Dương Tam trực tiếp ngồi xuống, xem bọn họ chơi cờ. Cô không tính là am hiểu kỳ nghệ nhưng vẫn có thể xem hiểu. Cô không nhịn được âm thầm lắc đầu: Không thể không nói, trình độ chơi cờ của sư phụ vẫn ngốc như trước kia. Khó trách có thể chơi cờ với Linh Bảo Thiên Tôn, hai người đều chơi cờ tệ như nhau
Hiện giờ, sở dĩ Trấn Nguyên Tử thua không quá khó coi, một mặt là do Từ Xuân Thâm nhường ông, mặt khác đương nhiên là do sư phụ cô lén lút bói toán trước vài bước. Chỉ cần nhìn tần suất chuyển động ngón tay của ông là biết.
Làm đồ đệ, cô vẫn nên lưu lại cho ông một chút mặt mũi, không nên vạch trần.
Cứ như vậy nửa giờ trôi qua mới kết thúc ván cờ. Cuối cùng Trấn Nguyên Tử thua không quá thê thảm, xem như một kết quả hòa bình.
Trấn Nguyên Tử vuốt ve chòm râu, lắc đầu: “Đã lâu không chơi cờ nên có chút ngượng tay.”
Nhưng gương mặt Trấn Nguyên Tử lại rất đắc ý. Trước kia lần nào chơi cờ ông cũng thua sạch vốn liếng, hôm nay chỉ thua một chút thế này, có thể thấy được mấy ngàn năm nay trình độ chơi cờ của ông đã tốt lên không ít. Nếu tiếp tục rèn luyện, sớm muộn gì ông cũng có thể thắng Từ Xuân Thâm.
Từ Xuân Thâm khẽ mỉm cười: “Đã lâu rồi tôi không tìm được đối thủ ngang tầm, nếu ngài không chê, chúng ta có thể thường xuyên cùng nhau chơi cờ.”
Từ Xuân Thâm biết vị trước mặt này chính là sư phụ của Dương Tam, nếu vậy thì đương nhiên phải được vị sư phụ này thừa nhận.
Trấn Nguyên Tử đắc ý đến mức cả chòm râu đều vểnh lên: Nhớ năm đó, mỗi lần ông muốn tìm vị này chơi cờ thì vị này lập tức bế quan tu hành, ghét bỏ chơi cờ với ông không thú vị. Bây giờ thì ngược lại, người còn chủ động đưa đến cửa, đúng là phong thủy luân chuyển. Xem ra vị này chuyển thế cũng có chỗ tốt.
Mặc dù nội tâm rất đắc ý, nhưng cao nhân diễn xuất Trấn Nguyên Tử vẫn duy trì vẻ mặt vân đạm phong khinh, còn làm bộ làm tịch:
“Được, chờ khi nào có thời gian lại chơi cờ với cậu. Ta thấy đồ đệ ta ở đây ít nhiều gì cũng nhờ có cậu chăm sóc.”
Lời này của Trấn Nguyên Tử là thật lòng, với bản lĩnh gây họa của Tam Nhi, khẳng định là cần có người bao bọc. Từ Xuân Thâm cũng không tồi, thường xuyên chiếu cô con bé, còn rất có dáng vẻ của trưởng bối.
“Được.”
Sau đó Trấn Nguyên Tử lại chỉ điểm một ít thủ pháp gieo trồng ở ban công, đặc biệt là trồng phối hợp các loại rau khác nhau. Ở phương diện này ông chính là một người thạo nghề, nói ít nhưng lại đúng những điểm mấu chốt, khiến người khác mơ hồ có cảm giác chuyên nghiệp.
Ban đầu Từ Xuân Thâm cũng chỉ vì Dương Tam mới bắt đầu tìm hiểu về trồng trọt, nhưng trong quá trình đó, bản thân anh cũng thật sự sinh ra hứng thú đối với việc này, bởi vậy học tập rất nghiêm túc.
Hà Nhất Phàm xem tình hình này, cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy, Từ Xuân Thâm hoàn toàn có thể tham gia chương trình phổ cập kiến thức nông nghiệp. Anh ta không thể không cảm khái, sức mạnh tình yêu thật sự rất lớn.
