rất nhanh liền giao ra một nửa hạt giống.

Dương Tam vui vẻ cầm hạt giống chạy đi tìm Từ Xuân Thâm, phảng phất như đã nhìn thấy tương lai tốt đẹp có linh quả ăn mãi không hết.

Từ Xuân Thâm nhìn hạt giống màu tím phát ra ánh sáng nhàn nhạt, vừa nhìn liền biết không phải vật phàm.

“Đây là Kỷ Khâm tặng cô à?” Giọng anh có chút vi diệu.

Dương Tam liền sửa lại cho đúng: “Không phải tặng, mà là thù lao. Tôi đã giúp hắn tìm được một căn nhà thích hợp.”

Cô chợt nhớ đến một chuyện, nói: “Tôi nghe nói hắn cũng tham gia đoàn phim Phong Thần, phụ trách phối nhạc.”

Sau khi cô tỉnh lại đã phát hiện, trong vòng chỉ hơn một tháng ngắn ngủi, danh tiếng của Kỷ Khâm nhất thời không gì sánh được, thường xuyên lên hot search, nhân khí ngang ngửa với tiểu thịt tươi. Hắn thật sự rất đẹp, còn là kiểu đẹp trai phong cách khác với Từ Xuân Thâm, có thể nổi tiếng cũng không hề lạ.

Hơn nữa, Kỷ Khâm còn có phẩm chất của một cẩm lý, đoàn làm phim và ekip hợp tác với hắn đều có vận khí không tồi. Ví dụ như việc hắn trở thành người đại diện phát ngôn cho một nhãn hiệu chocolate, không bao lâu sau, sản phẩm của đối thủ cạnh tranh bị phát hiện có vấn đề về chất lượng, kết quả là nhãn hàng mà hắn đang làm đại diện phát ngôn được hời.

Dương Tam đối việc này cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn, khen hắn có phẩm chất cẩm lý ngược lại làm mai một thân phận của hắn. Kỳ Lân là thụy thú*, nếu Kỷ Khâm đồng ý, chỉ cần bán Ngọc Đổi Vận thì một giây thôi là có thể làm giàu.

*Thuỵ thú: Là tên gọi những con thú mang lại phúc lành ở thời cổ đại Trung Hoa, có 4 đặc trưng tiêu biểu của loài linh thú này: Có vảy giống loài cá, có cánh giống loài chim, có đuôi giống loài dã thú và có giáp cứng giống loài giáp xác.

Thần sắc Từ Xuân Thâm nhàn nhạt: “Ừm, đúng là có chuyện như vậy.”

Trong đoàn làm phim, Kỷ Khâm thường xuyên kể cho anh nghe những chuyện lúc nhỏ của Dương Tam, thái độ gần gũi không thể che giấu. Từ Xuân Thâm không phải đứa ngốc, đương nhiên hiểu rõ ý tứ của đối phương.

Bất quá nhìn thấy Dương Tam không chút do dự đưa hạt giống này cho anh, trong lòng Từ Xuân Thâm vẫn rất hưởng thụ.

“Hạt giống này gieo trồng như thế nào?”

Dương Tam nhớ lại một chút, nói: “Linh quả này một năm kết quả một lần, hơn nữa chỉ nảy mầm ra hoa kết quả trong vòng một tháng. Sau đó sẽ trở nên khô héo.” Theo lời nói của Kỷ Khâm, tỷ lệ nảy mầm của linh quả không cao, chỉ có một phần thành công, mỗi cây cũng chỉ kết một quả.

Kỷ Khâm tặng cô hai mươi hạt giống, cô liền cho Từ Xuân Thâm mười hạt. Nghĩ đến mười hạt giống chỉ có thể kết một quả, Dương Tam chợt có chút đau lòng. Sớm biết vậy đã tìm Kỷ Khâm lấy nhiều hơn một ít! Tính sai mất rồi!

Một tháng sau.

Dương Tam nhìn linh khí của Thiên Địa Linh Quả tỏa ra bốn phía, yên lặng xuất thần. Một trái, hai trái… chín quả!!

Vậy mà có thể kết được chín quả!

Thái độ của Từ Xuân Thâm có chút áy náy: “Có một gốc không nảy mầm.”

Dương Tam lấy lại tinh thần, lộ ra nụ cười xán lạn: “Thế này đã rất ghê gớm rồi!” Không nghĩ đến Từ Xuân Thâm lại có năng lực đến vậy, cư nhiên có thể kết quả nhiều thế này. Mỗi quả linh quả có đến mười mấy hạt giống. Cô cảm thấy ngày mà bản thân có thể ăn mãi không hết linh quả đã không còn xa.

Dương Tam gấp không chờ nổi cầm lấy một quả nhấm nháp, tư vị ngọt lành kia khiến đôi mắt cô không tự giác nheo lại. Nếu Dương Tam có một cái đuôi, chỉ sợ hiện giờ nó đã ngoe nguẩy không ngừng.

Từ Xuân Thâm nhìn nụ hoa kia lắc lư qua lại, có chút buồn cười.

Sau khi ăn thử một quả, Dương Tam liền cẩn thận thu lại mấy quả kia.

“Anh thật có năng khiếu trồng trọt.”

Minh tinh Từ Xuân Thâm đúng là lãng phí thiên phú, đây là một vị Thần Nông bị giới giải trí giam cầm. Có thể nói, so với ban đầu, trình độ của anh có thể nói là một ngày đi ngàn dặm.

Từ Xuân Thâm cười cười, mấy tháng nay, ở phương diện trồng trọt anh càng cảm thấy thuận tay, rõ ràng đều là lần đầu trải nghiệm nhưng cảm giác như đã làm vô số lần, không khác gì hạ bút thành văn, vô cùng quen thuộc.

Dương Tam tò mò hỏi: “Năm nay anh kiếm được bao nhiêu tiền vậy?”

Cô muốn xem thử có thể bao dưỡng Từ Xuân Thâm hay không, để anh tập trung giúp cô gieo trồng linh quả. Linh quả này ăn thật ngon, chỉ kém nhân sâm và quả bàn đào. Phải biết rằng việc gieo trồng nhân sâm không dễ dàng chút nào, không thể so với linh quả có thể gieo trồng mỗi năm.

Từ Xuân Thâm nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Năm nay chia lợi nhuận phòng vé phim điện ảnh chắc cũng khoảng trăm triệu đi.”

Dương Tam yên lặng gặm trái linh quả thứ hai, bao không nổi! Cô bao không nổi!!

Cô lại càng có động lực kiếm tiền hơn! Ngoại trừ việc mua lại địa bàn ra, mục tiêu tiếp theo của cô chính là bao dưỡng Từ Xuân Thâm!

1.05593 sec| 2398.805 kb