Dương Tam thích ăn uống nhưng không có nghĩa là cô thích trồng trọt, ngồi nghe không bao lâu liền mất đi hứng thú. Cô chợt nhớ ra, hình như đã một thời gian cô không gặp Bánh Bao Thịt.
“Bánh Bao Thịt đâu?” Cô quay đầu hỏi Hứa Giai Hâm.
Hứa Giai Hâm nói: "Một tuần trước thằng bé chạy ra ngoài chơi, không biết ăn phải cái gì, sau khi trở về bắt đầu ngủ li bì. Sau khi sư tổ kiểm tra, nói có thể là do thằng bé ăn mấy con ma tộc, nên cần thời gian tiêu hóa.”
“Ma tộc?” Dương Tam nhất thời lấy lại tinh thần: “Nơi nào còn có ma tộc tồn tại?”
Cô cũng muốn ăn! Tuy rằng cô đã ăn qua rất nhiều chủng loại, nhưng thật đúng là chưa từng ăn qua ma tộc.
Từ sau khi ma tổ La Hầu chiến bại bỏ mình, Ma tộc liền thoái ẩn hồng hoang, không biết tung tích. Những chuyện này đều phát sinh trước khi Dương Tam xuất thế, nên cô chưa từng thấy qua Ma tộc, càng đừng nói đến chuyện nhấm nháp hương vị này.
Dương Tam quả thật rất ghen tị với vận may của Bánh Bao Thịt, nó mới sinh ra chưa được mấy năm đã có thể nếm qua hương vị của Ma tộc. Trong lòng cô thật sự ghen tức. Chờ sau khi thằng bé tỉnh lại, cô phải hỏi nó một chút xem mùi vị của Ma tộc như thế nào.
Hứa Giai Hâm nói: “Lúc đó thằng bé trở về với thân thể đầy máu, dọa chúng tôi sợ chết khiếp. Nếu không phải Bánh Bao Thịt còn nhớ rõ phải dùng thuật ẩn thân, chỉ sợ là đã gây ra một trận ồn ào.”
Dương Tam nói: “Đó hẳn là máu Ma tộc, dù Bánh Bao Thịt đánh không lại mà bỏ chạy thì cũng không đến mức bị thương.”
Thứ đầu tiên mà cô huấn luyện cho Bánh Bao Thịt chính là năng lực chạy trốn.
Hứa Giai Hâm suýt cắn lưỡi, sau khi bình tĩnh lại, mấy người bọn họ cũng đã nghĩ đến điều này. Chỉ là lúc ấy bọn họ đã bị cảnh tượng kia dọa sợ, đúng là người trong nhà chưa tỏ người ngoài ngõ đã tường.
Hà Nhất Phàm đã bày ra trạng thái Phật hệ: Ma tộc cái gì, anh ta nghe không hiểu cũng không muốn hiểu. Hà Nhất Phàm đã từ bỏ việc điều tra thân phận thật sự của Dương Tam. Thậm chí anh ta còn có chút hoài nghi, người bạn tốt của hắn liệu có thể theo đuổi Dương Tam hay không?
Dương Tam không ăn được Ma tộc nên rất mất hứng, vì không vui nên cô quyết định phải ăn một bữa tiệc thật lớn, ngay cả lý do cũng đã nghĩ ra. Nhà cô vừa mới được sửa sang lại, nên tổ chức một bữa tiệc tân gia.
Dù sao Bánh Bao Thịt cũng đang ở trong trạng thái tu luyện, sẽ không có ai đoạt mỹ thực với cô, tất cả mọi thứ đều sẽ thuộc về cô!
Có lẽ vì Trấn Nguyên Tử cảm thấy thẹn trong lòng, nên đã cống hiến chút rau quả, hơn nữa Từ Xuân Thâm cũng gieo trồng rất nhiều rau củ.
Dương Tam ăn một chầu này vô cùng thỏa mãn. Không biết có phải bởi vì xuất thân Kiến Mộc hay không, tựa hồ cô phải ăn rất nhiều mới có cảm giác chán chê, linh khí càng nồng đậm thì càng chắc bụng.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo